Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Chương 9



Nghe xong lời phán quyết, trong lòng ta biết rõ mình vẫn còn cơ hội.

Chân nhân Ngọc Dĩ tức giận đứng dậy, tay run rẩy, không phục với phán quyết này.

Ta dập đầu xuống đất bày tỏ lòng biết ơn trước sự khoan dung của điện chủ điện Nam Huyền, nhẹ giọng nói: “Triều Châu không phục, không nhận tội. Xin hãy chờ một chút.”

Chân nhân Ngọc Dĩ tỏ vẻ thê lương, cười khẩy một tiếng: “Chứng cứ rõ ràng, còn muốn kéo dài thời gian? Chờ một chút, là muốn chờ tôn giả của châu Lý Ngư đến bảo vệ ngươi hay chờ lão già Bạch Huyền quay lại?”

Bạch Huyền là sư phụ của ta. Ngọc Dĩ vốn không hợp với ông ấy. Trước đây chân nhân Ngọc Dĩ từng muốn thu ta làm đồ đệ, nhưng từ nhỏ ta đã thích những người đẹp trai nên quyết ôm chân sư phụ Bạch Huyền không buông, từ đó trở thành đồ đệ của ông ấy.

Ta nhìn điện chủ điện Nam Huyền, gần như là cầu xin: “Chỉ cần một giờ thôi.”

Bà ấy trầm ngâm suy nghĩ một lúc, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Trước đây chưa từng có tiền lệ như vậy, nếu có người đứng ra bảo lãnh cho Triều Châu thì chuyện này có thể suy xét.”

Bà ấy đứng dậy nhìn xung quanh: “Có ai sẵn lòng bảo lãnh cho nàng hay không? Nếu như nàng thật sự có tội, người bảo lãnh sẽ chịu tội chung.”

Ta đứng thẳng dậy, ước chừng mọi người rất đỗi ngạc nhiên trước ánh mắt vẫn sáng rực như thường của ta. Nhưng tất cả đều lảng tránh khi ta nhìn họ, ý tứ đã rất rõ ràng.

Có sư muội muốn đứng lên nhưng bị người bên cạnh giữ lại. Ta nhớ nàng là Ngọc Như, sư muội từng nhiều lần đối xử tốt với ta.

Không ai sẵn lòng bảo lãnh cho ta, có lẽ vì sợ, cũng có lẽ vì chán ghét.

Ta bất lực cúi đầu. Một đệ tử không nhịn được cơn tức đã bước đến giật Kim Linh Tử ra khỏi thắt lưng ta. Vật tượng trưng cho đệ tử thân truyền của chưởng môn cứ thế lăn lóc dưới sàn.

Tóc hai bên thái dương xõa ra tán loạn, ta xòe lòng bàn tay, thấy máu trên đó đã khô từ lâu. Từ khi có trí nhớ, ta hiếm khi rơi vào tình cảnh thảm hại như thế này.

Ta trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ giọng nói: “Thưa các vị trưởng lão, điện chủ, sư huynh sư tỷ, ta đến phái Phù Lăng từ lúc mười tuổi, đến nay đã được năm năm rồi, từ một đứa trẻ non nớt lớn lên thành một thiếu nữ. Mỗi ngày ta đều đắm mình vào việc tu luyện, vì từ nhỏ đã quen với sự cô đơn nên ta không biết cách gần gũi với mọi người giống như Vãn Nhĩ Nhĩ mới đến cách đây không lâu. Đây quả thật là tiếc nuối trong lòng ta. Có lẽ ta chưa từng nói ra, nhưng chuyện này không cần phải nói, phái Phù Lăng ở trong lòng ta cũng quan trọng không kém gì châu Lý Ngư. Mỗi ngày ta đều dậy sớm leo lên đỉnh chính để gia tăng linh khí vào trong nguồn suối, nhìn dòng nước chảy róc rách khắp môn phái, ta cảm thấy rất vui khi có thể giúp được mọi người.”

“Đúng vậy, ta từng bị hậu bối chưa nhập môn đánh bại trong vòng mười chiêu. Ta sinh lòng ghen ghét cũng không sai. Chuyện phát sinh khiến lòng ta hỗn loạn suốt thời gian dài. Tại sao mọi người lại nghĩ ta nhất định sẽ gây khó dễ cho nàng? Chẳng lẽ mọi thiên tài đều sẽ phát điên sau khi nếm trải thất bại không lường trước hay sao? Sau trận đấu ở đài Đăng Vân, ta đã chứng kiến biết bao ánh mắt thương hại lẫn nghi ngờ. Nhiều năm rồi vẫn không thể khiến mọi người hiểu được tính cách của mình, đây thật sự là thất bại của ta. Ta có lòng kiêu ngạo của mình, nếu ta sinh lòng ghen ghét thì nhất định sẽ không hại người, thay vào đó sẽ đốc thúc bản thân nỗ lực gấp trăm ngàn lần để có thể leo đến đỉnh cao hơn.”

