Trốn Ư? Em Đừng Mơ

Chương 58: Người đầu tiên (H)



Người đàn ông nhíu mày, hắn thực sự không ngờ bản thân là người đầu tiên, nơi nào đó không ngừng bành trướng, sướng đến phát run.

Châu Vũ Hinh nằm ở trên giường, bàn tay có hơi gầy nắm chặt drap giường trắng tinh, nước mắt chảy ra, gương mặt của cô lộ rõ sự khó chịu, hoa viên bị dị vật xâm nhập thực sự rất xốn, cô thực sự không thể tiếp nhận.

"A, đừng nữa… đau… ".

Hoàng Cảnh Nghiên cúi người hôn lên môi cô, hắn vẫn không lấy vật kia ra, rút được một đoạn ngắn thì lại đẩy vào một đoạn dài, cô gái đau đến rơi nước mắt, phát ra âm thanh phản kháng.

Giọng nói của người đàn ông dịu lại, không còn cứng nhắc như lúc nãy:

"Ngoan, thả lỏng ".

Cơ thể cô run bần bật, hô hấp cũng khó khăn, có vài phút cô quên cả thở, mở to miệng muốn thét to nhưng cố nén lại khiến cho lưỡi của hắn chui vào dễ dàng hơn.

Dần dần cảm giác đau đớn ấy lại chuyển hoá, cơ thể cô bắt đầu trở nên kỳ lạ, gai óc nổi lên, hoa viên lúc nãy vốn không thể tiếp nhận được vật nào đó thì lúc này đây lại co bóp, mật ngọt không ngừng tiết ra, Hoàng Cảnh Nghiên nhíu mày, bên trong thịt non bao bọc mềm mại ấm áp, nhìn thấy gương mặt của cô mang theo chút mê tình, hắn lại động thân tiến vào.

Vũ Hinh hít vào một hơi, cô bất giác đáp lại nụ hôn ấy, người đàn ông thấy thế thì liền được đà mà làm tới, hắn ôm lấy cô, ngấu nghiến lấy bờ môi đã sưng của cô gái nằm bên dưới.

Dù là trừng phạt cho việc cô không từ mà biệt 6 năm trời hay là vì nhung nhớ thì đều đúng cả, hắn nhớ cô đến mức mỗi đêm đều mơ thấy, cô gái vô lương tâm không tim không phế.

Đêm nay cô mặc chiếc váy hở tấm lưng gợi cảm, hắn chỉ vừa mới nhìn thấy thì đã muốn lao vào rồi kéo cô rời khỏi buổi tiệc ấy, tiến thẳng đến nơi chỉ có hai người rồi lột sạch, mọi ánh mắt của những kẻ có ý đồ đều dán lên người cô.

Vũ Hinh của hắn, cô thực sự quá xinh đẹp.

Qua một thời gian thì cô đã tiếp nhận được thứ đó, hắn cũng không chậm rãi nữa mà nhanh như chớp cho vào bên trong, từ gốc đến ngọn đều bị nuốt sạch.

Hắn đưa tay xuống bên dưới, cánh tay hiện rõ đường gân xanh, ngón tay của Hoàng Cảnh Nghiên thực sự rất đẹp, thon dài. Nếu như có cơ hội làm mẫu tay thì có lẽ hắn có thể được tuyển, nhưng hắn lại không dùng bàn tay vào việc đó mà lại nắm lấy hạt đậu ở giữa hai cánh hoa nắn bóp rồi day day.

Châu Vũ Hinh cong mông ưỡn ngực, cô có chút giật mình phát ra âm thanh nhưng lại càng khiến cho người đàn ông muốn trêu chọc.

Ngón trỏ và ngón giữa đặt ở hai bên mép cố gắng vạch hoa viên ra, vật to dài cứng như chày giã gạo chỉ thúc nhẹ hông thì liền chui vào.

Cô gái nhỏ nắm lấy drap giường, đầu óc lúc này là một mảng trắng xoá, cô thực sự không thể suy nghĩ thêm được bất cứ thứ gì, hoàn toàn bị hắn dẫn dắt.

Người đàn ông động thân, chuyển động nhanh, da thịt chạm vào nhau phát ra âm thanh khiến cho hắn càng nghe càng nghiện.

Giọng nói của cô như có ma lực vậy, chỉ cần nghe thấy liền muốn nghe thêm, vậy nên động tác của hắn cũng mạnh hơn, nhấp một cái thì con thuồng luồng kia đã chạy hết vào bên trong hoa viên, Châu Vũ Hinh có thể thấy rõ bằng mắt thường bụng mình đang gồ lên, gương mặt của cô đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại, hoàn toàn không thể khiến cho hắn ngừng lại.

"Ưm, a… " - Đó là những gì cô có thể thốt ra từ đôi môi xinh xắn đã bị dày vò đến sưng đỏ.

Người đàn ông ngày càng đẩy nhanh tốc độ, hắn nhíu chặt chân mày, gầm lên một tiếng rồi đập thẳng vào.

Cô gái nằm trên giường dưới sự thúc ép của hắn cũng rất nhanh cảm nhận được cảm giác kỳ lạ mà trước đây chưa từng có, toàn thân như có dòng điện chạy từ đại não đến dọc theo sống lưng rồi lan toả khắp cơ thể, đặc biệt là bụng dưới có gì đó đang đến, nhịp tim của cô bắt đầu đập nhanh, chỉ trải qua vài giây thì cô đã mất hết sức lực, thét lên một tiếng rồi nằm ở trên giường chẳng động nỗi dù chỉ là một ngón tay.

Hệt như đã chạy vài vòng sân vận động vậy, đôi chân thon thả không thể nhấc lên được.

Người đàn ông chậm rãi thu công cụ về, hắn cởi bỏ áo mưa rồi cột lại ném nó vào trong thùng rác gần đó.