Trói Buộc Nàng Công Chúa Nhỏ

Chương 159: Gạo nấu thành cơm



- Còn nếu anh chưa sẵn sàng, thì em đi tìm người khác.

“Em ấy nay ăn trúng cái gì vậy? Đi tìm người khác sao? Em ấy chê mình không đủ khả năng?” Máu nóng sục sôi, thấy cô mặc lại áo liền nghĩ ngay cô sẽ mở cửa và đi tìm người khác thay thế anh, còn lâu nhé Thục Linh là của anh rồi.

- Bỏ em ra!

- Anh không bỏ.

- Em nói anh bỏ em ra!

- Em là của Trọng Lâm này.

- Nhưng anh không muốn làm, anh chưa sẵn sàng, anh nói đợi em t…

Cái miệng nhỏ kia sao làm anh đau đầu quá chừng, anh chặn họng cô lại bằng 1 nụ hôn ngọt ngào và cháy bỏng. 2 chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau chẳng rời, không có áo mưa cũng được, anh chơi trần luôn, chẳng mấy khi cô chủ động như vậy anh phải tranh thủ để lần này làm cô có thai thôi.

- Ưm… Lâm…

- Em hối hận vẫn còn kịp đấy vợ.

- Không bao giờ hối hận.

Nỗi đau phá thân lần đầu cô đã trải qua, so với Trung thì của anh Lâm có nhỏ hơn 1 chút, dưới sự chăm sóc của anh thì d** t*** tiết ra rồi, nhờ đó sẽ làm cho cô bớt đau hơn.

- Anh vào đấy vợ yêu à.

- Aaaa…

Chầm chậm, nhẹ nhàng tiến vào bên trong vùng cấm địa, khít quá… Lâm cố gắng vừa đưa người anh em của mình vào trong cô vừa dõi theo sắc mặt của cô. Gì kia? Cô… đang tận hưởng nó ư?

- Bảo bối à, em là đồ tiểu d** đ***.

- Ưm… aaa… anh… m… mới d**.

- Được, tại anh, tại anh hết.

Dù biết cô đã làm chuyện đó với Trung không chỉ 1 mà tới 2 lần nhưng anh vẫn rất đỗi nhẹ nhàng để cho cô làm quen với người anh em của mình. Anh khát khao làm chuyện này từ rất rất lâu rồi, nếu như trước kia anh không cuống quýt tít mù dồn dập bắt bố mẹ mình đính hôn với cô khi cô mới chỉ 16 thì anh đã không mất cô. Nếu anh chú ý hơn và mang theo vệ sĩ anh không bị Hà My giăng bẫy. Và nếu như… nếu như anh không để vuột mất cô, có lẽ người đàn ông đầu tiên và cuối cùng của cô là anh.

Nhưng những điều đó bây giờ không còn quan trọng, như trước kia anh từng nói cô cho dù có mang thai con của người khác anh vẫn yêu cô đậm sâu bởi vì cô là Hoàng Thục Linh con của giám đốc sở Giao Thông và giám đốc ngân hàng nhà nước. Cô là độc nhất trong lòng anh.

- Linh. Cố… cố gắng sinh cho anh… 1 bé trai. Anh muốn làm thông gia với thằng Hùng.

- Con trai… aa… con trai……

Đầu óc Thục Linh trống rỗng hoàn toàn chỉ còn biết nương theo anh thôi. Con gái con trai con nào cũng là con cả, chỉ cần là con của cô và anh, cô sẽ không để ai làm tổn hại tới chính mình đâu.

1

2

3

5

Anh có đánh rơi nhịp nào không? Thì nhịp số 4 chứ còn gì nữa. Và 4 chính là số lần mà anh và cô vào đêm qua ở phòng Deluxe đã làm với nhau, khỏe phết chứ đùa đâu. Và trong khi anh và cô còn đang ôm nhau ngủ say trên chiếc giường mới ở 1 phòng mới thì bà Bình đang tới phòng cũ để gọi anh và cô dạy ăn sáng, chẳng phải chính anh là người nói sáng hôm nay sẽ bay về Nevada sớm à?

