Trói Em Bằng Sự Dịu Dàng

Chương 14: Ngày trọng đại



~ 2 ngày sau ~

Từ sáng sớm Diệp Bạc Anh đã phải dậy sớm để chuẩn bị cho hôn lễ.

Chuyên gia tranh điểm và váy vóc trang sức vần cô khiến cô muốn đăng xuất

" Nhạc phu nhân, xin cô hãy tin tưởng chúng tôi. Chúng tôi sẽ biến cô thành người đẹp nhất trong ngày hôm nay "

" Đúng! đúng! đúng! Xin cô hãy yên tâm nhất định chúng tôi sẽ biến cô thành cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất thế gian "

Câu nói của nhân viên khiến cô có chút đắng lòng. Hạnh phúc nhất thế gian sao? Khiến cô không có tâm trí nào để ngắm đồ đẹp nữa

" Cô thấy trâm cài nào đẹp? Bên trái hay bên phải?"

" Tùy "

Nguyên trang trí đã hết nguyên ngày. Trang điểm, mặc váy hết hơn 2 tiếng chưa tính thời gian tranh điểm.

Diệp Bạc Anh phờ phạc sau khi trang điểm xong ngồi trong phòng chờ cô như người mất hồn. Chỉ là một đám cưới giả thôi có cần kì công như vậy không?

Cộc! Cộc! Cộc

Nhạc phu nhân, cô chuẩn bị xong chưa đến giờ lành rồi ạ.

" A! Xong rồi, tôi ra liền "

Cả hội trường đều là màu đỏ rực rỡ đến đau mắt. Diệp Bạc Anh chậm rãi tiến vào Nhạc Tư Nhẫn đứng từ xa không nhịn được mà đi tới dắt tay cô.

Không ngờ một người luôn điềm tĩnh như Nhạc Tư Nhẫn lại có lúc thiếu kiên nhẫn như thế.

Hôn lễ được tiến hành diễn ra rất suôn sẻ.

Đến tối là lúc động phòng khiến Nhạc Tư Nhẫn có chút ngại ngùng.

Nhận ra được điều đó Diệp Bạc Anh chủ động tiến đến làm người mở cuộc. Cô chủ động hôn lên môi anh một cách thuần thục. Nhạc Tư Nhẫn cả người cứng nhắc không biết phải làm gì tiếp theo.

" Thả lỏng ra, tôi dẫn dắt anh "

.....

~ Sáng hôm sau ~

Diệp Bạc Anh mở mắt lăn lộn trên gường mãi mới xuống còn Nhạc Tư Nhẫn thì đã dậy đi tắm, lúc anh mở cửa ra thấy Diệp Bạc Anh đang nhìn mình chằm chằm.

Nhạc Tư Nhẫn - anh có một thói quen xấu bất kể trời lạnh hay nóng thì khi tắm xong chỉ quấn độc nhất một cái khăn tắm rồi đi ra ngoài. Đó là khi ở một mình còn bây giờ người có thêm một người nữa anh cũng quên mất. Nhạc Tư Nhẫn đỏ mặt quay quay người lấy áo choàng tắm mặc vào rồi chuồn lẹ.

Diệp Bạc Anh nhìn từ đầu đến cuối không sót biểu cảm nào của anh khẽ bật cười khúc khích.

Hôm nay bà Nhạc và ông Nhạc đi về nhà riêng của mình trong căn nhà này giờ chỉ có cô và Nhạc Tư Nhẫn cùng mấy người giúp việc.

Diệp Bạc Anh đi tắm rồi xuống tầng ăn sáng. Sau đó cùng Nhạc Tư Nhẫn đi đến tập đoàn của anh.

Sau hôm qua, cô chính thức trở thành Nhạc phu nhân nên giới truyền thông rất tò mò muốn biến nên đặc biệt chuẩn bị săn đón cô nhưng bất thành Nhạc Tư Nhẫn chi ra một số tiền lớn để mua lại các tập đoàn truyền thông lớn nhỏ nên không ai biết cô trông như thế nào.

