Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 121



Lời còn chưa dứt, bên hông đã bị đôi tay kia kéo chìm xuống dưới nước!

Cố Sanh đâu còn dám tranh chấp!

Trong nháy mắt lúc cằm chạm nước, nàng mạnh hấp đủ một hơi, phần phật tiếng nước cuộn, cả người chìm vào đáy nước!

Lỗ tai lần nữa giống như bị nhét bông vải, cúi đầu nhìn xuông, Giang Trầm Nguyệt vẻ mặt cười xấu xa, kéo thắt lưng của nàng tiếp tục chìm xuống dưới.

Cố Sanh cảm thấy bản thân sắp bị đùa chết rồi, tức giận đến phun ra một chuỗi bọt nước, tráng lấy lá gan vun quyền đánh vào vai tiểu nhân tra.

Thế nhưng dưới trở lực của nước, nàng dùng hết khí lực vun nắm tay, nhưng lực đạo lại…quá yếu ớt.

Không biết lặn xuống bao sâu, cánh tay bên hông Cố Sanh đột nhiên buông lỏng ra, một loại sợ hãi khi mất đi khống chế nhất thời bao phủ toàn thân!

Giang Trầm Nguyệt nhanh nhẹn di chuyển đến trước mắt nàng, vô thanh vô tức khẽ cong khóe môi, mái tóc dài phiếm kim chậm rãi di động trong nước, tựa như Giao Nhân tuyệt mỹ trong truyền thuyết Nam Hải.

Trêи người cả hai đều mặc một tầng ɖu͙ƈ bào hơi mỏng, bộ ngực trơn bóng như bạch ngọc của Giang Trầm Nguyệt nửa kín nửa hở, một đôi chân ngọc thon dài hoàn toàn lộ ra trước mắt Cố Sanh.

Nếu so sánh với đôi chân béo của nàng thì….. Cố Sanh xấu hổ và giận dữ kéo lấy ɖu͙ƈ bào, muốn che chân mình lại!

Người trước mặt đột nhiên lui về phía sau một thước, cách xa nàng.

Cố Sanh trong lòng lộp bộp, dường như muốn bắt lấy rơm rạ cứu mạng mà hướng đối phương khoa chân múa tay.

Tiểu nhân tra thấy thế bĩu môi, vẻ mặt “không tình nguyện” lại đến gần nàng, chờ Cố Sanh chủ động lao vào vòng tay của mình.

Cố Sanh đã không thể quan tâm đến rụt rè e thẹn gì nữa, tay chân mới vừa chạm lấy Cửu Điện Hạ lập tức cảm động đến rơi nước mắt mà kéo lấy đối phương, tựa như bạch tuộc cả người đều quấn lên trêи người tiểu nhân tra!

Nàng đầy mặt cầu xin đưa tay chỉ phía trêи mặt nước…

Dùng ánh mắt tỏ thái độ: Vi thần sai rồi! Cầu lên bờ! Vi thần nguyện ý ở trước mặt ngài thay một trăm bộ xiêm y!

Không đợi Giang Trầm Nguyệt đáp lại, không khí trong ngực Cố Sanh đã không cách nào duy trì, tay chân dần mất khí lực, ngay cả buồn bực trong lòng cũng biến mất hết, vô lực mềm nhũn trong lòng Giang Trầm Nguyệt.

Cố Sanh tuyệt vọng phun ra một chuỗi bọt nước cuối cùng, đột nhiên, gương mặt được một bàn tay nâng lên, đôi môi thoáng chốc bị đối phương hôn thật sâu!

Cố Sanh trợn to mắt, khí tức quen thuộc nhẹ nhàng quán vào trong miệng nàng, không đợi nàng hoãn thần, đã một chạm tức tan.

Một cổ bản năng cầu sinh dấy lên, Cố Sanh hai tay ôm lấy cổ Giang Trầm Nguyệt, tham lam muốn hấp thu càng nhiều không khí!

Lần đầu chủ động hôn đôi môi mỏng ấm áp kia, thân thể kín kẽ dán cùng một chỗ. Hôn đến cực nóng, trong đôi mắt hạnh lấp lánh như thu thủy lại bao hàm phẫn nộ cùng khuất nhục, oán hận chăm chú nhìn đôi mắt đạm kim sắc chứa đầy đắc ý.

Giang Trầm Nguyệt cũng không để ý đến phẫn nộ của nàng, chậm rãi thu về ánh mắt, hưởng thụ thời khắc đáng quý lúc thư đồng ngốc “chủ động”.

Bất quá cũng chỉ một hơi thở, toàn bộ ngấm vào thân thể Cố Sanh.

Không thể có được nhiều hơn, trong lòng Cố Sanh dâng lên sợ hãi, cố sức kéo kéo ɖu͙ƈ bào của đối phương, muốn gọi Giang Trầm Nguyệt mở mắt ra, mang nàng lên bờ.