Nói được nửa chừng, ta nghẹn ngào bật khóc. Ta chưa từng hối hận vì đã cầm kiếm đến phái Phù Lăng bái sư, cũng chưa từng canh cánh trong lòng khi quyết chí diệt trừ yêu ma trong thiên hạ. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay thật sự khiến ta cảm thấy mê man. Thời gian này ở kiếp trước, ta vẫn còn đóng cửa suy ngẫm về thất bại nhục nhã của mình, không hề xảy ra những chuyện tương tự. Đến tận lúc chết, ta cũng chưa tìm được cơ hội để giãi bày những lời này và những nút thắt trong lòng mình.

Trước khi Vãn Nhĩ Nhĩ nghênh ngang xuất hiện khiến ta dần dần trở thành một kẻ tài hèn sức mọn, ta luôn cho rằng bản thân không sai, tất cả là do số mệnh vô thường. Lẽ ra ta phải sớm nhìn nhận sự thật, làm sao ta có thể không sai cơ chứ?

Nếu ta biết buông bỏ cái mác thiếu chủ, nếu ta bớt đi vẻ tự mãn thiếu chín chắn một chút thì có lẽ mối quan hệ giữa ta và mọi người sẽ không giống như lớp băng mỏng, dễ dàng tan chảy khi nắng xuân như Vãn Nhĩ Nhĩ vừa xuất hiện.

Gió đêm trên núi Phù Lăng vi vu không ngừng, giữa bầu không khí im lặng nghẹt thở, một giọng nói rõ to từ ngoài sảnh truyền vào: “Ta bảo lãnh cho muội ấy.”

Ta quay đầu nhìn, thấy Hạ Từ Thanh đứng tựa vào cửa, mắt che lụa trắng, dường như đêm hôm thức dậy vội vàng nên người chỉ khoác áo ngoài, thế nhưng lại toát lên vẻ phong lưu như hoa lê trong đêm. Mấy tiểu cô nương thấy hắn đều không khỏi đỏ mặt.

Hạ Từ Thanh bước đến cạnh ta, giúp giữ thẳng cái lưng sắp chùng xuống của ta, cong môi lập lại lời vừa nói: “Ta muốn bảo lãnh.”

Ta ngước mắt nhìn hắn, cả người hắn toát lên vẻ ung dung thoải mái không giống những người ở đây.

Thật trớ trêu thay, ta sống ở phái Phù Lăng năm năm, ấy vậy mà mọi người còn không tín nhiệm ta bằng Hạ Từ Thanh mới gặp nhau vài lần.

Chân nhân Ngọc Dĩ bật cười hàm hồ: “Ngay cả đệ tử của phái Phù Lăng còn không thể, ngươi lấy tư cách gì để bảo lãnh?”

Bầu không khí lại chìm vào tĩnh lặng.

Sư muội Ngọc Như hất tay người đang giữ mình, mặt đỏ lên, nghiêm túc nói to: “Ta cũng muốn bảo lãnh cho sư tỷ. Ta tin tưởng sư tỷ.”

Không biết trời xui đất khiến thế nào mà ngày càng có nhiều người đứng lên bảo lãnh cho ta, cả sảnh lớn trở nên bát nháo.

Một trưởng lão bỗng khua tay. Ta còn tưởng sẽ bị trách mắng. Nhưng ông ấy lại chậm rãi lên tiếng: “Ta nhìn Triều Châu lớn lên từ lúc nàng mới cao tầm này. Ta sẽ tin tưởng nàng một lần.”

Đến bước này, chân nhân Ngọc Dĩ cũng không thể nói thêm gì nữa.

Mọi người lẳng lặng chờ đợi. Sau một giờ, bầu trời bên ngoài dần hé lộ những tia sáng ban mai tựa như vảy cá.

Ta vén ra tấm vải trắng phủ phía trên Ân Chu. Trên thi thể của hắn quả thật không có một chút ma khí nào cả, chỉ có một vết bầm tím đen quanh cổ. Ta hít sâu một hơi, hai tay thực hiện quyết pháp phức tạp, xiềng xích linh lung trên mắt cá chân siết chặt hơn như muốn khoét sâu vào xương ta. Ta cau mày chịu đựng.

Những tia sáng vàng chiếu qua mấy ô cửa kính của sảnh hỏi tội, ta rút trâm cài trên đầu cắt vào lòng bàn tay, máu ánh vàng chảy ra, trực tiếp nhỏ lên cổ Ân Chu.

