Trói Em Bằng Sự Dịu Dàng

Chương 37: Có cần phải thế không ?



Biểu tượng con hổ vàng là của một trong số người anh em cùng cha khác mẹ của cô. Hắn là kiểu người ngấm ngầm rình rập người khác lúc không phòng bị nhất liền lao vào tấn công y như một con thú.

" Tiểu Anh! Lui trong đi việc này cứ để anh. " Diệp Khương Hoàng nói được làm được tay nghề xạ thủ của anh ở mức thượng thừa bách phát bách trúng.

Rầm! Rầm!

Chúng vậy mà lại tiếp cận gần. Một tên thuộc hạ trực tiếp nhảy lên trực thăng của cô.

Đối với những kiểu người này thì không nén dành tình cảm mà cho một cô hội sống. Diệp Bạc Anh ánh mắt điềm tĩnh đến đáng sợ trực tiếp súng vào đầu hắn mà bóp cò.

Âm thanh của tiếng súng nổ hoà cùng với tiếng hét chói tai vang vọng cả một vùng trời.

Diệp Khương Hoàng quay đầu lại nhìn một chút. Gương mặt không biểu cảm gì đang lau những vệt máu tanh dính lên người, dường như cứ mỗi năm qua đi hắn lại thấy em gái mình lại tàn nhẫn hơn.

Điều này cũng có thể dễ thấy bởi sống trong một môi trường không có tình thương mà toàn lừa dối nhau thì chuyện này cũng có thể hiểu được.

" Mau lái về biệt phủ số 7 " Diệp Bạc Anh đột nhiên có dự cảm không lành.

Trong đầu cô hiện lên vô số những cảnh tượng máu me kinh dị và một trong số đó đã thành hiện thực.

" Đưa tôi ống nhòm! " trời bắt đầu mưa

Trời bắng đầu đổ mưa tầm nhìn cũng vì thế mà bị thu hẹp. Trực thăng cũng dần hạ thấp độ cao.

Diệp Bạc Anh không tin vào mắt mình cách đó không xa hàng loạt thi thể những con sói bị xuyên thủng trên những đỉnh thông con nào con nấy đều bị móc mắt, xác cũng đang bị mục phân hủy.

Một cơn gió thổi qua mùi tanh như cá biển chết cùng mùi thịt thối rữa.

" Oẹ! " Diệp Bạc Anh không nhịn được mà nôn khang.

Cả trợ lý và Diệp Khương Hoàng cũng phải bịt mũi vì mùi xác chết.

Người làm ra việc ác không ghe tay khẳng định chỉ có một người với biệt danh là E được lấy từ ’ End’ End trong Kết thúc ’.

Hắn làm những việc này chính là để kiêu khích cô và hắn đã thành công trong việc này.

Dây thần kinh điều khiển cảm xúc và lý trí của đã bị hắn cắt đứt. Diệp Bạc Anh nhếch mép cười đôi mắt không còn tỉnh táo nữa những đường gân máu hằn lên trong đôi mắt cô khiến ánh mắt càng thêm đáng sợ.

Diệp Bạc Anh lẩm bẩm " Nhất định là phải một sống một chết sao? "

" Này! Em điên rồi! " Diệp Khương Hoàng hoảng hốt khi thấy Diệp Bạc Anh nhảy từ trên trực thăng xuống mà không sử dụng bất khì đồ bảo hộ nào.

" Cậu yên tâm! Cô chủ được huấn luyện bài bản trong mấy việc này rồi."

Để một quản lý nói ra câu này cho thấy việc cô thường xuyên nhảy từ độ cao vài trăm met đến nghìn met.

Đùa à! Độ cao này mà nhảu còn sống thì không phải là người rồi.

Diệp Bạc Anh đáp nhẹ như lông vũ chạm nhẹ mặt đất không lấy một tiếng động., ngay khi chân vừa chạm đất cô đã chạy xuyên qua cánh rừng thông.

Xoẹt!

Một tia sét đánh trúng một cây phong ở đó ánh sáng loé lên khiến cô giật mình lùi lại bóng dáng của kẻ mà cô căm ghét đang đứng đó trên tay đang túm cổ con sói con đang vùng vẫy trong vô vọng.

Tiếng cười khành khạch vang vọng cả một vùng lấn áp cả tiếng mưa " Chào em! Anh có quà cho em nè, thích không? "

" Có cần phải thế không? Tại sao anh nhất định muốn giết tôi? Tôi muốn sống yên lặng mà không được vậy? " cô cúi gằm mặt lau đi máu chảy từ hốc mắt ra cứ mỗi lần cô tức mà không thể phát tiết ra mà mạch máu ở mắt sẽ bị vỡ.