Nhưng đối phương không hề bởi vì không khí bị lấy hết mà hoảng sợ, vẫn như cũ đôi mắt khẽ nhắm lại, ôn nhu dây dưa môi nàng, sau khi hôn xong mới chậm rãi dùng trán áp lên trán nàng, cánh tay buộc chặt cố sức ôm nàng vào trong lòng.

Không khí Cố Sanh mới vừa hút vào cũng rất nhanh hao hết, chống đỡ không được thêm một khắc nào nữa, rốt cục nuốt vào một ngụm nước!

Tựa hồ phát hiện nàng uống nước, thoáng chống cánh tay bên hông căng thẳng, mang theo thân thể của nàng, tựa như du long nhanh chóng bơi lên, giây lát liền trồi lên mặt nước!

“Khụ…khụ!” Cố Sanh tinh bì lực tẫn, cánh tay ôm bên hông nàng xiết chặt, một ngụm nước mới vừa nuốt vào cổ họng đã bị áp phun ra.

“Khụ khụ…” Đã không có khí lực để tức giận, Cố Sanh giống như bông vải mặc cho người trước mắt bài bố.

Trong lòng vẫn sợ hãi, sợ sau một khắc tiểu nhân tra lại làm một lần, nhất thời kinh khủng đến nước mắt cũng trào ra, nghiến răng nghiến lợi nỉ non: “Giang…. Giang Trầm Nguyệt… Ta….. Ta hận ngươi chết đi được!”

Người thì sợ chết, nhưng ngoài miệng lại không muốn sống!

Giang Trầm Nguyệt thấy nàng đã không chịu nổi dày vò, liền ôm nàng bơi qua bờ bên kia.

Trong nháy mắt lúc chân tiếp xúc được đáy hồ, Cố Sanh dường như lấy lại được sinh mệnh!

Được đặt ngồi trở lại trêи bờ hồ, nhưng thân thể vẫn không có khí lực, chỉ có thể mặc cho người khác bài bố, mềm nhũn tựa vào lòng tiểu nhân tra.

Một hồi lâu Cố Sanh rốt cục hồi phục chút sức lực, nàng mở mắt ra nhìn lên bốn phía, thị tỳ canh giữ bên hồ lúc này đang cực kỳ hâm mộ nhìn nàng!

Các thị tỳ dường như đã tận mắt chứng kiến một màn hôn nhau trong nước lãng mạn đến cực điểm — Thân thể kịch liệt giao quấn, khuynh tẫn khí độ…

Vương phi thực sự hảo hạnh phúc a!

Có thể được lạc thân vương sủng ái như vậy một lần, cho dù chỉ có thể sống một ngày cũng đáng giá!

Cố Sanh khóc không ra nước mắt, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, mở miệng với thị nữ bên bờ muốn cho các nàng đỡ nàng quay về biệt viện, hảo hảo thoát khỏi ác ma thích đùa bỡn này.

Nhưng mà tiếng nói vừa mới đến cổ họng, nàng chưa nói ra lời, tiểu nhân tra đã giành trước: “Các ngươi lui ra đi, ta tự mình hầu hạ ái phi tắm rửa.”

“Vâng.”

“….” Cố Sanh cảm thấy mệnh của nàng không còn dài nữa.

Tiếng bước chân của thị nữ xa dần, trong ɖu͙ƈ trì yên tĩnh chỉ còn lại hai người.

Giọng nói mềm nhẹ giả mù sa mưa ôn nhu hỏi bên tai nàng: “Tốt hơn chút nào không?”

Cố Sanh: “……”

Có thể tốt là thấy quỷ rồi!

“Điện…. Điện hạ…. Ngài muốn hành hạ chết vi thần sao?” Cố Sanh đầy mặt bi phẫn.

Giang Trầm Nguyệt nét mặt không hề có vẻ hổ thẹn, nghiêm trang giải thích: “Cần luyện tập bế khí, có lợi cho tim phổi.”

Là có thể kéo dài thời gian hôn môi thì có!

Cố Sanh dùng đôi mắt tức giận liếc xéo tiểu nhân tra, nàng học bế khí có ích lợi gì!

Nhưng nàng không có can đảm giận dỗi tiểu nhân tra, chỉ có thể tức giận giãy dụa muốn đứng dậy, muốn thoát ly “nguy hiểm”.

Hai tay bám lấy bờ ɖu͙ƈ trì, muốn tự mình bò lên.

Giang Trầm Nguyệt ở bên cạnh ngẩng đầu quan tâm mức độ khôi phục thể lực của thư đồng ngốc, thấy nàng “có thể dựa vào sức mình mà đứng lên”, trong đôi mắt đạm kim sắc lập tức hiện lên một tia mừng rỡ!