Tiếng chuông điện thoại của anh thông báo có cuộc gọi tới nhưng anh chẳng hết hay biết gì vì đêm qua sau khi làm xong hiệp thứ 4, lúc cô ngủ say anh đã gọi cho cơ trưởng và nói cơ trưởng hãy đưa mọi người qua Nevada trước đi, còn anh và cô sẽ bay sau bằng máy bay thương mại. Và gọi xong thì anh tắt chuông luôn.

- Alo?

[Madam. I’m Alex, the captain of the boing of

Casino corporation. Mr president told me to bring everyone to Nevada first, and he and his wife will go later.]

- Oh yes. Thank you captain.

Và thế là mọi người đi trước, còn anh và cô thì cứ thủng thẳng thôi hihi, đêm qua cũng quá sức mà. Anh Lâm đã dậy sau khi cơ trưởng đưa mọi người đi tầm 30’, nhìn người con gái anh yêu thương nhất trên đời vẫn còn đang ngon giấc, anh thật không muốn gọi cô dậy cơ mà đi vào phòng lấy chậu nước ra mà rửa mặt cũng như bế cô vào nhà tắm làm sạch cơ thể.

- Ưm…

- Vợ yêu cứ yên tâm ngủ, mọi việc để anh lo.

- Ư… anh làm hết… rồi em làm cái gì

Nói vậy thôi chứ cô còn đang ôm chặt cổ anh rồi nhắm mắt ngủ tiếp kia kìa làm cái gì trời. Anh xả nước rồi nhẹ nhàng thả cô vào trong bồn tắm rồi cũng ngồi cùng cô luôn. Nhìn cô không 1 mảnh vải che thân thế này anh lại nổi máu muốn bắt nạt cô, nhưng thời gian thì không cho phép, thôi để dành tới Las Vegas vậy.

- Nước vừa chưa vợ yêu.

Thục Linh vẫn còn ngủ, bị anh hành tới tận 3h sáng cơ mà thì không mệt không buồn ngủ mới lạ à nha. Cô chỉ có gật đầu vài cái rồi lại ngủ tiếp, để mặc anh tắm cho mình.

Tắm xong xuôi và thay quần áo thì cô cũng thực sự tỉnh, cùng anh đánh răng rửa mặt rồi sau đó rời khỏi phòng.

Giữa 2 chân cô đau như xé, đau đớn như vậy nhưng cô tuyệt nhiên không kêu than gì hết, bởi trước đây cô đã khiến anh Lâm còn đau đớn hơn gấp bội. Nhưng anh là người từng trải, đêm hôm qua dày vò cô như vậy nên chỗ đó chắc chắn sẽ đau nên anh không ngại mặt mũi mà bế cô lên rồi đi vào thang máy.

- Kìa Lâm. Bỏ em xuống.

- Em đó đừng có vận động mạnh. Ngoan để anh bế.

Ding..

- Mr Jonathan!

- Hello mr Roger.

- Kìa anh, bỏ em xuống không người ta nhìn kìa.

- Anh bế vợ anh, người ta không có cười đâu. This is my wife, perfect wife.

- Oh nice to meet you madam. Congratulation mr Jonathan.

- Haha thank you so much.

Họ đi cùng nhau xuống sảnh tầng 1, lúc này anh mới thả cô xuống để cô bắt tay chào hỏi ngài Roger, phó giám đốc của khách sạn này. Ngài ấy cũng có vợ là người Việt và đúng cùng con cái nghỉ dưỡng ở Thái Lan nên có biết chút chút tiếng Việt.

- Phu nhân… cho phép tôi…

Thục Linh đưa mắt nhìn Lâm, anh gật đầu và nói cô hãy cứ tự nhiên bởi 1 nụ hôn lên mu bàn tay ở Mỹ là bày tỏ sự tôn trọng giữa người đàn ông con trai đối với người phụ nữ.

- Thank you so much for treatment. Sorry we have to go, see you later mr Roger.

- Oh… thật tít quá. Tạm bịt ngài and phu nhân.

Hai người họ lên 1 chiếc sedan 4 chỗ của Volvo đi tới phi trường nơi máy bay thương mại đợi sẵn, và phi công chính là Arnold và bên cạnh anh ta là William.

- Báo cáo đi.

- Đúng như đại ca dự đoán, Thomas có người giúp đỡ hắn tàng trữ số vũ khí đó.

- Lâm. Anh điều tra về anh trai của Jasmine sao?

