Trói Buộc Nàng Công Chúa Nhỏ

Chương 161



Hai bà mẹ cùng ngài Smith và chú Công đi chơi lễ Tết cổ truyền ở Hàn Quốc và theo sau họ là Phillip cùng 2 vệ sĩ nữa bảo vệ. So với Kimono thì Thục Linh mặc Hanbok còn đẹp hơn gấp bội và cô cũng thích trang phục truyền thống này của Hàn Quốc từ lâu qua sách báo cũng như tạp chí rồi.

- Anh Phillip à. Anh có gọi được cho anh Lâm không ạ?

- Tôi có gọi cho đại ca, đại ca có nói cô chủ và mọi người cứ đi chơi cho thoải mái trước khi bắt tay vào công việc và học hành đó ạ.

Nói để cho Thục Linh an lòng chứ Phillip cũng không gọi được cho đại ca mình, gọi cho cả Bryan, James và William nữa rồi cũng không được nữa. Có vẻ như phi vụ này anh Lâm không muốn làm cho Thục Linh lo lắng.

- Linh. Lại đây với mẹ con.

- Dạ vâng ạ.

Bà Bình với bà Loan chọn cho cô 1 chiếc Hanbok làm kỷ niệm thế nhưng chẳng biết chọn màu nào cho đẹp hết, màu hồng với trắng thì quá an toàn rồi, 2 bà muốn chọn cho cô 1 màu khác nhưng cái nào cũng đẹp mau nào cũng đẹp hết á.

- Con không thích cái nào hết. Con chỉ muốn về Hà Nội thôi.

- Con bé này. Thôi thì mua bánh kẹo được chưa?

- Hihi…

Vâng và thế là trong lúc anh Lâm cùng các vệ sĩ đang vất vả trong việc theo dõi hành tung của ngài Albert và ngài phó tổng thống thì cô đang vơ vét bánh kẹo và trà của Hàn Quốc để về Hà Nội tặng cho các anh chị ở các cửa hàng, toàn bộ thầy cô giáo bộ môn của lớp 12A4 và các bạn trong lớp nữa.

- Linh mua thêm đi con, bố sẽ mang tới tập đoàn và nói con gái bố mua haha. Mọi người sẽ rất vui đấy.

- Dạ vâng bố.

Lấy thêm vài hộp trà cùng vài hộp bánh Tiramisu Chocolate Lotte nữa vì món bánh này nghe nói rất tốt cho sức khỏe. Mua sắm xong họ trở về khách sạn, nghỉ ngơi 1 chút và ăn uống nhẹ nhàng, nhưng Thục Linh cô không thể nào ăn uống nổi vì lo lắng cho anh Lâm cùng các vệ sĩ ở bên Mỹ.

“Lâm, em cho anh 3 ngày, 3 ngày nữa anh mà không trở về với em thì em sẽ bỏ anh đó.”

[…]

2 ngày sau, anh Lâm và các vệ sĩ đã 24h không ngủ rồi để quan sát từng nhất cử nhất động ở căn nhà vũ khí và biệt thự của ngài phó tổng thống. Còn biệt thự của ngài Albert thì người của FBI canh chừng rồi, bộ trưởng bộ Quốc Phòng cũng đã tìm hiểu và biết được 1 chuyện rằng chính ngài Albert đã lợi dụng đứa con trai nuôi của mình để sử dụng căn nhà đó với việc tàng trữ trái phép vũ khí.

- Đại ca. Hôm nay đã là ngày thứ 3 tính từ ngày đại ca lừa cô chủ uống thuốc ngủ rồi ạ. Anh tính sao?

- Tao biết.

Ninh ở nhà đã thông báo hết rồi, Thục Linh vì không gọi được cho anh mà mất ăn mất ngủ lo lắng cho anh mà sinh bệnh. Anh cũng muốn về Việt Nam với cô lắm nhưng đã đâm lao thì phải theo lao thôi.

[Báo cáo đại ca. Phó tổng thống đang cùng vệ sĩ ra xe ạ.]

- Thiết bị theo dõi sẵn sàng chưa?

[Sẵn sàng rồi thưa đại ca.]

- Tốt lắm. Đi thôi.

Chiếc Suv 7 chỗ màu đen đã chờ sẵn bên ngoài và tài xế chính là Bryan, Kevin và Jacob cũng đang ở trên 1 chiếc xe khác và theo dõi thiết bị gắn trên chiếc Cadillac và phi cơ riêng của phó tổng thống. Ngài ta đi 1 mình và có vệ sĩ theo cùng chắc chắn là đi tới căn nhà có vũ khí đó rồi.