Thứ ta thi triển gọi là Mộng Lý Ngư. Mọi người có mặt đều nhìn thấy cảnh tượng trước khi Ân Chu chết đi. Người trong màn sương đen tóm lấy cổ hắn, chế nhạo hắn: “Đồ bỏ đi, ngay cả Trúc Cơ cũng luyện không xong. Sư môn đối xử rẻ rúng với ngươi, cha ngươi chưa bao giờ quan tâm đến ngươi. Ngươi cần gì phải cố chấp như vậy? Nếu như ngươi nghe theo lời ta…”

Mạch máu trên cổ Ân Chu nổi rõ nhưng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng có mơ.”

Thường ngày hắn hay hiếp đáp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, không ngờ đứng trước cái chết lại cứng rắn như vậy.

Sinh mạng của hắn trôi qua từng chút một, hơi thở dần yếu đi, không biết trước khi chết hắn đã nhìn thấy cái gì mà lại thảng thốt hét lên: “Là ngươi!”

Mộng Lý Ngư là bí truyền của tộc ta, dùng máu làm chất dẫn để tạo ra huyễn cảnh. Máu vẫn đang nhỏ giọt, ta có thể cảm nhận bản thân ngày càng yếu đi, nhưng khi Ân Chu hét lên, mộng Lý Ngư cũng tan vỡ. Ta bị cắn trả, tầm nhìn tối sầm, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Người bên cạnh phải đỡ tay ta để ta không bị té ngã.

Ta lau máu trên môi, nhẹ giọng nói: “Ân Chu luyện thành Trúc Cơ không phải nhờ vào tà thuật, cũng không phải nhờ vào đan dược, kỳ thật đó là thành quả mà hắn đã nỗ lực tu luyện. Chân nhân Ngọc Dĩ, hôm Vãn sư muội và Mã sư huynh tỷ thí trên đài Đăng Vân, Ân Chu đã đến tìm ông, muốn nhờ ông giúp đỡ, nhưng ông lại phớt lờ hắn. Hắn là một kẻ ngạo mạn mù quáng, một thân một mình mà cũng muốn bắt tên ma tu đó, chắc hắn cho rằng mình có dây trói ma trong tay nên nắm chắc phần thắng, kết quả là tự đi nộp mạng. Mặc dù hắn ngu ngốc nhưng cuối cùng vẫn không khuất phục.”

Chân nhân Ngọc Dĩ vừa mới ra khỏi huyễn cảnh trước mặt, hai mắt đỏ ngầu. Ông ta cũng muốn cứu đứa con trai thường ngày vô dụng của mình, nhưng phép thuật tấn công trong tay không thể chạm vào bọn họ — đây rốt cuộc cũng chỉ là huyễn cảnh mà thôi.

Ông ta im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu rồi nói: “Huyễn cảnh này là do ngươi tạo ra, đúng hay sai còn là một dấu chấm hỏi.”

Đội tuần tra đột nhiên chạy vội từ bên ngoài vào, trong tay mang theo vật chứng.

Đầu tiên là hoa ngân ti nhìn rất giống hoa ngân châu, nếu để lẫn chúng với nhau sẽ rất khó phân biệt. Đặc biệt là loài hoa này chỉ có ở Ma Giới, chuyên dùng để dẫn dụ mê hoặc lòng người. Không biết bọn họ làm sao tìm được một thứ nhỏ bé như vậy.

Vật thứ hai là cỏ long xuyên, một loài thực vật mong manh, không chịu được một chút dơ bẩn nào, ngọn lá hơi đen, khi đến gần có thể cảm nhận được ma khí vô cùng nhạt còn sót lại.

Cả hai vật đều hết sức nhỏ bé nhưng lại là chứng cứ hoàn hảo cho huyễn cảnh của ta.

Bận rộn suốt nửa đêm, sau bao lời thanh minh, cuối cùng ta cũng lấy lại được sự trong sạch.

Ta quay đầu nhìn. Tạ Như Tịch đang đứng ở lối vào tựa như một thanh kiếm, từng tia nắng sớm chiếu lên tóc hắn, ngay cả mặt mũi cũng trở nên nhu hòa.

Ta muốn đứng lên, nhưng lại đau đớn phun ra một ngụm máu. Mộng Lý Ngư tiêu hao rất nhiều sức lực của ta, bị huyễn cảnh cắn trả, bị mất máu, e rằng thương thế lần này còn nghiêm trọng hơn so với trận đấu ở đài Đăng Vân lúc trước.

Ta ngã xuống, được Hạ Từ Thanh đỡ lấy, mọi người vây đến, nhốn nháo gọi ta một tiếng sư tỷ Triều Châu.

Ta rơi vào hôn mê.