- Cô chủ, Thomas không phải là anh trai ruột, chỉ là con nuôi của ngài Albert mà thôi.

- Con nuôi ạ?

Arnold có nói rằng theo như trong giấy tờ mà họ điều tra được thì năm 1983, ngài Albert và phu nhân Flora lấy nhau nhưng sau đó mấy năm rồi họ vẫn chưa có con. Họ chạy chữa rất nhiều nơi thậm chí là qua Thái Lan làm phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm nhưng vẫn không được và cuối cùng vào năm 1993 họ đi tới cô nhi viện nhận nuôi 1 bé trai chỉ mới 3 tháng tuổi và đó là Thomas.

- Còn về Jasmine thì cô bé là con đẻ của ngài Albert ạ. Nhưng cô bé vì sinh non nên bẩm sinh yếu đuối, bị ngài Albert coi như con ghẻ.

- Sao lại có thể như vậy được chứ? Con mình đẻ ra lại không bằng 1 người con nuôi?

- Ai đứng đằng sau đường dây buôn lậu vũ khí?

- Dạ, đó là 1 tay người Mỹ gốc Việt, tên hắn là Lucas Nguyễn.

- Lucas Nguyễn?

Thục Linh quay ra nhìn mặt anh Lâm và hỏi rằng có phải anh biết về cái tên Lucas Nguyễn đó không. Thì quả thực anh Lâm chưa từng nghe tên này trong giới xã hội đen.

- Đại ca không biết cũng phải thôi vì theo Interpol thì tên Lucas Nguyễn này không có vi phạm điều gì. Chỉ có điều em đang thắc mắc…

- Có thể nó làm trong chính phủ nên không truy ra được nó.

- Quan chức chính phủ à?

Đúng vậy, chỉ có núp bóng dưới lớp vỏ bọc quan chức của chính phủ thì mới không truy ra được những việc phạm pháp thôi. Hay rồi đây, chuyện này anh Lâm còn đang suy nghĩ xem có nên xen vào không, con trai nuôi mà ngài Albert cưng hơn con đẻ là 1 tội phạm buôn bán tàng trữ vũ khí thì sao đây? Nhưng liệu lúc sự việc xảy ra ngài Albert còn nhận Thomas làm con không hay phủi tay từ mặt. Và cả còn Thục Linh, anh không muốn cô dính vào nguy hiểm.

- Xóa hết mọi giấy tờ có liên quan tới việc buôn bán tàng trữ vũ khí của hắn đi.

- Dạ vâng thưa đại ca.

“Lucas Nguyễn? Mình chưa nghe thấy tên này trong giới xã hội đen. Nhưng nếu William nói đúng, hắn ta là quan chức của chính phủ Mỹ thì mình không nên động. Quá nguy hiểm so với những gì mình đã từng nghĩ. Còn em ấy nữa, sẽ thế nào nếu em ấy rơi vào tay của bọn buôn lậu IQ cao?” Chuyện Carlos về Việt Nam đe doạ giết anh, rồi cô hứng đạn thay cho anh, anh không thể để cô nguy hiểm vì mình thêm nữa.

- Lâm. Anh đang nghĩ gì thế?

- À anh đang nghĩ vài chuyện vớ vẩn. Còn về người tên Austin thì sao?

- Anh ta đang phụ bố mẹ quản lý 1 tiệm bánh ngọt ở Cali ạ đại ca.

- Vậy là vô hại?

Thục Linh nhớ lại chuyện Jasmine đã nói rằng trong lúc say Thomas đã nói chuyện Jasmine yêu thầm Austin.

- Thì sao em. Nó đâu có liên quan gì tới tay Lucas hay chuyện buôn lậu vũ khí.

- Em có 1 giả thuyết đó là ngài Albert cùng với Thomas buôn lậu vũ khí, Austin biết điều gì đó nên mới bị đánh và đuổi đi.

- Cô chủ, tôi hiểu giả thuyết mà cô chủ nói. Nhưng nếu Austin biết được chuyện gì đó thì anh ta đã không còn sống rồi.

Cô nói rằng Jasmine đã khóc rất thương tâm và kể rằng Jasmine có số của Austin nhưng gọi không được, có thể Austin bị đe dọa tính mạng của chính anh ta hoặc bố mẹ nên không có nhận điện thoại của Jasmine, và chuyện buôn lậu vũ khí của 2 bố con ngài cố vấn anh ta sẽ sống để bụng chết mang theo.

