Trong Cơn Gió Ấm

Chương 15



——

Tần Hoài xem bài thi xong thì trả lại cho Lộ Miêu: “Cậu thực sự rất thông minh đấy Lộ Miêu. Không dễ để đạt được 400 điểm đâu.”

Lộ Miêu nhịn không được nói: “Thật ra thì trước kia điểm của tớ rất cao, lên cấp 3 bị rớt xuống.”

“Không chịu học hành à?” Tần Hoài thuận miệng hỏi: “Thích đọc tiểu thuyết, xem phim? Hay là yêu đương.”

“Không có…” Lộ Miêu mím môi: “Thì không muốn học thôi. Nhìn thấy sách vở là khó chịu.”

“Khó chịu?” Anh hơi nghi ngờ hỏi lại.

Lộ Miêu há miệng, sau đó lại nuốt lời định nói xuống, cúi đầu: “Không có gì đâu.”

Nếu nói tường tận, chuyện này rất phức tạp và còn làm cô lúng túng nữa.

Ai chưa từng trải qua thì không bao giờ tưởng tượng được trên đời này lại có loại gia đình như vậy. Người ba chê trách người mẹ bất tài, không biết kèm cặp con cái học tập. Mỗi lần có điểm, chỉ cần điểm số có chút dao động thôi là đứa con và người mẹ phải cúi đầu chịu dạy dỗ như tội phạm. Họ phải thu mình lại trong khoảng thời gian đó, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Về phần người mẹ, tất cả những gì bà có thể làm là năn nỉ đứa con, nói đi nói lại với nó rằng con phải học tập thật giỏi thì trong nhà mới yên ổn được. Cha con như thế là do điểm số của con không vừa ý ông ấy, chỉ cần con làm bài thật tốt, ông ấy vui vẻ thì mọi chuyện sẽ thay đổi.

Ở trong hoàn cảnh này, Lộ Miêu đã hết sức nỗ lực trong khoảng thời gian dài. Cô muốn thể hiện thật xuất sắc để làm ông ta vui lòng, muốn dùng tiếng nói của chính mình để an ủi và ủng hộ bản thân. Cô ý thức mạnh mẽ về sứ mệnh của mình, nó giục giã cô tiến về phía trước. Chỉ là thỉnh thoảng cô vu vơ nghĩ, bản thân sinh ra là để gánh vác nhiệm vụ này đúng không, những gì mình làm thực sự có ích sao. Cô đã nỗ lực rất nhiều nhưng tại sao mọi chuyện vẫn mãi như vậy chứ? Sự quở mắng, lặng im, chửi bới mãi mãi không biến mất.

Sau này cô từ bỏ, cô nhận ra rằng việc học tập không giúp gì được cho mình về phía gia đình. Cô ước được từng bước sống cuộc sống của một học sinh trung học bình thường, nào là học tập, đọc sách, nếu được như vậy thì hay quá. Chỉ là vào lúc đó, Thẩm Tĩnh hết lần này đến lần khác thuyết phục cô rằng phải cố gắng học tập để ba vui lòng. Nếu có kết quả tốt thì cuộc sống của hai mẹ con mới dễ dàng hơn.

Nghe những lời thuyết phục đó, Lộ Miêu ngày càng chán ghét việc học hành. Mỗi lần mở sách ra để đọc, cô chợt giật mình. Có phải trong tiềm thức đang dần bắt cô phải làm những chuyện vô nghĩa như lấy lòng Lộ Thành Quốc không? Không được, tuyệt đối không được.

Lộ Miêu đang hồi tưởng, thì chuông vào lớp vang lên. Giáo viên chủ nhiệm Trương Chấn Hoa đúng giờ bước vào lớp, điều này khác với thường lệ. Trong tay thầy ấy trống trơn, không cầm bất kỳ cuốn sách hay bài thi nào.

