Trời Còn Đổ Mưa, Em Chưa Quên Người

Chương 13: Yêu thầm em lâu đến vậy



"Ba năm trước anh từng đi qua cổng trường em." Kỉ Ngôn Thanh liếc nhìn gương mặt hiền dịu của Cảnh Thù.

Cô không hề biết rằng khi anh nhìn thấy gương mặt sắc sảo, tươi sáng của cô trên con đường quanh núi ba năm trước, trong lòng anh đã định đời này chỉ có mình cô.

"Thế hả? Sao em không có ấn tượng gì nhỉ, chắc do em không để ý tới anh rồi."

Kỉ Ngôn Thanh gật đầu: "Ừ, anh ở trong xe suốt không ra ngoài mà."

Cảnh Thù nhịn cười, đáp lời anh: "Không ngờ anh lại yêu thầm em lâu như thế.."

"Ừ."

Cảnh Thù ngây người, cô chỉ định đùa vui chút thôi, không ngờ anh lại trực tiếp thừa nhận luôn. Thấy anh thẳng thắn như vậy, bản thân cô lại cảm thấy thiếu tự nhiên: "Ơ thì, em cũng không thể khống chế ngoại hình của mình được, mà không tin được anh lại là người yêu vì ngoại hình đấy."

Kỉ Ngôn Thanh nhướn mày: "Sao lại nói thế?"

"Thì tình yêu sét đánh không phải do thấy đối phương xinh sao?"

Lần này Kỉ Ngôn Thanh không phản bác.

"Xem nào, vậy từ bây giờ chúng ta sẽ đi theo tuần tự từng bước nhé, chậm rãi xây dựng tình cảm từng chút một, anh không được vội vàng đâu đấy." Vừa nói, Cảnh Thù vừa bấm ngón tay những việc phải làm, sau đó cô ngước mắt nhìn anh với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Trong lòng Kỉ Ngôn Thanh thầm than tiến độ lằng nhằng này chậm quá nhưng nhác thấy Cảnh Thù rất nghiêm túc với việc này lại không nỡ chối từ, nhưng cũng không đồng ý cô dễ dàng: "Em muốn anh đồng ý à?"

Cảnh Thù gật đầu như bổ củi.

Khóe miệng Kỉ Ngôn Thanh lại nhếch lên: "Anh thấy nụ hôn hôm qua cũng không tệ."

"Đùng", não Cảnh Thù như muốn nổ tung, mặt cô bất giác lại đỏ bừng lên. Cô không kìm được nhớ lại những hành động ngốc nghếch của mình khi mới ngủ dậy vào sáng hôm qua. Cô tròn xoe mắt nhìn anh, thầm trách bản thân mình hỏi thăm vài câu là được rồi, mắc mớ gì còn đi hôn anh.

Kỉ Ngôn Thanh chỉ yên lặng quan sát cô, nhưng ý cười trong mắt anh suốt mười năm sống cùng nhau ở kiếp trước Cảnh Thù cũng chưa bao giờ được nhìn thấy.

Cảm giác lành lạnh bên khóe môi không ngừng nhắc nhở Cảnh Thù rằng cô là người chủ động hôn anh. Cảnh Thù hoảng loạn cúi gằm mặt, không ngừng mắng bản thân thiếu tiết chế, lại dễ dàng bị nhan sắc mê hoặc như thế!

Kỉ Ngôn Thanh cố nén tiếng cười lớn, mặc dù anh vẫn cảm thấy chưa hài lòng khi Cảnh Thù chỉ mới hôn lên má mình nhưng vẫn rất vui vẻ đồng ý với cô: "Được rồi."

Cảnh Thù ngẩng đầu, cảm thấy đầu óc như đang say. Cô mím môi, thầm nghĩ sao người trước mắt mình lại có ngoại hình đẹp thế nhỉ. Cơ mà cũng không đúng lắm, kiếp trước cô đã nhìn anh suốt mười năm mà cũng có thấy đẹp trai lắm đâu, tại sao bây giờ lại thấy nhan sắc thăng hạng vượt bậc được nhỉ?

Cảnh Thù lắc đầu, cố gắng đẩy lùi những suy nghĩ linh tinh trong đầu mình, cô đẩy anh ra nói: "Anh đi làm việc đi, em.. em về đây.". Truyện Đô Thị

Kỉ Ngôn Thanh liếc nhìn đồng hồ, hai người nói qua nói lại một hồi bây giờ đã 1 giờ rồi.

