Trói Em Bằng Sự Dịu Dàng

Chương 13



Sáng hôm sau, Diệp Bạc Anh lượn lờ quanh thành phố một lúc nghĩ một lúc rồi về nhà.

~ Dinh thự Mạc Nha ~

Diệp Khang An ngồi trong phòng khách nhìn Diệp Bạc Anh bước vào " Về rồi!!?"

" Về rồi " Diệp Bạc Anh ngồi xuống ghế khẽ nhếch mép cười.

" Thuận lợi chứ!!? " Diệp Khang An nhấp ly rượu trong tay

" Khá ổn, chỉ là có nước đi không ngờ tới " Diệp Bạc Anh ngả người ra sau ghế.

Quản gia bưng đến ly rượu vang và chai rượu vang cho đại tiểu thư rồi nhanh chóng lui xuống.

Diệp Bạc Anh nhận ly rượu vang uống sạnh trong một hơi, cười ranh mãnh " Đường dây bán gái đó rộng hơn con nghĩ "

" Cụ thể một chút đi " Diệp Khang An cười nhìn cô con gái.

" Ưm! Sao ta, có mạng lưới xã hội ngầm bảo vệ ít thì năm sáu quốc gia nhiều là hơn chục "

" Tiếp tục theo dõi, còn nữa đi lấy chồng mà không nói tiếng nào là sao? Thằng ôn con đó có điểm nào mà con thích vậy? "

" Chỉ là vật thế thân thôi " Diệp Bạc Anh nhìn ly rượu vang sóng sáng trong tay khẽ nhếch mép cười.

Diệp Khang An thở dài xui cho thằng nhỏ đó vớ phải con gái nhà ông. Xem ra nhà đó tạo nghiệp tứ đời rồi. Cuối cùng ông chỉ dặn Diệp Bạc Anh " Cái gì cũng có giới hạn của nó, đừng làm gì quá giới hạn đến lúc đó hối hận cũng không kịp, cũng đừng giống ta và mẹ con ".

" Vâng " Diệp Bạc Anh uống cạn ly rượu vang đứng dậy rời đi.

" Giữ gìn sức khỏe ".

" Bố cũng thế. Con đi đây "

Nhìn theo bóng lưng của con gái, Diệp Khang An không khỏi thở dài, nhưng cũng không biết nói sao đành bất lực.

Đi được một đoạn Diệp Bạc Anh ngoảnh đầu lại nhìn Diệp Khang An muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cô định nói chuyện về Kì Lã Lã đang giả danh thân phận cô nhưng như thế cũng chẳng sao bởi cô đang có việc cần làm vì thế cho cô ta mượn danh phận một chút cũng chẳng sao đợi đến lúc thu lưới thì thu một mẻ luôn.

Sau khi quay lại Trung Quốc việc đầu tiên cô làm là lượn quanh thành phố đến tối mới quay về.

Nhạc Tư Nhẫn đang ngồi dưới gốc cây chơi với chó thấy cô về sớm hơn suy nghĩ của mình anh rất bất ngờ. " Tiểu Anh! Em về sớm vậy? "

" Tôi về rồi " Diệp Bạc Anh khẽ cười

Chỉ một câu nói nhỏ như vậy thôi cũng đã khiến cho Nhạc Tư Nhẫn tim đập loạn xạ. Anh đi đến ôm lấy cô vào lòng.

Diệp Bạc Anh đẩy ra đầy khó chịu " Đừng động vào em, bẩn ".

Nhạc Tư Nhẫn bất động im lặng nhìn Diệp Bạc Anh đi vào nhà. Dù biết rằng không thể một sớm một chiều hiểu nhau dành tình cảm được nhưng trái tim anh vẫn cứ nhói đau.

Diệp Bạc Anh lên tầng đi tắm sau đó mở điện thoại lên gọi điện cho trợ lý của mình.

" Sao rồi? Có thấy manh mối gì không? "

" Dạ boss à vẫn không thấy dấu vết "

" Lẩn kĩ ghê. Lũ chuột nhắt."

" Chúng tôi sẽ cố hết sức tìm "

" Lần tới tôi mong là nghe được tin tốt "

" Vâng. Boss nghỉ ngơi tôi không làm phiền nữa "

" Uh! Nghỉ ngơi nhé!"

Cạnh!

Nhạc Tư Nhẫn đi vào ánh mắt chứa đầy tâm sự. Diệp Bạc Anh định nói gì đó nhưng lại thôi, cô lên giường đi ngủ. Lăn qua lăn lại không ngủ được liền bật dậy gõ cửa phòng kế bên "Nhạc Tư Nhẫn, tôi vào được không?"

Nhạc Tư Nhẫn đang xử lý dữ liệu và sổ sách nghe tiếng gõ cửa và giọng của Diệp Bạc Anh, anh lập tức đồng ý " Vào đi "

Diệp Bạc Anh đẩy cửa bước vào. Căn phòng có duy nhất một ánh đèn vàng làm cho gương mặt của Nhạc Tư Nhẫn đẹp như tạc tượng

" Có chuyện gì thế em? " Nhạc Tư Nhẫn đẩy cặp kính đồng thời ngẩng đầu lên nhìn cô.

Diệp Bạc Anh mặc độc một chiếc váy ngủ hai dây phần ngực khoét sâu lộ ra vòng một đẹp đẽ, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế " Không có gì tôi không ngủ được. Anh có giấy, tẩy và bút chì không? "

" Bút chì, tẩy và giấy!!? " Nhạc Tư Nhẫn tuy khó hiểu nhưng vẫn đưa cho cô một quyển sổ vẽ và bút chì

" Sổ này không biết còn dùng được không nữa. Anh đã không dùng nó cũng được bốn năm rồi."

" Chắc vẫn dùng được " Diệp Bạc Anh nhận quyển sổ vẽ, tẩy và bút chì từ tay Nhạc Tư Nhẫn.

Nhạc Tư Nhẫn quay lại làm việc Diệp Bạc Anh ngồi vẽ đến lúc anh ngẩng đầu lên lần nữa đã thấy cô ngủ gà ngủ gật, đầu thi thoảng lại gật một cái. Anh khẽ cười, đứng dậy bế cô quay về phòng, đắp chăn cho cô ngay ngắn rồi mới an tâm đi làm việc tiếp.

Trong căn phòng làm việc rộng lớn tiếng chuông đồng hồ vang vọng khắp phòng. Khi tiếng chuông đồng điểm 12 giờ đêm Nhạc Tư Nhẫn thu dọn tài liệu và sổ sách chuẩn bị đi ngủ. Thì anh lại nghĩ đến cuốn sổ vẽ, anh nhặt lên, đập vào mắt anh là chân dung anh ngồi làm việc.

Dù đã biết tài năng của cô nhưng anh vẫn không thể kìm được mà thầm cảm thán quả thật rất đẹp. Mặc dù trời sinh cho anh vẻ đẹp này nhưng anh chưa bao giờ cảm nhận được và khi qua nét bút của cô anh có thể cảm nhận được vẻ đẹp của mình và khí chất của mình.

Nhạc Tư Nhẫn âm thầm xé tờ giấy cô vẽ và cất vào một nơi để anh bảo quản nó.