- Em tin con bé đó sao?

- Anh còn nhớ lúc cô bé đó nói rằng có thể làm phù dâu cho chúng ta để còn bắt hoa cưới không, ngài Albert đã không chấp nhận. Nhưng về sau cô bé gọi em lên phòng, biểu hiện cẩn trọng quá mức của em ấy khiến em tin.

- Biểu hiện cẩn trọng quá mức sao?

Thục Linh gật đầu, cửa phòng của Jasmine là cửa cách âm nhưng cô bé vẫn kiểm tra kỹ càng thậm chí còn khóa trái cửa khiến phu nhân Flora không mở được phải đập cửa từ phía ngoài, rồi cửa sổ rõ ràng là ở tầng cao thế nhưng cô bé vẫn sợ có người nghe thấy nên nói chuyện với Thục Linh bằng chất giọng rất nhỏ và có vẻ khẩn trương.

- Linh. Chuyện này không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu. Lucas Nguyễn đó không có trong danh sách tìm kiếm của Interpol mà thì không thể… khoan đã…

Chính anh Lâm anh cũng thấy có điều gì không ổn, sao anh lại có thể quên đi thứ đó chứ. Nhưng cả kho vũ khí như thế, vào 1 lần thì dễ nhưng lần 2 thì khó đấy.

- Chúng mày đã kiểm tra kỹ căn nhà vũ khí đó chưa?

- Dạ bọn em kiểm tra kỹ lắm đại ca. Không có cái camera nào lộ ra hay camera giấu kín, máy nghe lén cũng không. Giấy tờ mà em và thằng Arnold tìm được lại để trong ngăn kéo không có khóa.

- Căn nhà đó đứng tên ai?

- Dạ em có tìm hiểu rồi, chủ của nó là ông Huxley Maynard nhưng qua đời cách đây 2 năm. Nó được vợ của ông Huxley đó trông coi nhưng bà ấy cũng tai nạn xe hơi mà qua đời cách đây 6 tháng.

Anh Lâm có dặn dò Arnold ở bên này kiểm tra xem trước và sau khi bà vợ ông Huxley qua đời thì có chuyện gì xảy ra không, và điều tra xem tai nạn xe hơi của bà ấy có phải là 1 vụ tai nạn đơn thuần không.

- Đại ca thấy vụ này hay rồi phải không ạ hihi?

- Hay nhưng quá mạo hiểm.

- Đại ca à anh từ khi nào lại nhát gan đến vậy?

Arnold và William ra sức trêu chọc anh đại ca, quá mạo hiểm ở đây là thâm nhập vào tổ chức chính phủ Mỹ, mà Casino của anh so với khuôn khổ Nhà Trắng quá nhỏ. Đối với chính phủ Mỹ anh chỉ 1 viên sỏi mà thôi. Còn nhát gan ư? Anh không bao giờ nhát gan, nhưng anh phải bảo vệ Thục Linh của anh an toàn khi ra mắt cô với toàn thể mọi người bên Mỹ với tư cách là phu nhân chủ tịch Jonathan.

[…]

Ngày cưới của cô và anh chỉ còn có 20 ngày nữa, thôi thì trước mắt tạm không quan tâm tới chuyện của gia đình ngài Albert nữa, anh Lâm cũng chặn số của Jasmine trong máy của cô rồi.

- Lâm ơi.

- Dạ vợ.

- Sau này có con, anh thích đặt tên con là gì?

Chuyện này anh cũng chưa có tính đến bởi người đời có câu nói trước bước không qua mà, nhưng không muốn làm cô buồn nên anh nói rằng hãy để việc đặt tên cho nội ngoại 2 bên. Anh có kể rằng chỉ vì chuẩn bị áo cưới của cô cùng cặp nhẫn cưới mà anh bị mẹ Bình xách tai từ dưới sảnh lên phòng VIP chỉ vì anh đã làm hết rồi còn mẹ anh không có việc để làm.

- Ồ hihi. Thôi ngủ nào ngày mai còn đi sớm nữa. Em không muốn ở đây đâu rợn quá.

- Sao lại rợn chứ?