- Alo! It’s me, Jonathan. (Alo. Là tôi, Jonathan đây.)

[Hello mr Jonathan. How's your investigation of the vice president?] (Xin chào cậu Jonathan. Cậup điều tra về phó tổng thống thế nào rồi?)

Anh Lâm nói rằng mình đang theo sau xe của phó tổng thống, nếu như suy đoán của anh là đúng thì phó tổng thống cùng vệ sĩ đang đi ra phía trực thăng để tới căn nhà chứa vũ khí.

- About mr Barr…

[Don’t worry mr Jonathan.]

Người của FBI nói rằng chỉ cần bằng chứng đầy đủ và xác thực, ngài Tổng chưởng lý sẽ không dùng túng hay thiên vị cho bất kỳ 1 cá nhân hay tổ chức nào hết, cho dù người đó có là tổng thống đi chăng nữa.

Ở Hà Nội, Thục Linh vì quá lo lắng cho anh Lâm cùng các anh vệ sĩ mà sinh bệnh không đi học được vào ngày đầu tiên sau nghỉ Tết khiến bố mẹ lo lắng quá. Truyền hết chai hoa quả và ăn được chút cháo loãng cô mới hồi tỉnh lại và có hỏi về anh Lâm, anh ấy đã về Hà Nội chưa?

- Thằng Lâm vẫn chưa về con à.

- Mẹ gọi được cho anh ấy không ạ?

Bà Bình lắc đầu, bà cũng đã cố gọi cho con trai mình rồi nhưng không được, gọi cho vệ sĩ thì chỉ tút thôi.

- Nằm xuống ngủ 1 chút đi con. Con có thích ăn món gì không? À hay con ăn chút bánh nhé?

Thục Linh lắc đầu, miệng cô đắng ngắt không ăn gì đâu, trong lúc nằm mê man cô thấy anh Lâm và vệ sĩ đấu súng với tội phạm và anh Lâm dính đạn. Cô không muốn giấc mơ đó trở thành sự thật đâu. Với tay lấy điện thoại, cô phải gọi bằng được cho anh Lâm thì thôi.

[Anh đây vợ ơi.]

- Anh… mọi chuyện ra sao rồi? Em nói cho anh 3 ngày thôi mà. Hôm nay là ngày thứ 3 rồi đấy, sao anh vẫn chưa xong việc nữa?

[Em không bỏ anh được đâu vợ à, ván đã đóng thuyền rồi. Ngoan, cố gắng ăn rồi uống thuốc, anh không muốn khi anh về nhìn thấy em ốm sốt đâu. Nghe lời anh nói không vợ?]

- Dạ, em nghe anh. Anh phải về với em đó biết không.

[Anh hứa, khi xong việc anh sẽ về với em vợ yêu à.]

Anh Lâm nói xong hôn cô 1 cái qua điện thoại rồi cúp máy. Và đúng như những gì anh suy đoán, phó tổng thống đã lên trực thăng rồi. Dùng 1 số điện thoại khác anh gọi cho người của FBI đang phục sẵn ở căn nhà chứa vũ khí kia, FBI cũng đã thấy ngài Albert ở đó. Có thể họ sẽ tiến hành cuộc giao dịch buôn bán với bên thứ 3 tại đây.

[Mr Jonathan. We thank you very much, but we really don't want you to interfere anymore.] (Ngài Jonathan. Chúng tôi rất cảm ơn ngài, nhưng chúng tôi thực lòng không muốn ngài can thiệp vào chuyện này thêm nữa.)

- Really? Don't want our help anymore? (Thật sao? Không muốn chúng tôi giúp đỡ nữa à?)

[That’s right. To thank you and everyone for your help, the minister prepared a helicopter with enough fuel so that everyone could go back to Vietnam.] ( Để cảm ơn sự giúp đỡ của ngài và tất cả mọi người thì ngài bộ trưởng đã đích thân chuẩn bị trực thăng với đầy đủ nhiên liệu để mọi người có thể đi về Việt Nam rồi.)

Người của FBI đã nói vậy rồi thì anh còn gì lưu luyến nữa chứ? Hơn nữa chuyện này là vấn đề của cả nước Mỹ chứ đâu phải của riêng anh hay Casino, anh Lâm gọi điện cho Kevin và Jacob chuyển hết mọi bằng chứng mà họ có được cho bộ Quốc Phòng. Anh Lâm nên về với vợ thôi.

