Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 112



Trong phòng chỉ một thoáng đã vắng vẻ một mảnh, bên kia thư án tỳ nữ đang sắp xếp lại tấu chương tay cũng cứng lại rồi, chuẩn bị rời khỏi thư phòng bất cứ lúc nào.

Lệ quang dâng lên trong mắt Viên thị, giương cằm ngưỡng vọng chủ tử, không e dè mà che ngực thở dốc, cảm thấy thân thể của nàng cũng bởi vì chủ tử mà thất thố, cho dù chủ tử chướng mắt ít nhiều cũng có thể cho nàng một chút thương hại.

Mà khi ánh mắt của lạc thân vương nhìn về phía nàng, tâm của nàng đột nhiên lạnh nửa đoạn — trong đôi mắt tất cả đều là hai chữ chán ghét.

“Thân là thị tỳ, tự tiến cử thị tẩm.” Ánh mắt Cửu Điện Hạ rơi vào trong mắt nàng, giọng nói dễ nghe lưu chuyển bên tai, khẽ cười một tiếng: “Ai cho ngươi lá gan này?”

Tròng mắt của Viên thị đột nhiên co rút, máu cả người dường như trong nháy mắt kết thành băng, không thể tin được người này chính là lạc thân vương lúc nãy vẫn còn thương hương tiếc ngọc đối với Cố thị.

Cửu Điện Hạ thu hồi ánh mắt: “Dẫn đi, gọi Lý ma ma luận tội xử lý.”

Nô tỳ đứng trong góc vẫn dựng thẳng cái lỗ tai, chờ chủ tử ra lệnh, nghe vậy lập tức bước lên, nắm lấy Viên thị, đem thị tỳ cả người mềm nhũn như bùn này đỡ lên.

“Điện hạ! Nô tỳ biết sai rồi!” Viên thị khó có thể tin giãy dụa muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Điện hạ long mã tinh thần, nô tỳ là không tự kiềm chế được, xin điện hạ khai ân!”

“Úc? Ngươi đây là biết sai? Nghe vào ngược lại giống như đang trách ta.” Cửu Điện Hạ liếc mắt nhìn nàng khóe miệng mang theo nụ cười bất thiện, tràn ngập ác ý, lại vẫn nhϊế͙p͙ hồn như cũ, đè nặng giọng nói trêu tức nàng: “Ngươi đi nói lý lẽ cùng Lý ma ma, nếu nàng cũng cho rằng lỗi không phải ở ngươi, ta nhất định hảo hảo bồi tội cùng ngươi.”

Viên thị lần đầu được đôi mắt hoa đào kia chăm chú quan sát, trong nháy mắt, tâm tự như vị hung hăng nắm lấy, gần như đã không có sợ hãi đối với hình phạt, trong mắt trong lòng đều là người này.

Người này là siêu phẩm hoàng tước cao cao tại thượng, nàng vì cái người này vong tình thất thố, lại chịu nghiêm phạt như vậy, nhưng nàng lại không thể hận, vẫn si mê như cũ.

Nô tỳ kéo theo Viên thị trơ như tượng đất cùng ra cửa.

Ánh mắt Cửu Điện Hạ trở xuống thư hàm trong tay, lại nhìn một lần.

Khẽ nhíu mày.

Đó là thư hàm Giang Hàm đưa đến, yêu cầu các hoàng tước cùng nhau dâng tấu lật đổ đại hoàng tử.

Vụ án mưu hại Cố Sanh là Giang Trầm Nguyệt liên thủ với Giang Hàm điều tra, ngày thứ ba sau đêm hôm đó đã điều tra ra manh mối.

Là đại hoàng tử muốn giá họa cho mẫu phi của Giang Hàm, muốn dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, khiến Giang Hàm bị liên lụy, thân bại danh liệt.

Không nghĩ tới, không thể giết chết tiểu quân quý Giang Hàm vẫn tâm tâm niệm niệm mấy xuân thu, lại đem nàng đẩy vào phủ Giang Trầm Nguyệt.

Xét trêи kết quả, Cửu Điện Hạ tuy rằng sau khi say rượu đã trúng một đao, nhưng cuối cùng coi như là người hưởng lợi ích.

Sau khi tra được người ở phía sau màn khuyến khích đại hoàng tử là Cố Nhiêu, Kỳ Hữu Đế chỉ dự định xử trí Cố Nhiêu, cấm túc đại hoàng tử mấy tháng xem như khiển trách.

Giang Hàm lại cực lực khuyên bảo các hoàng tước khác cùng nhau dâng tấu, yêu cầu tước bỏ phong hào của đại hoàng tử.

Nếu vậy, sẽ không còn ai có thể cùng Giang Hàm tranh đoạt ngôi vị thái tử nữa.