Bước lên bục giảng, thầy phát biểu với vẻ mặt hiền hòa: “Chắc hẳn mọi người đã thấy kết quả thi của mình lần này rồi, đều rất tốt. Mỗi người đều đã tiến bộ ở một mức độ nhất định. Nhưng vẫn còn chặng đường dài phía trước, vì vậy chúng ta không thể lười biếng. Đây chỉ là mới bắt đầu thôi.” Trương Chấn Hoa vừa nhìn phiếu điểm, vừa cười nói.

Nói xong, thầy ấy nhìn khắp xung quanh, chợt ngừng lại mười giây.

Các bạn học sinh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn thầy.

Trương Chấn Hoa: “Đã nhập học được một tháng, không sớm cũng không muộn, tiết này chúng ta sẽ không học.”

Các học sinh: “Dạ?”

Trương Chấn Hoa cười: “Thầy sẽ cho tất cả các bạn cơ hội lên đây giới thiệu sơ về bản thân và nguyện vọng của các em. Đó có thể là trường các bạn muốn đậu, hoặc là muốn thi được kết quả thế nào, mong muốn vào trường hạng 1, hạng 2 hay hạng 3, hay muốn chúc gia đình mạnh khỏe đều được. Được rồi, lên từng người một đi.”

Mọi người kinh ngạc. Nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, thích sôi nổi, đối với hoạt động này không hề phản đối chút nào. Cuống cuồng một lát thì bắt đầu thảo luận. Sau 5’ thảo luận đầy sục sôi ngất trời, hoạt động bắt đầu.

Nhiều năm sau Lộ Miêu vẫn nhớ tiết học ngày hôm nay.

Có người giới thiệu bản thân với khuôn mặt cứng đờ, đọc rõ từng chữ một. Liều lĩnh nói ra tên trường bản thân muốn thi vào, dù cho thành tích của bọn họ không thể nào với tới.

Có bạn học sinh rất dè dặt, không muốn nói vào trường nào, chỉ viết trên bảng một dòng: “Hết sức cố gắng mà vẫn không như kỳ vọng, điều đó cũng chẳng hối tiếc.”

Có bạn phấn chấn bước lên, khí thế hừng hực giới thiệu ngắn gọn về bản thân, cuối cùng ngượng ngùng cười nói thêm: “Tớ hy vọng năm nay tớ và Vương Duyệt Vi sẽ cùng đậu chung trường đại học hạng 1.” Vương Duyệt Vi là bạn gái của cậu ấy.

Cả phòng học vang lên tiếng cười, Trương Chấn Hoa cũng cười: “Vậy thì hai đứa phải học hành cho giỏi, đứa nào làm bài không tốt phải bị đứa kia phê bình một chút.”

Đây là năm cuối, không ai đi bắt chuyện yêu sớm, học hay không học là chuyện riêng của học sinh. Tất cả đã là người lớn, hành động của bản thân mang lại hậu quả gì đều tự mình chuốc lấy.

Lộ Miêu không thường phát biểu trên bục giảng, gặp phải tình huống thế này cô bắt đầu luống cuống. Kịch bản soạn ra trong đầu cứ chỉnh đi chỉnh lại nhiều lần. Khi đến lượt, đầu óc cô đơ ra ngay lập tức.

Cô muốn nói về ước mơ của mình.

Nhưng mà ước mơ của bản thân là gì?

Ngừng lại khoảng 5 giây, 5 giây đó đối với cô dài dằng dặc. Cô không nhìn bất cứ ai, kể cả thầy chủ nhiệm và Tần Hoài. Một mình cay đắng suy nghĩ.

Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên và hít một hơi thật sâu: “Tớ muốn thi đại học thật tốt và đậu nguyện vọng 1. Tớ nghĩ…”

Cô dừng lại, cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.

“Tớ ước được ra thế giới bên ngoài.”

Nói xong, Lộ Miêu cúi đầu chạy xuống bục. Trong lòng hết sức kích động, máu lưu thông nhanh, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Con người trong cuộc đời này luôn có đủ kiểu ước mơ. Điều ước đó có thể thành hoặc không thành. Đa số sau khi chúng ta trưởng thành đều thấy những ước mơ đó như một trò cười, là sự ngông cuồng thời non trẻ. Nhưng khi đã nói ra, lúc ấy trong lòng mọi người đều thực sự mong chờ. Bọn họ vô cùng khao khát ngày mai sẽ như vậy, họ thấy mình có thể làm được và nguyện ý trả giá vì nó.