- Rút!

- Dạ vâng đại ca!

Chiếc SUV và chiếc Volvo XC90 quay đầu lại và đi về hướng sân bay quốc gia Ronald Reagan nơi chiếc trực thăng của Casino đang đậu sẵn để về lại Hà Nội. Quần áo cũng có gì đâu chứ bởi đồ đạc của anh và các vệ sĩ không có gì nhiều ngoài vài ba bộ quần áo, lỉnh lỉnh nhất là Jacob và Kevin thôi bởi còn cả bộ PC khủng bố mà anh Lâm thưởng. Haizz họ sẽ phải về Việt Nam sau.

- Đại ca, kỳ này về nhà có khi lại nhận được tin vui ấy chứ ạ.

- Chuyện vui?

- Đại ca đừng nói mình quên chuyện đó nhé haha…

James nói lấp lửng làm cho mọi người im bặt rồi phá lên cười sung sướng, hahaa phải rồi, nhớ lại chuyện của anh và Ngọc Trân đợt trước, chỉ cần làm 1 lần thôi là có rồi, hy vọng lần này lại trúng nữa.

“4 hiệp có đủ để em ấy có thai hay không đây? Hay mình nên yêu em ấy thêm 1 chút nữa nhỉ?” Anh Lâm cười tủm tỉm 1 chút rồi nhanh chóng trở về trạng thái lạnh lùng vô cảm thường ngày.

- Đại ca. Trực thăng kia rồi.

- Ừ. Lên thôi.

Cơ trưởng điều khiển chiếc trực thăng là người Hà Lan, cũng đã có nghe bộ trưởng nói qua về anh Lâm rồi và cơ trưởng 32 tuổi này thật không ngờ thanh niên trẻ tuổi đẹp trai này mới 22 tuổi đầu nhưng lại giỏi như vậy.

- Cô chủ. Đại ca đang trên đường về đây bằng trực thăng của bộ Quốc Phòng, cô chủ đừng lo lắng nữa nhé.

- Anh nói (khụ khụ khụ)… thật chứ ạ?

- Thật đó cô chủ à. Đại ca đang về rồi, nếu nhanh thì khoảng 15 tiếng sau là về tới đây thôi ạ.

15 tiếng ư? Đối với cô nó dài như mấy năm vậy, cô chỉ muốn bên anh ngay lúc này thôi. Thục Linh lên trên phòng mở tủ lấy chút bánh ngọt rồi ra bàn ngồi ăn, vừa ăn vừa nghĩ tới đêm giao hợp của 2 người, nó… thật tình đó là đêm mà cô cảm thấy sung sướng nhất.

“Lâm. Em nhớ anh, nhớ anh lắm.”

Cách xa nhau như thế này mới biết tình cảm 2 người dành cho nhau sâu đậm như thế nào. Hai người, 1 người ngồi trên máy bay còn 1 người thì ngồi ở bàn học lấy ảnh chụp hình lúc thử đồ cưới ra ngắm.

- Trọng Lâm à. Anh là chú rể đẹp trai nhất thế giới này. Em yêu anh.

“Thục Linh, em là cô dâu xinh đẹp nhất của anh. Anh đang về với em rồi đây, đợi anh nhé em.”

Tới tối ở Hà Nội, tháng 2 dương lịch rồi thời tiết cũng ấm hơn đôi chút, Thục Linh cùng với Minh Hùng và Phương Hoa đưa mấy người bạn 4 chân đi tản bộ ngoài công viên. Mặc dù đang ngây ngấy sốt nhưng Thục Linh phải cố gắng tươi tỉnh để Trọng Lâm về thấy cô tươi vui anh cũng sẽ vui vẻ, cô thích nhất là thấy anh cười.

- Anh Hùng à. Từ Washington về đây bằng trực thăng có nhanh hơn máy bay không ạ?

- Nhanh hơn nhiều bé à. Đừng lo quá, thằng Lâm nó không sao đâu. Nào, 2 chị em thích ăn gì, anh sẽ chiêu đãi.

- CACAO NÓNG Ạ!

- Mình đi thôi.