Lúc Viên thị bị nâng đến trong phòng của đại ma ma, đại ma ma suy nghĩ một lúc, bởi vì nàng là thị tỳ thông phòng hoàng thượng ban cho, nên cũng không dám đánh lên mặt nàng, chỉ có thể đánh lên người, cuối cùng liền quyết định dùng hình trượng.

Buổi trưa qua đi, chuyện Viên thị bị đánh hai mươi trượng đã truyền khắp trêи dưới vương phủ.

Quân quý thể nhược, chịu hình pháp như vậy chỉ cần vô ý một chút, mạng nhỏ sẽ không còn nữa, lúc được khiêng ra trêи ʍôиɠ Viên thị đầy vết máu, người cũng không có tri giác.

Trong mắt hạ nhân trong phủ, vương phi mới gả vào phủ hai ngày đã giết chết một tỳ nữ ngự ban, đó tuyệt đối là bởi vì vương phi có năng lực, hảo thủ đoạn!

Một đám nô tài bàng quan chờ xem thế cục, tất cả đều muốn trở thành tâm phúc của vương phi, vội vàng mật báo cho vương phi nhằm tranh công.

Vì vậy, Cố Sanh nhìn thấy từng hạ nhân coi như có mặt mũi trong phủ đến cửa lấy lòng, trong lòng không hiểu ra sao.

Thẳng đến một tiểu thái giám vẻ mặt ân cần đi đến chính viện, tiết lộ cho nàng biết chuyện của Viên thị, còn tỉ mỉ miêu tả thảm trạng sau khi chịu trượng hình của Viên thị.

“Vì chuyện gì mà bị phạt?” Cố Sanh sợ đến mặt mũi trắng bệch, lần đầu thể nghiệm cảm giác nguy cơ “gần vua như gần hổ”.

Mới vừa rồi còn cùng nhau đấu dế, xem ra còn rất si tâm đối với Cửu Điện Hạ, cũng không biết giẫm lên cái đuôi nào của tiểu nhân tra trong nháy mắt đã bị đánh tê liệt rồi…

Đây rốt cục là phạm vào chuyện gì?

Cố Sanh muốn hiểu rõ, xem đó là giới hạn mà tránh bằng không ngày nào đó nàng có thể cũng sẽ giẫm lên đuổi rồng!

Mà thân thể này của nàng đừng nói hai mươi trượng, mười trượng thì rả thây rồi…

Tiểu thái giám kia thấy nàng hỏi, mặt lập tức lộ vẻ khó xử.

Báo tin thị tỳ chịu hình thì không sao, nhưng tiết lộ việc tư của chủ tử là tội lớn, Cố Sanh không tâm không phế hỏi ra. nếu tiểu thái giám nói cho nàng biết thì phải đánh cược cả cái mạng nhỏ của mình.

Cố Sanh thấy hắn do dự, mới nhớ đến loại chuyện này không tiện hỏi hạ nhân.

Đây là siêu phẩm vương phủ, không phải nhà nàng, nàng bất quá cũng chỉ là một vương phi chưa sắc phong mà thôi, vạn sự đều phải cẩn thận.

Bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như một ngọn cỏ lau trong gió, lại nói tiếp, nàng gả cho Giang Trầm Nguyệt nên tương kính như tân cử án tề mi, nhưng hoàng thất làm sao có thể giống như bách tính bình thường?

Ngày nào đó vô ý phạm vào sai lầm, Cửu Điện Hạ chỉ dùng một ngón tay là có thể đem nàng nhổ tận gốc….

Càng nghĩ càng thương cảm, Cố Sanh lộ vẻ phiền muộn, gọi người lấy túi tiền thưởng cho tiểu thái giám, cảm tạ hắn cố ý tới báo tin, ôn giọng hỏi hắn: “Ngươi tên là gì? Ở trong phủ giữ chức gì?”

Tiểu thái giám vội vàng khước từ ban thưởng, quỳ trêи mặt đất: “Hồi bẩm chủ tử, tiểu nhân tên Triệu Lâm Thuận, là nô tài ngũ đẳng trong phủ.”

Cố Sanh thấy hắn có ý quy thuận nàng, trong lòng có chút khó xử, lại suy nghĩ một chút, liền ôn giọng nói: “Sau này nâng lên nhất đẳng, đến trong viện của ta hầu hạ đi.”

Triệu Lâm Thuận ánh mắt chợt lóe, lập tức đầy mặt hồng quang dập đầu với vương phi: “Tạ ơn chủ tử trọng dụng!”

Cho những người khác lui ra, Cố Sanh bảo Thạch Lựu mang theo con vẹt bồi nàng trở lại phòng ngủ nghỉ tạm.