Sau nhiều năm, có người làm được lại có người không làm được. Có người quyết tâm lên đại học nhưng vì có chuyện ngoài ý muốn mà phải bỏ học. Người thì phát huy thất thường trong kỳ thi quan trọng. Người muốn chung trường với bạn gái không may trượt mất, bất đắc dĩ phải học lại lần nữa, trước khi thi đại học lần thứ ba đã chia tay.

Đó là chuyện sau khi dòng vận mệnh cuồn cuộn kéo đến. Ít nhất trong giờ phút này, hết thảy mọi thứ đều đẹp đẽ.

Thứ tự Tần Hoài sau Lộ Miêu, chẳng mấy chốc đến lượt của anh.

Cảm xúc của Lộ Miêu đã dịu lại, hai tay buông thõng ngồi bên cửa sổ, nghiêm túc nhìn anh.

Tần Hoài là người vô cùng thích hợp đứng trên bục giảng. Khuôn mặt anh rất đẹp, không góc chết dù ở góc độ nào. Anh có khí chất của học sinh giỏi, cặp kính mang lại vẻ tri thức, lịch sự và nhã nhặn. Lộ Miêu nghĩ rằng sau này anh làm giáo sư đại học sẽ rất hợp, bây giờ nhìn đã có cảm giác rồi.

Bởi vì thành tích xếp hạng nhất và ngoại hình xuất chúng, kỳ thực Tần Hoài luôn là tiêu điểm của tất cả giáo viên và bạn học. Giờ phút này, khi anh đứng trên bục giảng, tất cả mọi người đều đặc biệt chăm chú đến.

Tần Hoài cười cười với những người ở dưới, rồi nói: “Mọi người đều đã biết tên tôi là Tần Hoài, mục tiêu năm nay của tôi là thi vào một trường đại học tốt hơn. Hy vọng tất cả các bạn cũng sẽ thực hiện được ước mong của bản thân.”

“…”

Vì quá ngắn gọn, những người khác nghe xong vẫn còn sững sờ, dưới lớp một mảnh im lặng.

Lộ Miêu không kìm được bật cười ha ha.

Cuối cùng trước khi Tần Hoài nhấc chân bước xuống, dưới lớp có học sinh phản đối: “Nói thêm nữa đi đại thần.”

Tần Hoài dừng bước, hơi suy tư rồi nói: “…Vậy tôi nói thêm một câu.”

“Nói đi!”

“Tôi có một người bạn cũng đang học lại, tôi mong rằng giấc mơ của cô ấy có thể thành hiện thực.” Lúc Tần Hoài nói, dù ánh mắt đang nhìn các bạn học phía dưới, nhưng Lộ Miêu có cảm giác ánh mắt ấy như xuyên qua tường, không biết nhìn về nơi nao.

Nói tới đây là xong, anh xuống dưới lớp trở lại chỗ ngồi, cúi đầu xem cái gì đó. Lộ Miêu ngồi phía sau, không kìm được nhìn anh.

Thực ra ngay từ đầu, chính cái cổ của anh đã hấp dẫn cô hơn là khuôn mặt. Chiếc cổ mảnh khảnh nhưng vẫn uy lực, mái tóc bóng mượt. Dường như có sức sống mãnh liệt và cảm giác vô cùng mạnh mẽ dù cho bị đè nén.

Lộ Miêu nhìn đến say sưa, đến khi định thần lại thì học sinh phát biểu đều đã đi xuống. Cô hơi mất tự nhiên, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bây giờ là mười giờ sáng, ngoài trời sáng trưng. Cây cối ngoài đồng phơi dưới ánh mắt trời, Mầm rau màu vàng nhạt trên nền đất xám đen nhìn không rõ lắm. Bức tường trong sân rất thấp, nhưng ở phía sau nó không có tòa nhà nào cao hơn, vì vậy nó đủ che hết thảy mọi thứ. Trên bức tường là bầu trời rộng lớn, thỉnh thoảng có chim bay qua. Đã bước vào mùa thu, dãy nũi phía xa xa một màu xanh biếc, bao bọc chặt lấy Hạc Xuyên, không nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Đây là cảnh tượng cô đã nhìn thấy rất nhiều năm, chẳng có gì hiếm lạ.

