Trong Cơn Gió Ấm

Chương 14



——

Hên là chuyến đi mua sắm diễn ra suôn sẻ. Đây là trung tâm thương mại lớn nhất ở Hạc Xuyên. Năm ngoái vừa được sửa chữa xong, nhìn qua khá là cao cấp.

Lộ Miêu dẫn Tần Hoài đi ngang qua các dãy hàng để tìm thứ anh cần. Vì đã quen thuộc nên Lộ Miêu không phải đắn đo suy nghĩ, dứt khoát dắt Tần Hoài đi đến chỗ cần mua.

Hai người bọn họ, một người biết phải mua gì, còn người kia thì vô cùng rành đường. Dưới sự phối hợp ăn ý, họ đã đi tới quầy thanh toán sau 20’.

Đứng trước quầy thanh toán, Lộ Miêu nhìn xung quanh. Vẩn vơ nghĩ, hình như 20’ là quá nhanh nhỉ?

Đương nghĩ ngợi, Tần Hoài đẩy giỏ hàng đến: “Lộ Miêu.”

Lộ Miêu nhìn sang: “Hả?”

Tần Hoài: “Cậu không mua gì à?”

Lộ Miêu lắc đầu: “Tớ không mua gì đâu, hồi đến đây tớ đã đem đủ rồi.”

Tần Hoài nhìn cô, không biết nghĩ gì, mấy giây sau nói: “Cậu xem xe đến chưa nhé, tớ đi mua ít đồ.”

Lộ Miêu sững sờ: “Ừm ok.”

Tần Hoài nhanh chóng rời khỏi đây. Lộ Miêu giữ giỏ hàng. Cúi đầu nhìn đồ trong giỏ nào là bình giữ nhiệt, bút, túi đựng rác, bịch trà, gói cà phê đen, máy pha cà phê. Chưa kịp nhìn hết, cô đã thấy bóng dáng Tần Hoài từ sau kệ hàng xuất hiện, trên tay cầm rất nhiều đồ ăn vặt.

Lộ Miêu kinh ngạc nhìn anh: “Cậu mua nhiều vậy?”

Tần Hoài: “Ừm, tính tiền thôi.”

Không biết có phải Tần Hoài bị kích thích mua sắm hay không. Khi tính tiền, thậm chí anh còn lấy thêm hai chai nước chanh từ tủ lạnh bên cạnh nữa.

Tóm lại cuối cùng, lúc Tần Hoài và Đường Miêu cùng nhau đi ra khỏi siêu thị, trên tay anh xách tận hai bịch đồ lớn. Thấy vậy, Lộ Miêu đề nghị: “Hay để tớ cầm giúp cậu nha?”

Tần Hoài thuận theo, đưa thẳng bịch đồ ăn vặt cho cô: “Vậy cậu cầm cái này đi.”

Lộ Miêu nhận lấy. Tuy cái bịch to nhưng không nặng bao nhiêu, cô dễ dàng cầm lấy: “Mười giờ rưỡi rồi, giờ làm gì đây? Về thì hơi tiếc, đi ăn trưa thì lại sớm quá.”

Tần Hoài như có dự tính: “Đến nhà sách, mua ít thứ.”

“Được á.”

Hai người tìm đến một nhà sách tên là Tân Hoa. Mỗi người mua một ít tài liệu ôn tập, tính tiền xong đã gần đến giờ ăn. Lộ Miêu đưa anh đến một tiệm cơm mà cô thường hay lui tới từ nhỏ.

“Đặc sản của Hạc Xuyên là ngỗng. Ở đây đa số ngỗng được thả rông, chất thịt béo ngậy. Phương pháp quay ngỗng ở đây cũng khác, ngỗng được luộc chín kỹ trước, sau đó lấy nước dùng luộc ngỗng gồm có gừng và nha đam rưới lên thịt khi quay, lặp đi lặp lại đến khi chín. Cuối cùng bên ngoài thịt ngỗng dai giòn còn bên trong sẽ rất mềm. Món này vừa cay vừa mặn, có thể ăn không hoặc ăn như lẩu.”