Trong lòng càng nghĩ càng sợ, thương xuân bi thu mở miệng: “Ngươi xem, tiểu thái giám này ánh mắt cũng đủ thiển cận, sáng sớm còn đang nịnh bợ tỳ nữ kia, mới có chút gió thổi cỏ lay đã đứng về phía ta, điện hạ phạt Viên thị cũng không phải vì ta, nói không chừng lần sau chịu đòn chính là ta?”

Thạch Lựu nghe vậy run rẩy vội vàng “xuỵt” một tiếng với Cố Sanh, kinh khủng đóng cửa lại, khóc cha khóc mẹ nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư tốt của ta, ngài hôm nay tại sao luôn hồ ngôn loạn ngữ!”

Cố Sanh xoay người, phát hiện bản thân thật sự quá mẫn cảm, đại khái bởi vì gả đi không hề có chuẩn bị, trong lòng cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn, gặp gỡ chút chuyện liền suy nghĩ lung tung.

Thạch Lựu ở một bên khuyên nhủ: “Vừa rồi nô tỳ đã nghĩ khuyên ngài một câu, hôm nay điện hạ có hăng hái bồi ngài đùa vẹt, vốn là cho chúng ta rất nhiều thể diện! Tiện thể chơi một ván đấu dế, ngài thế nào coi như thật mà hơn thua cùng điện hạ? Vừa rồi khiến nô tỳ sợ hãi muốn chết! Cũng may là để điện hạ thắng, nhưng ngài thua xong còn không phục, cư nhiên không cho điện hạ ôm một cái, đây là đạo lý gì? Chờ thái thái dọn vào phủ, ngài để nàng đến phân xử đi!”

Cố Sanh giật mình quay đầu, bĩu môi trừng Thạch Lựu: “Chút chuyện nhỏ nhặt này ngươi còn muốn cáo trạng với nương sao! Ta không cho nàng ôm cũng có sai sao? Ta tối qua còn đá…”

Nói một nửa liền im bặt, Cố Sanh vội vàng cúi đầu, chuyện này cho dù là nương cùng Thạch Lựu cũng không thể nói.

Tỉ mỉ ngẫm lại, đêm động phòng nàng nhân lúc hoàng tước động tình dùng lực cho Giang Trầm Nguyệt “một kϊƈɦ trí mạng”, hôm nay bị kéo đi đánh cư nhiên lại không phải nàng….

Đại khái Cửu Điện Hạ vẫn nghĩ đến tình cảm hơn mười năm nàng làm thư đồng.

Nhìn thấy Cố Sanh quay đầu đùa con vẹt nói chuyện, Thạch Lựu cũng không truy vấn, lui xuống đi tìm cô cô, chọn y phục buổi tối cho vương phi.

Đến buổi chiều, trong phòng tắm nổi lên hơi nước, thị tỳ rắc phấn huân hướng, đến chính viện cung thỉnh vương phi tắm rửa thay y phục.

Cố Sanh được một đám thị tỳ chuẩn bị sẵn sàng đưa lên cái giường rải đầy cánh hoa, ngoại sam trong y ngay cả cái yếm cũng không có mặc, trêи người chỉ có hai tầng sa y mỏng đến xuyên thấu.

Mái tóc của nàng đen như hải tảo, sái trêи đệm giường, cùng cánh đỏ rực quấn cùng một chỗ, tú sắc vô cùng.

Ánh chiều tà còn có thể miễn cưỡng xuyên qua khung cửa sổ, trong phòng đã thắp đèn, sáng như ban ngày.

Nàng nằm thẳng tắp trêи giường, trêи người chỉ đắp tắm chăn mỏng, vẹt cũng bị cầm đi ra ngoài, trong phòng vắng vẻ tĩnh lặng.

Sau giờ ngọ Cửu Điện Hạ đã bị Hoàng Thượng truyền vào cung, Cố Sanh chờ đến không nhịn được, nhớ đến Thạch Lựu chờ ở bên cạnh, sợ nàng ấy cáo trạng với Nhan Thị, chỉ đành tức giận lẩm bẩm: “Điện hạ đêm nay không chừng sẽ nghỉ ngơi ở trong cung?”

“Vậy cũng phải chờ đến lúc trời tối!” Thạch Lựu hào khí không lùi bước.

Mặt trời ngã về tây, trong vương phủ thắp sáng trản trản phong đăng, ước chừng qua giờ Dậu, bên ngoài rốt cục truyền đến tiếng thị tỳ thỉnh an Cửu Điện Hạ.

Cố Sanh bồn chồn trong lòng, kéo chăn che mặt.

Nghe bước chân quen thuộc đi vào cửa, sau khi thị nữ thỉnh an Cửu Điện Hạ đều lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Cố Sanh đã ức chế không được mà run lên.

Nhưng nàng còn có cách nào khác? Đêm nay thực sự là tự nàng làm bậy, muốn đùa giỡn cũng phải nhìn đối phương là ai….