Ngồi vào chiếc Porsche đời mới mà anh Lâm đã tặng cho Minh Hùng và Phương Hoa khi anh chị lấy nhau, Thục Linh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như ngóng chờ gì đó, và rồi bỗng nhiên điện thoại trong túi xách của cô đổi chuông thông báo cuộc gọi Zalo, lấy ra xem thì nó là cuộc gọi video call của anh Lâm:

- Là anh ấy anh chị ơi. Alo, em nghe đây Lâm.

[Vợ yêu à. Anh về tới Nhật Bản rồi nè và đang ở Okinawa. Vợ thích gì nào anh mua cho.]

- Em không thích gì hết, em chỉ muốn anh về với em thôi.

[Hihi không xa anh được rồi đúng không? Vậy thì anh sẽ mua tặng vợ 1 món quà thật ý nghĩa nha. Anh thấy vợ đang trên xe ô tô, vợ đi đâu thế?]

- Em đang đi chơi với anh Hùng chị Hoa này anh.

[Rồi anh hiểu rồi. Nên nhớ end đang ốm đấy đừng về nhà quá muộn, biết chưa?]

Thục Linh 1 hồi dạ 2 hồi vâng rồi hôn anh Lâm qua điện thoại. Chỉ cần anh bình an trở về nhà và trên người không có vết thương nào thôi, còn quà, anh đã cho cô rất nhiều rồi.

- Linh à.

- Dạ anh Hùng.

- Anh biết thằng Lâm rất rõ, em yên tâm đi nó sẽ không bị làm sao hết. Bên Thái, Campuchia và cả Los Angeles, những người có máu mặt bên đó không làm gì được nó cả đâu. À mà có 1 người đấy.

- Là ai vậy anh? Có phải… Tổng thống Mỹ không ạ?

- Là em đấy cô bé à.

Café và Coca thì thi nhau sủa inh ỏi vì trong xe chúng không được chạy nhảy khiến Minh Hùng đau hết cả đầu. Anh lái nhanh tới quán Café sách của anh Lâm để mai chóng được giải thoát.

- Hết điên, mời 2 tiểu thư xuống xe!

2 chú chó tinh nghịch thấy cửa xe mở liền chạy vào trong quán tán loạn luôn rồi sủa inh ỏi, chú chó Doberman với bộ lông đen tuyền không khiến cho các anh chị học sinh sợ hãi mà ngược lại các anh chị còn thấy thích thú nữa, tới xoa đầu rồi vuốt lông mãi thôi khiến Cacao sướng quá ngồi im hưởng thụ.

- Thấy gái đẹp cái là im như thóc thối, loại chó mê gái.

3 người ngồi luôn ở tầng 1 vì Thục Linh cũng muốn được sách, Nhài cũng đang học bài ở quán luôn vì cô bé đã được Thục Linh nói rồi rằng lúc nào thấy cô tới thì cô bé không cần hỏi Thục Linh uống gì đâu, nhân viên thấy cô tới là tự động đưa đồ uống và bánh ngọt tới bàn.

- Em đang học môn gì vậy?

- Dạ… bà… bà chủ…

- Nào nào, em quên rồi à? Gọi chị là chị Linh được rồi.

- Dạ… chị Linh ạ. Em đang học môn mà em ghét nhất đó chị.

- Toán sao?

Thục Linh ngồi đối diện với Nhài rồi cầm sách của Nhài lên xem, đúng là Toán Hình của lớp 11. Hỏi han Nhài 1 thôi 1 hồi, Thục Linh bắt đầu giảng bài Toán Hình mà Nhài đang vướng mắc.

Sau 10’…

- Em hiểu vấn đề chưa?

- Wow… perfect girl. Em hiểu rồi ạ chị.

- Rồi bây giờ em biết vào vở đi.

Thục Linh vừa uống cacao nóng vừa nói với Nhài rằng anh Lâm học cực giỏi các môn tự nhiên và tốt nghiệp thạc sĩ của trường đại học Oxford đó. Trước đây khi anh Lâm còn ở Los Angeles cô toàn gọi để hỏi bài anh.

- Em học giỏi nhất môn nào vậy?

- Môn giỏi nhất ạ? Ừm… em nghĩ đó là các môn xã hội và tiếng Anh ạ.

- Cố gắng nha em. Có cần gì em cứ nói với chị, đừng có ngại nha.

- Chị à. Sao chị tốt với em thế?

Thục Linh nói rằng cô được trời thương, bên cạnh cô toàn những người yêu và quý mến cô, như ngài Smith, bố mẹ cô rồi bố mẹ anh, cả ngài Charles và phu nhân Charlotte nữa, cho nên cô tốt với mọi người cũng là điều bình thường thôi.

