Trói Em Bằng Sự Dịu Dàng

Chương 16: Chơi thể thao



Một lúc sau Triệu quản gia đưa đồ tới. Nhạc Tư Nhẫn và Diệp Bạc Anh thay đồ đến sâm thể thao tư nhân chào đón họ là nhân viên ở đó.

Tư Huyệt Lăng thấy họ đến liền vui vẻ ra đón tiếp " Hello chị dâu, chị đến rồi! Chị chơi được môn gì? Cầu lông hay bóng bàn hay tennis "

" Gì cũng được! " Diệp Bạc Anh hờ hững đáp

" Vậy tennis nhé! " Tư Huyệt Lăng phần khởi đưa vợt cho cô nhưng Nhạc Tư Nhẫn đã nhanh tay đưa vợt cho cô.

Tư Huyệt Lăng có chút hụt hẫng nhưng rất nhanh đã khôi phục được dáng vẻ ban đầu.

Nhạc Tư Nhẫn không giỏi thể thao nên anh chỉ đứng ngoài xem " chơi vui thôi. Đừng chơi quá mệt "

" Ừ " Diệp Bạc Anh gật gật đầu.

Trận đấu bắt đầu.

Tư Huyệt Lăng giơ bóng ra đánh một khi đã chơi thì dù có là thần tượng của anh thì anh cũng không nhường.

Nhưng Diệp Bạc Anh cũng vậy hai kẻ hiếu thắng gặp nhau không ai nhường ai kết quá lại hòa nhau. Tư Huyệt Lăng tất nhiên không chịu lép vế liền nảy ra trò mới " Chị dâu chúng ta cưỡi ngựa bắn cung được không? "

Diệp Bạc Anh còn chưa kịp lên tiếng Nhạc Tư Nhẫn đã lên tiếng thay " Để tôi "

" A! Anh Nhẫn đây là tự nguyện ta trận rồi sao? "Tư Huyệt Lăng không nhịn được mà nhảy cẫn lên

Nhưng với người như Nhạc Tư Nhẫn cả ngày chỉ biết đến công việc thì đây quả là việc khó khăn. Rất nhanh đã bị bại dưới tay Tư Huyệt Lăng.

Diệp Bạc Anh không nhịn được liền nhảy lên con ngựa khác đi tới " Lại đây em chỉ cho "

Nhạc Tư Nhẫn nhanh chóng đi tới. Ngoan ngoãn đứng một bên xem cô thị uy " Việc quan trọng nhất đối với cưỡi ngựa bắn cung chính là phải ăn ý giữa người và ngựa. Ngựa không được chạy quá nhanh cũng không được quá chậm, nắm chắc chuyển động của ngựa, cơ thể cũng phải vững vàng không được mất thăng bằng. "

Tư Huyệt Lăng gật gù quả nhiên là bông hồng bạc tỷ cái gì cũng biết. Nhưng nếu cô cứ chỉ cho Nhạc Tư Nhẫn thì ai sẽ chơi với anh đây.

Tư Huyệt Lăng hậm hực quay đi.

Nhạc Tư Nhẫn dưới sự chỉ dẫn của Diệp Bạc Anh nhanh chóng làm quen với ngựa nhưng đột nhiên con ngựa hoảng loạn chạy như bay.

Diệp Bạc Anh hoảng sợ đuổi theo ngay sau nhưng cũng không đuổi kịp bất đắc dĩ cô đàn hét lớn " Anh Nhẫn bám chắc vào. Cúi thấp người xuống ".

Nhạc Tư Nhẫn làm theo quả thực đây không phải lần đầu anh gặp chuyện này, nhưng đây là lần con ngựa hung hãn như thế này.

Cô cố gắng đuổi theo đến bên cạnh anh. " Nhạc Tư Nhẫn giờ thả lỏng người ra. Anh Nhẫn nhìn qua bên này, bên này "

Nhạc Tư Nhẫn quay đầu thấy Diệp Bạc Anh dang tay ra hét lớn " Nhảy qua đây đi anh "

Trong một khoảng khắc rất nhỏ anh đã thấy khóe mắt cô đỏ hoe như sắp khóc. Nhạc Tư Nhẫn nhào nhảy qua, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy kia.

Bịch!

Nhạc Tư Nhẫn ngã vào lòng Diệp Bạc Anh tấm lưng nhỏ bé tiếp đất kiến anh có chút đau lòng.

