Trói Em Bằng Sự Dịu Dàng

Chương 31: Giấc mơ kì lạ



" …’’

Nhạc Tư Nhẫn tiếp tục nói tiếp

" Mẹ cũng làm ầm lên đòi anh ly hôn với em, còn bố thì có ý nhận em làm con nuôi nên cũng kêu anh ly hôn. ‘’

" Làm sao bà ấy biết và anh nghĩ sao về chuyện này? ''Diệp Bạc Anh không bất ngờ lắm thản nhiên ngồi xuống gường.

Nhạc Tư Nhẫn sửng sốt khi thấy vẻ mặt thản nhiên của cô.

" Anh … Anh không biết nữa! Nhưng anh không muốn ly hôn với em. "

" Có lẽ anh cũng biết phần nào câu chuyện từ chỗ bố mẹ anh rồi nhỉ? "

" Cái đó! …’’ anh biết anh đã nghe bố mẹ anh cãi nhau một trận rất to. Anh đã loáng thoáng mơ hồ hiểu được câu chuyện tình tay ba của bố mẹ anh.



Căn phòng bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.

Quả thật nếu để đánh giá khách quan thì Nhạc Tư Nhẫn là người như thế nào thì cô có thể nói anh là một người ấm áp, chu đáo …

" Diệp Bạc Anh! Diệp Bạc Anh! Con hồ ly tinh kia ra đây cho tao.’’

Nhạc Tư Nhẫn tái xanh mặt nhìn Diệp Bạc Anh. Cô bình thản đi ra

" Mẹ tìm con?"

Bà Nhạc vừa thấy cô liền đi đến cho cô một cái bạt tai nhưng bị cô bắt lấy

" Mẹ à! Mặt con dày lắm đánh đau tay.’’

" Mày còn dám gọi tao là mẹ sao? Mẹ mày! Là tiểu tam phá hoại gia đình tao.’’

" … Bà nghĩ sao cũng được nhưng người chết cũng đã chết rồi không nên đào bới lên chứ. Nếu đào bới lên rồi thì phải điều tra chứ nhỉ? ". Truyện Đoản Văn

Diệp Bạc Anh cười nham hiểm nhìn bà Nhạc mặt mày đang nhăn nhó vì giận giờ lại trắng bệch.

" Sao ngươi biết! " bà Nhạc ngập ngừng mãi mới thốt ra được một câu

" Thi thể của mẹ tôi, tôi vẫn luôn bảo quản lẽ nào bà không biết? "

" Thầm Thanh Nhi! Cô làm gì vậy? " ông Nhạc đến sau gằn giọng với bà Nhạc

" Em! Em … ‘’

" Nói tôi nghe đi! Bà định làm gì đứa nhỏ này.’’

Chát!

" Mẹ! " Nhạc Tư Nhẫn không để yên được nữa liền lao ra cản kết quả lãnh trọn cái tát.

Diệp Bạc Anh thấy một cảnh gà bay chó sủa thì bật cười khúc khích

" Ahhaahaa …thật là…hay lắm! Cuối cùng cũng có ngày tôi nhìn thấy cảnh này! "

" Diệp Bạc Anh! Con nói vậy là sao? " ông Nhạc sững sờ không hiểu gì

Nhạc Tư Nhẫn ngây người nhìn cô ánh mắt như có nhiều điều muốn hỏi.

" Ông Nhạc! Lần đầu tiên ông gặp tôi thì có lẽ ông cũng đã nghi ngờ tôi đúng không? Trực giác của ông đã đúng nhưng lại chỉ cần một câu nói của tôi ông liền không còn nghi ngờ.’’

" Tôi không phải con ruột của ông với mẹ tôi. Nhìn qua ông biết tôi là con ai mà. "

‘’ Con điên kia vậy mày muốn gia đình tao tan nát mày mới hả dạ sao? "

" Hừm! Để xem nào? Tôi cần lấy lại thứ vốn thuộc về tôi. Lấy được rồi liền đi ngay.’’

" Rốt cuộc tao nợ mày cái gì? "

" Tim! Đó là thứ tôi muốn lấy và đã lấy được từ con trai bà.’’

‘’ Diệp Bạc Anh! Đủ rồi! ‘’ Nhạc Tư Nhẫn nghiến răng nắm chặt tay như muốn kiềm chế bản thân.

" Ừ! Sao thế? " cô cười đùa một cách cợt nhả.

" Chuyện này đùa không vui tẹo nào! "

" Nhưng tôi thấy vui mà.’’ cô lười biếng dựa lưng vào cửa.



Đột nhiên cô mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó gọi

" Dậy đi! Dậy đi! Tiểu Anh dậy đi! "

Cô mở mắt chớp chớp mắt vài cái nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy mình đã ở ngôi nhà quen thuộc.

" Ư! Em ngủ bao lâu rồi! " cô dụi dụi mắt cho tình hẳn.

" Từ lúc mua đồ cho em vợ xong lên xe cái em liền ngủ. Lúc xuống xe anh có gọi mấy lần nhưng em không nghe kết quả đến gần nửa đêm mới đánh thức em dậy được.’’ Nhạc Tư Nhẫn nhìn cô đầy lo lắng.

" Vậy sao? Làm anh lo lắng rồi! Rm vừa mơ thấy một chuyện rất kì lạ.’’

" Là gì vậy? " Nhạc Tư Nhẫn tò mò hỏi cô.

" Anh không nên biết thì hơn! Đừng gọi rm trong vài ngày tới em sẽ ngủ nên đừng gọi em dậy. " Diệp Bạc Anh lắc đầu tỏ ý không muốn kể

‘’ Chẳng lẽ em không cần ăn sao? "

" Ừ! Đúng vậy. À đúng rồi đừng để cho bố mẹ anh biết chuyện em đưa em trai đến đây được không? Khi nào em sẽ nói sau cho anh. ‘’ Diệp Bạc Anh dụi dụi mắt để vố giữ tỉnh táo.

" Được anh nghe em! Anh sẽ đưa nó đến chỗ khác.’’ Nhạc Tư Nhẫn không do dự liền đồng ý.

" Cảm ơn! " Diệp Bạc Anh nói xong liền ngủ thiếp đi.