- Chị đang chuẩn bị 1 chương trình từ thiện cho các em học sinh có hoàn cảnh khó khăn và học giỏi như em đó Nhài. Ở trường của em có nhiều hoàn cảnh khó khăn không?

Nhài suy nghĩ 1 hồi rồi lắc đầu, cô bé chẳng để ý gì lắm về chuyện này cả. Xong Toán Hình là tới Ngữ Văn, và cô bé này cũng giống Thục Linh, học Ngữ Văn chỉ đủ dùng chứ không có giỏi nhất về nó. Nhìn Nhài, Thục Linh như thấy bản thân mình trong đó. Ngay từ lần đầu gặp gỡ lúc ngồi ăn cháo trai ngoài trời Thục Linh đã thích cô bé này rồi.

- Cố gắng lên em nhé. (Hắt xì)

- Em cảm ơn chị.

- Linh à về thôi em.

- Dạ vâng ạ. Chị về trước nhé em. Ngủ ngon nhé.

Thục Linh đi được vài bước rồi quay đầu ra sau làm ám hiệu ý muốn nói lần sau 2 chị em ngồi với nhau sẽ nói chuyện lâu hơn. Lên xe và đi về nhà, Thục Linh ho rồi hắt hơi nặng hơn, Café hiểu chuyện lắm thấy cô ốm không có sủa ầm ĩ nữa mà nằm gọn ở trên ghế bên cạnh cô.

- Hắt xì. Hơ… hơ… hắt xì! Khụ khụ khụ…

- Anh chị đưa em tới viện nhé?

Thục Linh vừa ho vừa xua tay, cô đã nghỉ học ngày hôm nay rồi cô không thể nghỉ thêm ngày mai nữa.

- Em không… (hắt xì)… đi viện đâu ạ.

- Con bé ngang bướng cứng đầu này. Ốm như vậy rồi. HÙNG!

- Dạ vợ.

- Tới viện mau lên!

Minh Hùng lái xe thẳng tới bệnh viện đa khoa Hà Nội để các bác sĩ ở đây khám cho em gái mình, chứ cứ hắt xì hơi rồi ho sù sụ như vậy sốt ruột muốn chết.

- Cô bé đã ốm bao lâu rồi!

- Dạ từ sáng sớm nay bác sĩ ạ.

- Cô bé chỉ bị cảm mạo thông thường, nhưng với tiền sử bị sốt co giật thì mọi người nên để ý sức khỏe cô bé sát sao hơn. Một nữa tôi sẽ kê đơn để 2 người mua thuốc.

- Cảm ơn bác sĩ ạ.

Anh Hùng gọi điện cho anh Lâm báo cáo tình hình, nhưng hình như bạn thân của anh Hùng không nghe máy, gọi cho các vệ sĩ thì cũng không gọi được. A hay là đang trên máy bay nhỉ?

Trúng phóc, anh Lâm sau khi mua 1 chút đồ… ờ ờm 1 chút của anh 4 vệ sĩ to khỏe xách mới hết, nó cũng chẳng có nhiều ngoài vài bộ Kimono, bánh kẹo Nhật Bản với vài món đồ lưu niệm mà thôi.

- Đại ca. Không biết cô chủ đã dính chưa ạ?

- Chưa thể nói trước được điều gì, nhưng cũng sớm thôi, em ấy sẽ dính.

- Nào cô chủ dính bầu bọn em sẽ đặt tên cho tiểu thiếu gia nha đại ca.

Trọng Lâm anh vui lắm nhưng trong lòng thì như lửa đốt, không biết cô ốm như thế nào, đã ốm như vậy thì ở nhà nghỉ ngơi đi lại còn đi chơi làm gì nữa, không lẽ ở nhà không ai ngăn Thục Linh của anh lại à? Càng nghĩ anh lại càng sốt ruột. Bryan đi tới vỗ vai anh Lâm:

- Đại ca. Anh đừng sốt ruột mà.

- Mày bảo tao không sốt ruột sao được chứ. Em ấy đang ốm sốt như vậy.

- Còn 5 tiếng đồng hồ nữa thôi mà đại ca, cố gắng lên, em tin cô chủ sẽ không có chuyện gì đâu mà.

- Ngoài bố mẹ và thằng Hùng ra, chúng mày là những người chia sẻ với tao, quan tâm tao nhiều nhất. Cảm ơn mày.