Pằng! Pằng

Hai viên đạn từ đâu bay tới Diệp Bạc Anh xoay người không chút do dự đỡ thay cho Nhạc Tư Nhẫn khiến anh khinh ngạc.

Máu nhỏ xuống mặt Nhạc Tư Nhẫn khiến anh hoảng loạn không biết phải làm sao còn Diệp Bạc Anh dựa vào người anh không nhúc nhích hơi thở có chút khó khăn.

Mấy tên sát thủ biết ám sát bất thành liền nhanh chóng lủi mất.

Tư Huyệt Lăng nhanh chóng chạy tới " Diệp Bạc Anh! Người đâu? May gọi cấp cứu! Gọi cấp cứu. Còn đứng ngây ra đó à ".

Diệp Bạc Anh nhíu mày chống tay ngồi dậy " Tôi chưa có chết. Đừng làm ầm lên nữa "

Nhạc Tư Nhẫn, Tư Huyệt Lăng bị dọa cho ngây người.

" Lúc này, bị bắn có máu là giả thôi! " Diệp Bạc Anh đứng dậy phủi phủi quần áo dính đầy đất.

" Gì cơ? Làm thế nào mà? " Nhạc Tư Nhẫn khó hiểu nhìn cô.

Diệp Bạc Anh chỉ đành lôi Nhạc Tư Nhẫn về phòng nghỉ của khu thể thao. Cô cởi áo " Em... Em làm gì vậy? " Nhạc Tư Nhẫn đỏ bừng mặt quay đi.

" Muốn xác nhận xem có bị thương thật hay không thì phải nhìn chứ " cô khẽ thở dài đầy bất lực.

Nhạc Tư Nhẫn mở mắt cả cơ thể của cô hoàn toàn lành lặn chả có một vết thương nào cả. Thay vào đó là một túi máu bị thủng lúc này anh mới hiểu ra.

" Làm thế nào mà em lại biết được sẽ có chuyện này xảy ra" Nhạc Tư Nhẫn lấy túi quần áo mới đưa cho cô.

Diệp Bạc Anh không giải thích mà nói nửa vời " Phòng còn hơn thiếu. "

Tuy không hiểu lắm nhưng hôm nay, cô đã cứu anh một mạng nếu không có cô e là người nằm ở bệnh viện sống chết không rõ sẽ là anh "Cảm ơn em đã cứu anh! "

" Theo phản xạ thôi! "Diệp Bạc Anh quay người đi thay đồ.

Nhạc Tư Nhẫn khẽ cười rút điện thoại gọi cho một người.

" Giúp tôi điều tra chuyện này đi "

" Sao giờ mới nhớ đến tôi ".

" Cần thì gọi chứ! "

" Quà đáp lễ đâu? "

" Tiền mừng cưới đâu? "

" Này cậu nói năng bớt vô lý đi. Tôi nói cho nghe. Phu nhân nhà cậu không phải dạng dễ xơi đâu hãy cẩn thận với cổ "

" Nhiều lời vậy? Có biết hôm nau chúng tôi suýt chết không? Người đỡ đạn thay cho tôi là cô ấy? Còn nữa cô ấy như thế nào thì cũng không cần cậu nói. Tôi muốn cô ấy tự nói ". Đọc 𝙩𝙧𝗎yệ𝔫 hay, 𝙩𝙧𝗎y cập 𝔫gay -- 𝙩𝙧ù𝓂𝙩𝙧𝗎 yệ𝔫.𝒱𝐍 --

" Được! Được! Vậy thôi nhé! "

Cạch!

Diệp Bạc Anh thay một bộ váy mới tóc cũng để xõa ra không còn buộc đuôi ngựa nữa. " Về thôi, em mệt rồi! ".

" Uh! Chúng ta về thôi ".

Tư Huyệt Lăng ở bên ngoài thấp thỏm không yên nhưng khi thấy Diệp Bạc Anh bình an vô sự anh thở phào nhẹ nhõm.

" Chị Bạc Anh không sao chứ? " Tư Huyệt Lăng ân cần hỏi thăm.

" Không sao tôi ổn " Diệp Bạc Anh cười nhẹ.

" Không sao thì tốt rồi. Anh và chị đi về cẩn thận ". Dù có chút muốn hỏi thêm nhưng thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Nhạc Tư Nhẫn nên anh đành thôi.