Đưa tay bắt được cổ chân dưới nước của Cố Sanh, dùng sức kéo thêm một chân khác.

“A!” Cố Sanh bất ổn, hai bị tách ra, ngã vào trong nước, thẳng tắp ngồi trêи đùi Giang Trầm Nguyệt!

“Điện hạ!” Cố Sanh đầy mặt kinh hoảng.

Giang Trầm Nguyệt giương mắt nhìn nàng, cố ý khẽ cong một đầu gối.

Cố Sanh không hề phòng bị, theo da thịt trơn bóng trêи chân thẳng tắp trượt xuống, thân thể gắt gao dán hợp cùng một chỗ với Giang Trầm Nguyệt.

Đột nhiên giữa đùi truyền đến một trận tê dại.

Nguy rồi, nơi này…..dán quá gần….

Một cổ kịch liệt chiếm hữu tin tức tố đột nhiên tràn ngập trong nước, điên cuồng đánh vào miệng chiều sâu tiêu ký của nàng, ngang ngược muốn xâm lấn!

Ý thức của Cố Sanh nhoáng lên, trong nháy mắt kinh hoảng chống tay trước ngực Giang Trầm Nguyệt, muốn giãy ra, lại bị đối phương nhẹ nhàng ôm chặt lấy thắt lưng, hung hăng ép xuống!

“A!” Trái tim Cố Sanh co rút lại, đầu gối quỳ dưới đáy hồ, ra sức muốn đứng dậy, nhưng đôi tay vây lấy thắt lưng nàng lại quá kiên cố!

“Không!” Nàng thống khổ vun vẫy mái tóc dài ướt sũng, da thịt của đối phương vốn là trơn bóng như ngọc, cả người nàng tuôn ra mồ hôi, giãy dụa gì dưới sự trơn trượt này tựa hồ chỉ có thể khiến hai thân thể dán hợp càng thêm chặt chẽ!

“Điện hạ!”

“Đừng khẩn trương.”

Giang Trầm Nguyệt xuất thủ ổn định khuôn mặt của nàng, nỗ lực trấn an: “Ta chỉ là muốn ôm nàng, A Sanh, đừng khẩn trương.”

Gạt người! Cố Sanh cũng không phải không cảm nhận được! Dòng nước mật độ cao hơn không khí, khí tức xâm lược của người này đã làm cho tuyến thể của nàng bành trướng một cách bị động.

Nàng chống đỡ không được bao lâu nữa.

Điên cuồng giãy dụa cũng không làm nên chuyện gì, càng khẩn trương, phản ứng của thân thể lại càng không thể khống chế, trong lúc vô thố, Cố Sanh cúi đầu một ngụm cắn lên vai trái của Giang Trầm Nguyệt!

Cắn xé gần như điên cuồng, đối phương lại vô thanh vô tức, chỉ là cánh tay bên hông nàng chậm rãi buông lỏng ra, để nàng tự do.

Trong miệng tràn ngập một cổ khí tức tinh ngọt, đột nhiên kéo thần trí của Cố Sanh trở về, nàng vội vàng kinh hoảng nhả ra.

Trước mắt tràn ngập hơi nước, Giang Trầm Nguyệt cúi đầu không rêи một tiếng, không nhìn thấy biểu tình.

Trêи vai trái trơn bóng bắt mắt xuất hiện một vòng dấu răng đỏ sẫm, có máu đỏ chậm rãi tràn ra, trượt qua xương quai xanh rơi vào trong hồ. Giống như một giọt nước rơi vào dầu sôi, Cố Sanh run rẩy lên tiếng: “Vi thần không phải cố ý…. Điện hạ…..”

Nàng không nhìn thấy biểu tình của Giang Trầm Nguyệt, ánh mắt đảo qua xương quai xanh đường cong tinh xảo, một đạo hồng ngân nhàn nhạt dài chừng một tấc, đó là vết thương của đêm thu hôm đó, đến nay vết thương vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Tâm Cố Sanh nhất thời đau đớn như bị vạn kiếm đâm xuyên, không còn tâm tư trốn tránh nữa, nàng vươn tay, run rẩy vuốt ve dấu răng kia.

Không dám trộm quan sát sắc mặt của Cửu Điện Hạ.

Điện hạ nhất định rất thất vọng đi?

Rõ ràng đã thành thân —

Từ đầu chí cuối, chỉ có một mình Giang Trầm Nguyệt hao tổn tâm cơ muốn đến gần nàng, không hề có hạn độ dễ dàng tha thứ.

Mà bởi vì lo lắng hồng nhan vị lão ân tiên đoạn*, nàng giống như một khối băng thạch ô mãi không ấm, vẫn tìm lý do cự tuyệt tiếp nhận tiêu ký vốn nên khắc vào cốt tủy, cự tuyệt phu quân yêu thương nàng.

* Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn: người chưa già tình đã gãy

Cố Sanh gắt gao cắn môi, nước mắt từng giọt rơi xuống ɖu͙ƈ trì, trong miệng bi thống thì thào: “Xin lỗi….. Xin lỗi…..”

Nàng bỗng nhiên dang hai tay ôm lấy Cửu Điện Hạ đang vô thanh vô tức ở trước mắt, hai tay gắt gao giao quấn ôm lấy cổ nàng ấy.

Cảm thấy bản thân quá ích kỷ, cho dù tương lai tránh không thoát tan nát cõi lòng thì đã thế nào?

Chí ít thời khắc này, phu quân của nàng là thật tâm chân ý đối với nàng!

Cho tới nay nàng một ngày lại một ngày cố nén lấy rung động khó có thể ức chế, dùng lý trí khống chế bản thân cự tuyệt giao ra thân thể.

Vì sao phải khϊế͙p͙ đảm như vậy?

Vì sao không buông tay thử một lần?

Nàng thật sự nhất định không giữ được tâm của Cửu Điện Hạ sao?

Trái tim đã từng khát vọng chân ái đâu rồi?

Vì sao nàng lại trở thành một con chuột nhắt nhát gan như vậy!

Bởi vì sợ tổn thương nên không dám yêu thương, đây không phải vì mắc nghẹn mà bỏ ăn thì là cái gì!

Cố Sanh ôm chặt lấy Cửu Điện Hạ, khóc không thành tiếng.

Ánh mắt Giang Trầm Nguyệt khẽ lưu chuyển, muốn trộm quan sát sắc mặt của Cố Sanh.

Trong lòng dâng lên nghi hoặc: Vì sao Thư đồng ngốc còn không khẩn cấp cầu tiêu ký? Không phải Thư đồng ngốc không thể thấy nàng bị thương sao?

Cố Sanh như cũ một mình chìm sâu trong tự trách cùng tự mình khích lệ, bỗng nhiên cảm thấy ngực trái của mình….bị tiểu nhân tra giả vờ đáng thương nào đó nắm ở trong tay.

Cố Sanh ngừng khóc, vô cùng kinh ngạc buông tay ra, bối rối cúi đầu.

Lúc cúi đầu, miệng liền bị đôi môi mỏng kia ngăn chặn!

Ngây ngốc chốc lát, Cố Sanh chậm rãi xiết chặt nắm tay, một đôi mắt hạnh kiên định nhìn vào đôi mắt hoa đào thâm tình kia.

Lần đầu nàng chủ động ʍút̼ vào!

Cho dù trước mắt là vực sâu vạn trượng, cho dù người này là kiếp số đã định trước nàng tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể phấn đấu quên mình.

Thì ra, ái tình cũng không rõ ràng tách biệt với lý trí như nàng vẫn tin tưởng. Rung động không chỗ che giấu này chung quy đã đánh bại tầng tầng lớp lớp phòng bị nàng.

Nàng yêu Giang Trầm Nguyệt, không phải bởi vì tài hoa của nàng được đối phương thưởng thức, cũng không phải bởi vì muốn báo đáp ân tình của đối phương.

Chỉ bởi vì một trái tim khó có thể ức chế, tất cả lý trí cùng tâm cơ ở trước mặt ái tình đều thành trò cười, mặc cho nàng trốn tránh thế nào cũng vô ích,

Từ lâu thâm nhập cốt tủy, yêu đến bất trị!

Một đoạn triền miên thiển độ qua đi, Cố Sanh thuận theo nằm trong lòng Giang Trầm Nguyệt, vẻ mặt điềm tĩnh từ từ nhắm mắt lại, đợi đối phương tiến thêm một bước.

Cửu Điện Hạ lúc này rơi vào một loại cực độ hưng phấn cùng khó hiểu.

Bởi vì không biết sau khi “Thư đồng ngốc nghếch thần bí” cắn nàng một cái nội tâm đã trải qua biến hóa như thế nào, cho nên vẫn làm theo lời đã nói “ta chỉ muốn ôm nàng”, không dám có bước tiếp theo.

Nhưng, có thể cảm giác được miệng chiều sâu tuyến thể của Cố Sanh tỏa ra tin tức tố ngọt ngào, thân là một siêu phẩm hoàng tước, thân thể từ lâu đã muốn phát cuồng.

Cũng may thống khổ nhẹ hơn so với lúc vỡ lòng rất nhiều, Cửu Điện Hạ luyến tiếc thoát khỏi, còn muốn ở trong nước cả đời, đây là thống khổ ngọt ngào.

Hô hấp của Cố Sanh càng thêm cấp bách, chủ động tiếp nhận chiếm hữu tin tức tố xâm lấn tuyến thể của mình, nhưng Cửu Điện Hạ lại chậm chạp không có bước tiếp theo.

Thật là muốn mệnh của nàng…..