Thấy chủ tiệm bưng nồi đến. Tần Hoài vừa nghe Lộ Miêu nói, vừa lấy hai chai nước chanh trong bịch, đưa một chai cho cô: “Khát nước không?”

Giờ Lộ Miêu mới cảm thấy mình khát nước thật. Cô nhận lấy: “Cảm ơn.”

Sau bữa ăn, Tần Hoài tính tiền rồi ra khỏi tiệm. Lộ Miêu cầm điện thoại di động nói với anh: “Bữa ăn mỗi người 30 tệ, nước chanh 3 tệ, tài khoản Alipay là số điện thoại của cậu luôn hả? Tớ sẽ chuyển tiền lại.”

Tần Hoài bất ngờ nhìn cô: “Không cần. Coi như hôm nay cảm ơn cậu làm hướng dẫn viên cho tớ, đãi cậu một bữa.”

Lộ Miêu thấy hơi buồn cười: “Tớ dẫn cậu đi, là vì để cảm ơn cậu đã dạy kèm cho tớ. Giờ cậu cảm ơn lại, ai tính như thế chứ?”

Tần Hoài cũng cười: “Tớ có giúp gì nhiều đâu, luôn tiện thôi mà. Cậu đặc biệt cùng tớ đến đây, bất kể thế nào cũng bỏ công nhiều hơn. Bữa cơm này xem như cảm ơn sự bỏ công nhiều hơn đó.”

Lộ Miêu lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Được, tớ biết rồi. Không tranh luận chuyện tiền nong nữa. Dù sao hôm nay tớ rảnh rỗi mà, ra ngoài để xả hơi, lại được ké bữa cơm. Chuyện này tớ sẽ nhớ, lần sau cậu muốn đi đâu, thì gọi tớ dẫn đi.”

Tần Hoài nhìn cô, khóe miệng cong lên, cười nói: “Ừm, tớ biết rồi.”

Sau khi hai người trở về. Đứng trước cửa phòng Tần Hoài, Lộ Miêu đưa bịch đồ ăn vặt cho anh: “Coi chừng quên đồ.”

Tần Hoài vừa mở cửa vừa nói: “Vốn dĩ tay không đến gặp, nên mua cho cậu coi như cảm ơn. Tớ biết chắc cậu không chịu nhận. Mà thật tình tớ không thích ăn vặt. Hay vậy đi, mỗi người một nửa.”

Anh dứt khoát lấy một bịch bánh gạo từ trong bịch: “Còn lại cho cậu. Đừng phân chia, tớ không muốn lấy cũng không thích ăn.”

Nói xong đi thẳng vào phòng đóng cửa lại, để Lộ Miêu bên ngoài lơ tơ mơ chẳng hiểu gì.

Cô nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi cúi đầu nhìn “một nửa” đồ ăn vặt. Một bữa cơm, một bịch đồ ăn vặt, cô đã nợ anh hai lần. Chuyện gì đang xảy ra thế.

Nhưng mà…

Cảm giác này thật tuyệt.

Lần sau nên dẫn đi đâu đây? Lộ Miêu vừa mở cửa vừa nghĩ như vậy.

*

Năng suất của giáo viên ở đây rất nhanh. Ngày thứ hai, tất cả bài thi như những bông tuyết rơi được ồ ạt phát ra, danh sách xếp hạng được công bố vào giờ giải lao tiết hai.

Lộ Miêu nhìn thấy điếm thì sửng sốt.

483 điểm.

Điểm không cao nhưng so với điểm thi đại học cao hơn 83 điểm.