Cửu Điện Hạ chậm rãi bước đến bên giường, trêи giường chỉ thấy phía trêи gối đầu lộ ra một đoạn tóc dài đen óng.

Thư đồng ngốc trốn ở trong chăn phát run.

Giang Trầm Nguyệt cúi đầu bật cười, nhìn Cố Sanh quấn thành con nhộng, giọng nói mang theo trêu tức: “Thế nào lại đắp kín cả mặt? Lại đánh phấn rồi?”

“Phốc….” Cố Sanh một giây phá công, nhớ đến đêm qua mang theo khuôn mặt trắng bệch, ngay trong chăn cười ra tiếng, xốc chăn giận dữ nói: “Điện hạ ngại vi thần xấu xí! Hôm qua không chịu vén khăn hỉ!”

Trong giây lát thấy Giang Trầm Nguyệt đứng ở bên cạnh, cúi đầu ngược sáng, ám ảnh trong đôi mắt thâm thúy phản chiếu thân ảnh của nàng, chuyên chú đến mê người.

Giang Trầm Nguyệt khom người xốc lên toàn bộ chăn nhung trêи người nàng, ánh mắt di chuyển trêи sa y mỏng manh của Cố Sanh.

Sau đó hài lòng gật đầu, cởi ra ngoại sam, đặt một gối bò lên trêи giường.

Cửu Điện Hạ nghiêm túc trả lời: “Không chê, ta muốn vén thêm vài lần nên mới che trở lại.”

“Gạt người….” Thắt lưng Cố Sanh căng thẳng, bị người phía trêи đỡ ngồi dậy, một cổ tin tức tố áp lực đã lâu lập tức vây lấy thân thể nàng.

Trêи bình phong in lấy hai chiếc bóng thon dài, dần dần hợp lại cùng nhau.

Cố Sanh bị Giang Trầm Nguyệt ấn vào trong lòng.

Ngoại sam của nàng vốn là không nút buộc, một bàn tay ôn nhu từ vạt áo trước tiến vào bên trong, Cố Sanh vội vàng nâng tay khước từ: “Ngài đã nói chỉ giống như đêm đó, đêm đó lại không giống như vậy!”

“Vậy thì giống như thế nào?” Giang Trầm Nguyệt phủ bên tai nàng, đôi môi hôn nhẹ vành tai của nàng: “Như vậy?”

“Ân….” Ngực phải của Cố Sanh bị đè ép, thất thanh gọi ra tiếng.

Bên tai là tiếng cười xấu xa quen thuộc: “Không phải sao? Xúc cảm ta vẫn còn nhớ rõ.”

Cố Sanh đỏ mặt lui lại, muốn biện giải nhưng miệng lại bị đôi môi mỏng ấm áp đột nhiên ngăn chặn.

Hôn đến triền miên, không giống như chỉ có phát tiết của đêm đó.

Nàng chậm rãi bị áp nằm xuống, thân thể dần dần bị khí tức chiếm hữu vùi lấp, tuyến thể sau cổ không cách nào ức chế mà bành trướng, tin tức tố ngọt ngào cùng cổ khí tức chiếm hữu bá đạo đan vào cùng một chỗ.

Cả phòng kiều diễm.

Nụ hôn cực nóng lướt qua gương mặt, cổ, đầu óc dần dần loạn thành một đoàn, hô hấp bắt đầu gấp gáp, nàng khẩn trương kéo vạt áo của Giang Trầm Nguyệt, nức nở nói: “Đừng….”

Giang Trầm Nguyệt cúi đầu nhìn nàng, nói đừng nhưng còn túm lấy vạt áo của người ta không buông tay, thích làm nũng.

Cửu Điện Hạ lần thứ hai bị cổ tin tức tố ngọt ngào bao phủ, cảm giác vui sướиɠ càng mãnh liệt hơn so với trong hồi ức!

Cố Sanh chịu không nổi khí tức kia dũng mãnh tiến vào, muốn lập tức chấm dứt, liền vươn hai tay ôm lấy cổ Giang Trầm Nguyệt, nghiêng đầu lộ ra sau cổ, khóc nức nở khẩn cầu: “Điện hạ….”

Người phía trêи cũng không nguyện ý dễ dàng bỏ qua cho nàng, giống như đêm hôm đó, ʍút̼ vào khối mềm mại yếu đuối của nàng, bức nàng sắp phát điên mới cúi người một ngụm cắn vào sau cổ nàng.

“A!” Một cổ tình tố kịch liệt phát tra từ tuyến thể, Cố Sanh khó có thể khống chế mà giãy dụa thân thể, cả người điên cuồng run rẩy.

Người phía trêи lại càng thấy chưa đủ, muốn cho nàng co quắp kịch liệt hơn nữa, vì bản thân mà điên cuồng.