Trời Còn Đổ Mưa, Em Chưa Quên Người

Chương 12: Chúng ta hẹn hò đi



Đầu óc Cảnh Thù hoàn toàn trống rỗng, cô không biết phải nói gì tiếp theo.

"Sao?" Kỉ Ngôn Thanh đáp lời cô mà vẫn chưa hiểu tình hình, sau đó anh ghì cô càng chặt hơn. Giọng anh vừa vang lên, từng tế bào trên tai cô đều đang gào thét mãnh liệt. Cảnh Thù tưởng như bản thân đang chìm trong cơn say, cả cơ thể đều không còn chút sức lực nào.

"Cộc cộc cộc."

Tiếng gõ cửa kéo cô về với thực tại, cô hoảng hốt vội đẩy đầu Kỉ Ngôn Thanh ra. Không phải cô không muốn thoát khỏi vòng tay anh mà bởi Kỉ Ngôn Thanh ôm cô quá chặt khiến Cảnh Thù không nhúc nhích nổi, cô chỉ đành ra sức đẩy anh ra lần hai.

Kỉ Ngôn Thanh liếc nhìn cánh cửa, sắc mặt anh nhanh chóng sa sầm lại.

"Thả ra.." Cảnh Thù nhỏ giọng nói, trong lòng lo sợ cấp dưới của anh sẽ nhìn thấy cảnh này. Kỉ Ngôn Thanh cúi đầu ngắm nhìn gương mặt đang đỏ lựng của cô, trong mắt tràn đầy ý cười, sau đó anh lại kéo sát đầu cô vào lồng ngực mình rồi lên tiếng: "Vào đi."

Lam Lẫm Duệ vừa đẩy cửa vào vừa nói: "Giám đốc, hợp đồng hôm trước với Lâm thị cần anh kí.. kí tên." Lời của anh ta còn chưa dứt, vừa ngẩng đầu trông thấy Kỉ Ngôn Thanh đang ôm ấp thân mật với một cô gái, nhất thời kinh ngạc há hốc miệng, nhưng ý thức được vấn đề nên lại nhanh chóng cúi đầu xuống nói tiếp câu còn dang dở.

Là thư kí của Kỉ Ngôn Thanh, có rất nhiều việc Lam Lẫm Duệ có liên quan, đương nhiên anh ta biết người con gái mà Kỉ Ngôn Thanh ôm chỉ có thể là Cảnh Thù, cũng chính là Kỉ phu nhân bây giờ. Điều khiến Lam Lẫm Duệ ngạc nhiên chính là Cảnh Thù chưa bao giờ thích Kỉ Ngôn Thanh, cô thậm chí còn cự tuyệt những khi anh muốn lại gần, tại sao hôm nay cô lại có mặt ở công ty?

"Để ở trên bàn giúp tôi." Kỉ Ngôn Thanh trả lời.

Lam Lẫm Duệ gật đầu, không dám nấn ná lại lâu, anh ta đặt tập tài liệu lên bàn rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa phòng giúp hai người họ.

Vùi đầu vào người Kỉ Ngôn Thanh một lúc Cảnh Thù mới dám ngẩng đầu đối diện với anh. Trong lòng Kỉ Ngôn Thanh rất vui vẻ, anh còn cố nén không phát ra tiếng cười. Hai tai Cảnh Thù ngứa ngáy không thôi, gương mặt mới hết ửng đỏ của cô bây giờ có vẻ lại sắp quay lại rồi. Khi bịt miệng Kỉ Ngôn Thanh lại, một cảm giác khác lạ ập đến với Cảnh Thù.

Kiếp trước họ sống với nhau mười năm, cô cũng chỉ cảm thấy giọng anh nghe cũng ổn đấy, sao bây giờ bỗng thấy nó thật dễ nghe, lại còn có khả năng truyền cảm đến tận trái tim nhỉ? Kì lạ thật đấy.

Cô lắc đầu, cố gắng thổi bay những suy nghĩ linh tinh ấy. Sau đó Cảnh Thù nghiêm túc nhìn Kỉ Ngôn Thanh: "Không được cười, em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.. Chúng ta hẹn hò đi, phải làm tuần tự từng bước một, anh không được vừa cái đã nghĩ đến chuyện.."

"Chuyện làm sao?" Kỉ Ngôn Thanh chậm rãi đáp, còn hôn nhẹ lên tay cô.

Ngay lập tức Cảnh Thù đỏ mặt thu tay lại, nước mắt đã hơi rơm rớm: "Anh biết thừa còn gì nữa! Với cả anh không được phép tùy tiện hôn em."

Cảnh này mà bị ai nhìn thấy thì nhục chết mất thôi.

"Không được." Kỉ Ngôn Thanh phản bác ngay tắp lự.

"Anh nói cái gì cơ?" Cảnh Thù hơi nheo mắt lại.

Kỉ Ngôn Thanh chẳng nói gì, nhưng thấy Cảnh Thù có vẻ bắt đầu lạnh nhạt, mất một lúc sau anh mới đáp lại: "Thôi được rồi."

Anh muốn hôn cô thì cũng đừng hòng hôn bừa bãi. Nghe thấy vậy Cảnh Thù cười vui vẻ, còn đá lông nheo với anh.

"Vậy giờ mình nói thử xem người khác hẹn hò như thế nào đi." Cảnh Thù xem điện thoại rồi nói tiếp: "Đầu tiên thì phải gặp nhau, quen nhau rồi mới yêu nhau được."

Nói xong cô lại nhíu mày: "Nhân nói đến cái này, hình như lần đầu tiên em gặp anh là vào hôm tốt nghiệp, lúc đấy em vừa mới dự tiệc xong đang trên đường về thì tự nhiên bị anh chặn giữa đường. Xong đang yên đang lành vừa thấy em đã bắt đầu giới thiệu về bản thân, mà quan trọng nhất là anh còn lấy danh nghĩa là bạn trai em để giới thiệu về mình."

"Lúc đấy em đơ luôn, còn nghĩ người này nhìn mặt mũi cũng ổn áp mà đầu có điện hay gì vậy, rõ ràng là em không quen biết anh luôn."

Kỉ Ngôn Thanh nhìn chằm chằm cô: "Có quen mà."

"Hả, quen lúc nào cơ." Cô bắt đầu nghi hoặc.

"Trước đó chúng ta từng gặp nhau."

Cảnh Thù kinh ngạc: "Lúc nào vậy, sao em không nhớ gì hết?"