Không từ ngữ nào diễn tả được tâm trạng hiện giờ của Lộ Miêu. Từng lỗ chân lông trên người nở ra, cô liếc mắt nhìn thành tích của mình rồi lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Sau đó nghiêng đầu nằm trên bàn, ngửi ngửi mùi mực in trên phiếu điểm, tại góc không ai thấy cười toe toét.

Cô vẫn luôn lo sợ mình không làm được, một năm tới cũng không làm được gì. Năm qua, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra không dừng. Nếu cuộc đời là một khúc cua, cô luôn nghi ngờ rằng mình sẽ không bao giờ đi đến khúc cua này. Song từ bây giờ, mọi thứ đều sẽ tốt thôi.

Sẽ như vậy!

Lộ Miêu đang đắm chìm trong thế giới của mình. Chợt nghe thấy tiếng gõ trên mặt bàn.

Cô ngẩng đầu, là Tần Hoài: “Sao vậy Tần Hoài?”

Tần Hoài: “Đưa bài thi môn Toán của cậu cho tớ xem một chút.”

Vừa nãy còn tràn đầy vui mừng, bây giờ Lộ Miêu lại thấp thỏm đưa bài thi cho anh.

Tần Hoài cầm im lặng nhìn. Lộ Miêu nhìn anh rồi cúi đầu xem phiếu điểm.

Trên phiếu điểm, Tần Hoài nhất lớp, và cũng xếp hạng nhất toàn trường. Tổng điểm của anh cao hơn cô tận 200 điểm, điểm Toán hơn 140, mà cô…môn Toán thi được 91, vừa đủ đạt tiêu chuẩn.

Niềm vui thành tích tiến bộ lập tức biến mất. Bỗng nhiên cô lo lắng, sợ Tần Hoài nói mình ngu ngốc, mặc dù anh sẽ không nói vậy vì tính anh rất điềm đạm., nhưng cô không mong bị coi thường.

Chờ anh mở miệng, mà Lộ Miêu thấy cứ như bị tra tấn.

Vậy mà…

Một lúc sau, Tần Hoài nói: “Không tồi.”

Lộ Miêu kinh ngạc: “Hả?”

Cô chỉ vào bài thi của mình, không dám tin: “91 điểm, không tồi?”

“Đạt tiêu chuẩn, rất giỏi đấy.”

“…”

Lộ Miêu có xíu xấu hổ, không phân biệt được đang khen hay châm chọc.

Tần Hoài nhìn bài thi: “Mặc dù phạm vi câu hỏi trong bài thi chỉ gồm những kiến thức trọng tâm vừa mới ôn tập, nhưng nó không chỉ dừng lại ở những bài cơ bản. Như đã nói trước đó, nếu câu hỏi ít thì nội dung thi sẽ sâu hơn. Tất cả bài cơ bản cậu đều làm đúng, có nghĩa cậu có ôn bài. Vả lại…”

Anh chỉ vào một câu hỏi khó ở mặt sau.

“Cậu làm được câu hỏi thứ hai này. Câu hỏi này không phổ biến, nhưng nó giống trong đề thi tuyển sinh đại học năm trước, chỉ đổi số thôi. Cậu có thể làm được là tuyệt lắm rồi.” Tần Hoài ngẩng đầu nhìn cô: “Dạo này ôn tập vất vả lắm đúng không?”

Lộ Miêu khó nói được cảm giác của bản thân lúc này. Trừ vui vẻ còn có chút cảm động kỳ lạ, cô hít mũi: “Hơi vất vả.”

Tần Hoài lấy đầu bút gõ lên mặt bàn: “Mọi sự cố gắng đều sẽ được đền đáp. Tiếp tục kiên trì, một năm nữa chắc chắn thành tích sẽ tiến bộ hơn.”

Tuy trong lòng rất vui nhưng Lộ Miêu muốn tỏ ra khiêm tốn chút. Dù cố không cười ra tiếng, cơ mà chẳng ngăn được hai mắt mở to, còn cong cong: “Thật à?”

“Thật.” Tần Hoài trả lời.