- Thì đó, phòng ngủ gì rộng quá luôn nè trời đất ạ.

Vâng, Thục Linh đang ở cùng anh trong phòng ngủ của chủ tịch cơ mà thì làm sao mà không to cho được. Anh véo yêu mũi cô rồi nói rằng đã làm vợ của chủ tịch Jonathan thì phải làm quen với những thứ to và rộng thế này này.

- Em chả thèm. Mà khi nào thì anh thôi giữ chức vụ chủ tịch thế?

- Nếu em thích anh có thể từ chức ngay bây giờ.

- Ôi thế thì đoàn doanh nhân họ ghét em mất. Thôi ngủ nào.

Nằm ôm cô ngủ đấy nhưng anh không sao chợp mắt được, căn nhà vũ khí đó không có camera thì quá lạ lùng rồi đấy. Và Lucas Nguyễn kia thực sự là ai? Anh đã tự mình điều tra về phía chính phủ Mỹ thì không có ai, không 1 quan chức nào là người Mỹ gốc Việt cả, hay Lucas…

- Anh vẫn còn nghĩ đến chuyện gia đình của Jasmine à?

- Không có. Anh đang nghĩ đến đám cưới của chúng ta thui hihi.

- Đừng dối em nữa, chuyện hay và thú vị như vậy nếu em là anh em sẽ điều tra tới cùng ấy, để trong lòng buồn bực khó chịu lắm đó đa.

Đúng là vợ anh, hiểu anh từng ly từng tí, anh nói rằng mình có điều tra về quan chức của chính phủ Mỹ nhưng không 1 ai là người Mỹ gốc Việt cả, có thể Lucas chính là người Mỹ luôn.

- Nếu Lucas chính là ngài Albert thì sao anh?

- Anh không nghĩ vậy. Ngài Albert là cố vấn của bộ trưởng bộ Tư Pháp, bổng lộc mà ngài ấy có không cần phải đi buôn lậu.

Biết là như vậy thế nhưng lòng người khó đoán đâu ai biết được chứ, giàu có rồi lại muốn giàu thêm thì sao? Nhưng mà thôi, Thục Linh không nghĩ thêm nhiều nữa, chỉ ôm chặt lấy anh mà ngủ thôi để sáng mai bay sớm.

Đêm đến là niềm hoan hỷ của mọi người, cũng là thời điểm mà tội phạm bắt đầu lộng hành. Căn nhà vũ khí mở ra, 1 bóng người cao lớn đi vào trên tay trái cầm đèn pin rọi để tìm đường. Đi tới bàn làm việc, người đó bật đèn bàn lên và mở ngăn kéo bàn làm việc ra lấy chiếc MacBook và mở nó lên, đăng nhập vân tay và rồi thực hiện 1 cuộc gọi video call. Trên tay người đàn ông đó là chiếc nhẫn có hình đầu rồng ngậm ngọc.

- Nào! Ló cái mặt mày ra đây coi.

Những chuyện theo dõi từ xa này chỉ có Kevin và Jacob mới làm được thôi và 2 vệ sĩ kiêm IT này đã lẻn vào căn nhà này và lắp camera với máy nghe lén tối tân nhất mà họ có.

- Chiếc nhẫn kia, mày chụp lại đi Bryan!

- Chụp rồi. Tao có cảm giác như cô chủ đã đúng.

- Tao không rõ, nhưng chuyện này đại ca mình nói đúng, nó quá nguy hiểm…

Kevin và Bryan đang bàn luận xem trong chuyện này cô chủ hay đại ca mình đúng thì William nói làm cho 2 người họ phải quay lại luôn. Khuôn mặt của người đàn ông cao lớn kia lọt vào camera:

- LÀ NGÀI ALBERT?

- Ngài ta buôn bán và tàng trữ vũ khí lậu ư? Thật không tưởng.

- Có nên báo chuyện này cho đại ca không?

3 anh chàng vệ sĩ đẹp trai đưa tay chạm cằm suy nghĩ rằng không biết có nên nói cho đại ca biết luôn không hay là đợi sau đám cưới ở Việt Nam rồi mới báo.

- Hay bỏ qua đại ca, trực tiếp báo lên bộ trưởng Tư Pháp?

- Không. Bọn mình không đấu lại với chính phủ Mỹ đâu.