Hai người lên phòng làm việc của Nhạc Tư Nhẫn. Diệp Bạc Anh ngồi chẳng biết làm gì " Tư Nhẫn!"

" Hử! Có chuyện gì thế?" Nhạc Tư Nhẫn đang gõ gõ máy tính thì ngẩn đầu lên.

" Cho mượn chìa khóa xe của anh đi " Diệp Bạc Anh chìa tay ra

" Đi rồi về sớm!" Nhạc Tư Nhẫn ném chìa khóa con Rolls-Royce cho cô.

" Được "Lấy được chìa khóa rồi Diệp Bạc Anh nhanh chóng lượn mất dạng.

" Chờ chút! " Nhạc Tư Nhẫn gọi với cô lại.

" Có chuyện gì thế?" Diệp Bạc Anh quay người giọng điệu có chút nóng vội giống như đứa trẻ xin đi chơi bị gọi lại sợ phụ huynh đổi ý.

" Cầm lấy thẻ này đi ". Nhạc Tư Nhẫn đưa thẻ đen của anh cho cô.

" Không cần đâu tôi cũng có tiền mà " Diệp Bạc Anh từ chối đẩy thẻ về phía anh.

" Không được! Cầm nó đi!" Nhạc Tư Nhẫn đưa cho cô.

" Anh không sợ em tiêu hết sạch sao? " Diệp Bạc Anh nhăn mặt khó chịu

" Không sao, tiêu hết cũng được. Tiền của tôi sinh ra là để em tiêu "

"...." nghe xong câu này Diệp Bạc Anh cũng chẳng biết nói sao. Đành đầu hàng cầm lấy thẻ.

Cô lái con xe Rolls-Royce đi dạo quanh thành phố một lúc lâu rồi quyết định đi vào trung tâm thương mại mua sắm.

Cô vào một cửa hàng thương hiệu dành cho nữ đanh lựa lựa đồ thì đụng ngay phải một người " Xin lỗi "

" Mắt mù à "

Một cô gái xinh đẹp, đôi mắt màu hổ phách cùng mái tóc vàng kim kiêu ngạo mắng cô. Diệp Bạc Anh cũng chẳng thèm so đo với loại người đẹp nhưng thiếu não này liền quay người bỏ đi chỗ khác.

Lúc xem giày vô tình hai người cùng thích một đôi phiên bản giới hạn.

" Tôi thấy trước "

"....."

Diệp Bạc Anh nhíu mày nhưng nhanh tay hơn một bước cầm đôi giày kêu nhân viên thanh toán " Giúp tôi thanh toán đôi này "

" Cô... Cô... " Cô nàng tức ra mặt liền rút thẻ vàng kim ra kêu thanh toán " Cầm lấy quét thẻ đi."

Cô nành vênh váo đắng ý " Hạ Ái Tình ta đây chưa bao giờ thua ai cả "

" Vậy sao? " Diệp Bạc Anh cười mỉa rút trong túi ra tấm thẻ đen.

Nhân viên thấy thế vội vàng nhận lấy tấm thẻ ròi quẹt nhanh chóng gói hàng rồi đưa cho cô, trong sự tức giận của cô nàng.

Diệp Bạc Anh lượn quanh trung tâm thương mại rồi quyết định mua cho Nhạc Tư Nhẫn một bộ vest cùng cà vạt và giày. Ngắm cả nửa ngày cô mới chọn được bộ ưng ý và cô mua bằng tiền của mình.

Sau đó cô lượn lờ quanh trung tâm để ăn trưa đến đầu giờ chiều mới quay về.

...****************...

Nhạc Tư Nhẫn bên này lúc đang làm việc thì nhận được thông báo trừ tiền từ tài khoản anh khẽ cười.

" Cây vạn tuế nghìn năm này nở hoa rồi sao? " Tư Huyệt Lăng vừa đẩy cửa vào đã bắt gặp được cảnh hi hữu hiếm có.