Song Lộ Miêu bất chợt nghĩ, trước kia Tần Hoài ở đâu? Cuộc sống của cậu ấy thế nào?

Dù không rõ cụ thể thế nào, nhưng đại loại chắc là như thế này.

Anh lớn lên ở thành phố, từ nhỏ đã đi trên đường bê tông cốt thép, tất nhiên đã quen với nhà cao tầng. Chắc hẳn anh đã từng đến thư viện, bảo tàng, thảo cầm viên, những nơi mà cô chưa từng được đến. Nhất định trường học của anh không có ruộng đất, và cũng không có nhiều nhện và châu chấu như ở đây. Anh đã từng đi trên sình lầy chưa? Đã từng nhìn thấy đồng ruộng chưa? Và có từng ngồi xổm ở ruộng để hái cà, dưa leo hay chưa?

Bọn họ lớn lên trong hai môi trường hoàn toàn khác nhau.

Lộ Miêu lấy sách địa lý mở ra, ngẩn người nhìn bản đồ trong sách.

Hạc Xuyên là một thị trấn nhỏ bé, không thể tìm thấy trên tất cả bản đồ trong quyển sách này. Muốn tìm thấy chỉ có thể lướt qua bản đồ tỉnh hoặc thành phố.

Những năm tháng trước đó, Lộ Miêu chỉ biết có thế giới bên ngoài. Cô lớn lên ở Hạc Xuyên, mà Hạc Xuyên chính là cả thế giới của cô. Cô biết tất cả về Hạc Xuyên và những gì bản thân có đều do Hạc Xuyên ban cho, cô chưa bao giờ thấy mình thiếu thốn. Cho dù trước khi mất, mẹ dặn dò cô phải bước ra ngoài, bản thân cô cũng chỉ biết theo kiểu lý thuyết mà thôi. Cô chưa từng nghĩ tới và không để ý mình có thể đi đâu?

Nhưng bây giờ cô bất ngờ phát hiện ra một sự tồn tại của thế giới bên ngoài, nó khác hoàn toàn với Hạc Xuyên. Đứa trẻ mà nó nuôi dưỡng cũng khác với đứa trẻ được nuôi ở Hạc Xuyên.

Trong lòng Lộ miêu chợt sinh ra cảm giác vi diệu, có chút khát khao, có chút sợ hãi, có chút tự ti lại có chút tự hào, và còn một số thứ không thể giải thích rõ.

Lộ Miêu nhìn sân chơi rải sỏi trong khuôn viên, rồi nhìn Tần Hoài.

Ma xui quỷ khiến cô vươn tay chọt vào lưng Tần Hoài, anh khó hiểu quay đầu: “Sao vậy?”

Cô nhỏ giọng hỏi: “Trường học trước kia của cậu sân chơi có được làm bằng cao su không?

“Có.” Dù không hiểu gì cả, anh vẫn nghiêm túc trả lời.

Lộ Miêu nhìn bể nước đầy lục bình, bỗng lại hỏi: “Có bể bơi không?”

“Có bể bơi, sao vậy?” Tần Hoài hỏi.

“Không có gì.” Hỏi xong thì đuổi anh quay đầu lại.

Cô chợt nhớ ra rằng Hạc Xuyên không có nổi một bể bơi sạch sẽ và an toàn. Những đứa trẻ ở đây một là không biết bơi, hai là đã bơi ở sông trong khu du lịch từ nhỏ. Ở Hạc Xuyên, có một con sông rất rộng, cát dưới đáy sông bị trộm cướp lấy sạch, người bước xuống có thể chìm trong đó. Và hằng năm đều có trẻ em chết đuối.

Mà sao mày lại nghĩ đến mấy cái này?

Khó hiểu thật.

Cô tự nhủ.