"Đằng sau có phòng ngủ đấy, em qua đó nghỉ ngơi đi, chờ tối anh với em cùng về nhà." Kỉ Ngôn Thanh nói như ra lệnh.

Cảnh Thù mơ mơ màng màng bị Kỉ Ngôn Thanh kéo vào phòng ngủ, đến tận khi Kỉ Ngôn Thanh kéo chăn lên đắp cho cô rồi ra ngoài, cô mới trở lại thực tại. Cô vội vã ôm mặt, nhìn cánh cửa bị đóng kín qua kẽ ngón tay. Muốn chết mất thôi, sao tự nhiên cô lại đồng ý chứ? Vậy mà lăn qua lộn lại trên giường mấy vòng, Cảnh Thù lại ngủ quên mất.

Kỉ Ngôn Thanh khe khẽ đứng bên giường, ngắm nhìn gương mặt đang say giấc nồng của cô. Khung cảnh hai ngày vừa qua không ngừng hiện lên trong đầu anh, đôi mắt Kỉ Ngôn Thanh càng lúc càng xa xăm, nếu như đây là một giấc mơ, anh muốn mãi mãi giữ cô lại bên mình.

Gần 1 tiếng đồng hồ trôi qua, Cảnh Thù tỉnh giấc, trước mắt cô bốn phía đều được trang trí bằng gam màu đơn giản. Chớp mắt một hồi cô mới nhận ra bản thân mình trước nay đều phải quen giường mới ngủ được nhưng đây là lần đầu tiên Cảnh Thù tới văn phòng của Kỉ Ngôn Thanh mà lại có thể yên tâm ngủ trên giường trong phòng anh.

Cô len lén mở cửa phòng ngủ, quả nhiên trông thấy Kỉ Ngôn Thanh đang xử lí công việc. Vốn dĩ chỉ định xem anh đang làm gì, nhưng dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc của anh thực sự rất thu hút cô.

"Cục cưng, em đang thử thách sức chịu đựng của anh đấy." Kỉ Ngôn Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang tròn xoe của Cảnh Thù.

Cảnh Thù chột dạ vội né tránh ánh nhìn của anh, nhưng ngay giây sau cô lại trợn tròn mắt không dám tin nhìn Kỉ Ngôn Thanh. Cách gọi xấu hổ như thế, không không không, chắc chắn không phải đang nói cô.

Cảnh Thù hãi hùng vội rót cho mình một cốc nước, uống vội quá nên cô còn bị sặc. Kỉ Ngôn Thanh bước mấy bước đến sau lưng rồi vỗ nhẹ lưng cho cô, đoạn nói: "Đến uống nước cũng để bị sặc, đúng vẫn là em bé."

Cảnh Thù sắp phát điên rồi, cô nhìn Kỉ Ngôn Thanh bằng ánh mắt đầy nghi hoặc và cảnh giác, chuyện này không bình thường chút nào, đây là Kỉ Ngôn Thanh sao? Kỉ Ngôn Thanh mặt liệt, ngang ngược, dở hơi ngày thường đi đâu mất rồi? Đừng nói anh ta bị ma nhập đấy nhé?

"Trên mặt anh có dính gì à?" Kỉ Ngôn Thanh nhướn mày hỏi cô.

Cảnh Thù vội vã lắc đầu, cười gượng đáp: "Ha anh đẹp trai quá nên em phải dừng lại ngắm một cái. Thôi anh đi làm việc tiếp đi cứ để kệ em."

Thấy anh vẫn không di chuyển, Cảnh Thù chỉ còn cách đẩy anh về bàn làm việc rồi co chân chạy mất. Hít một hơi thật sâu, bây giờ cô mới để ý trên bàn trà bày khá nhiều đồ ăn vặt, đều là những loại khoái khẩu của cô. Quay đầu liếc thấy Kỉ Ngôn Thanh đã tiếp tục công việc, Cảnh Thù hơi mỉm cười. Hóa ra Kỉ Ngôn Thanh không đáng sợ như nghĩ, còn khá dễ dỗ nữa.

Cô lấy bừa một cuốn sách trên giá rồi vừa đọc vừa thưởng thức mấy món ăn vặt. Giữa chừng Kỉ Ngôn Thanh phải đi họp nhưng Cảnh Thù quá say mê với cuốn sách nên cũng chẳng chú ý đến anh, đến tận khi cuốn sách trong tay cô bị ai đó cầm đi mất, Cảnh Thù mới ngẩng đầu lên, xuất hiện trước mắt cô lại là Kỉ Ngôn Thanh..