Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 140



Tiếng nói vừa dứt Cố Sanh đã bị bản thân dọa.

Tốt lành nói lời này làm gì?

Rõ ràng là muốn nghe đối phương chính miệng dỗ dành nàng – nói nàng có bao nhiêu trọng yếu, nói nàng cỡ nào không thể thay thế được.

Thật sự không e lệ!

Hiển nhiên, chỉ số thông minh cao tới đâu cũng không nhất định có thể phỏng đoán ra cách nghĩ của một nữ tử thần bí ngốc nghếch, Giang Trầm Nguyệt ngây ngốc hỏi: “Không tính là cái gì?”

Cố Sanh: “……”

Không đợi Cố Sanh trả lời, hai cô nương vừa mới được cứu đã đuổi theo kịp.

Cô nương dẫn đầu thần sắc ngượng ngùng, đi tới trước mặt Cửu Điện Hạ, ôn nhu nói: “Tiểu nữ tử Mai Tương, xin hỏi quý tính của ân nhân?”

Thấy cô nương kia tựa hồ dự định tìm hiểu nội tình của tiểu nhân tra, Cố Sanh lập tức tiến lên, chắp tay chối từ: “Nhấc tay chi phiền, cô nương không cần lo lắng, chúng ta còn có việc gấp, hôm nay chia tay sau này có duyên gặp lại.”

Nói xong đã xoay người kéo tiểu nhân tra muốn chạy.

“Ôi chao!”

Tỳ nữ Mai Thị ở phía sau nóng nảy, tám phần là không chịu qua giáo huấn của các ma ma, cử chỉ vô cùng lỗ mãng, vài bước đuổi theo ồn ào với Cố Sanh: “Tiểu thư của chúng ta cũng không phải hỏi ngươi!”

Mai thị ở phía sau dĩ nhiên không bảo nàng ta ngăn tỳ nữ nhà mình hành vi vô lễ, mà chỉ là mặt lộ vẻ xấu hổ lui ở phía sau không tiếp tục lên tiếng.

Hiển nhiên là nghe không được ân nhân mở miệng không bỏ qua.

Cố Sanh bị nha đầu kia ồn ào đến đau đầu, quay đầu lại nghiêm mặt nói: “Thân phận của chúng ta bất tiện tiết lộ với người ngoài, thỉnh cầu nhị vị không nên tiếp tục đi theo.”

Nha đầu nghe vậy vẫn không chịu bỏ qua, hùng hổ nói: “Tiểu thư của Chúng ta bất quá là muốn hỏi tên họ của ân nhân, ngài là thuận tiện đi!”

Thế nào lại giống như thuốc cao bôi trêи da chó?

Cố Sanh mới vừa chau mày, cổ tay đã bị người bên cạnh nắm lấy.

Ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt liếc mắt nhìn về phía thị tỳ kia, thay nàng đuổi người.

“Đừng theo bọn ta.”

Tỳ nữ sửng sốt, hiển nhiên có điều kiêng kỵ đối với ân nhân, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhỏ giọng lúng túng nói: “Tiểu thư Chúng ta chỉ là…..”

“Đây là mệnh lệnh.” Đôi mắt đạm kim sắc tựa như lưỡi dao sắc bén quét qua nàng, giọng nói băng lãnh mang theo một cổ khí chất không dễ chọc.

Trêи dung nhan Tuyệt sắc nhìn không ra tâm tình gì, chỉ mơ hồ hiện lên một chữ to “cút”.

Tỳ nữ bị cổ uy áp vô hình làm sợ đến giật mình, lập tức im miệng, hoảng loạn suýt nữa cắn đầu lưỡi.

Mai thị phía sau bị gội nước lạnh, vốn dĩ vẫn ôm hy vọng, cũng bị ân nhân “Chính miệng đập vỡ”, chỉ đành run giọng gọi: “Thúy nhi, mau trở lại, đừng quấy rầy nhị vị ân nhân.”

Tiếng cải vã lập tức toàn bộ yên tĩnh, Cố Sanh nhìn về phía tỳ nữ bị tiểu nhân tra một ánh mắt phục tùng.

Chưa kịp mở miệng, đã bị Giang Trầm Nguyệt dắt tay chậm rãi đi về phía ngõ hẻm.

Hai người rẽ vào một ngõ nhỏ yên tĩnh.

Cố Sanh đầu óc xoay chuyển chậm chạp, đối với việc bản thân nhất thời thất thố cảm thấy rất xấu hổ, chỉ có thể âm thầm cầu xin tiểu nhân tra không nên truy cứu.

Nhưng thật đáng tiếc dọc theo đường đi tiểu nhân tra bên cạnh một mực dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu liếc nhìn nàng, không bao lâu, liền bị truy vấn nói: “Nàng vừa mới nói cái gì không tính là gì?”

Cố Sanh xoay mặt muốn trốn tránh, trùng hợp nhìn thấy trêи tường ngói phủ rêu bên cạnh, lăng tiêu hoa um tùm nở rộ.

Sắc cánh hoa màu trần bì diễm lệ từng cụm, rơi xuống trêи cành lá màu xanh bóng, gần như phủ kín tường vây, vô cùng vui mắt.

Cố Sanh đổi hướng, đi đến trước tường hoa, vuốt ve một đóa lăng tiêu hoa, đặt dưới chóp mũi mà ngửi.

Cảm giác ngượng ngùng khẩn trương trong lòng nhất thời tiêu tán hầu như không còn, nếu Cửu Điện Hạ truy vấn thì thẳng thắn nói hết một lần.

Nàng nhăn nhó mở miệng: “Điện hạ, vi thần vẫn luôn cảm thấy có đôi khi ngài không lưu ý vi thần như vậy.”

Nói xong liền đỏ mặt cúi đầu, lại chậm chạp đợi không được người phía sau đáp lại, Cố Sanh khẩn trương xoay người, thu đủ dũng khí ngẩng đầu.

Chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng!

Khuôn mặt Cố Sanh nhất thời nóng đến thiêu người, ngực phốc phốc thẳng nhảy, muốn lập tức tránh khỏi đề tài này.

Có thể tưởng tượng hôm nay lời nói cũng đã nói ra miệng, muốn mất mặt cũng một lần mất hết đi!

Nàng tráng lấy lá gan ngẩng đầu lần thứ hai chất vấn: “Ngài rốt cục có phải thật tình đối với vi thần không!”

Khóe môi Cửu Điện Hạ co rút nhẹ không thể phát giác, liễm đôi mắt nghiêm túc chăm chú nhìn Cố Sanh, trịnh trọng trả lời: “A Sanh, chúng ta đã thành thân rồi.”

Cố Sanh nhăn nhó phản bác: “Thành thân lại không thể chứng tỏ ngài yêu ta, nếu như ngài không thèm để ý, đổi ai làm Cửu vương phi không phải đều như nhau sao?”

Giang Trầm Nguyệt hoàn toàn chấn kinh rồi, ngây ngẩng giây lát, nhíu mày khó có thể tin thấp giọng hỏi nàng: “Nàng cả ngày đều suy nghĩ vớ vẫn cái gì?”

Cố Sanh hoặc là không làm hoặc phải làm đến cùng, tráng lá gan lên án: “Vi thần ngưỡng mộ điện hạ như vậy, nhưng vẫn không chiếm được đáp lại của điện hạ, trong lòng vi thần không thăng bằng!”

Giang Trầm Nguyệt thần sắc trầm trọng nghiêng đầu liếc mắt chăm chú nhìn nàng: “Muốn ta làm như thế nào, nàng mới có thể cảm thụ được ‘đáp lại’?”

Cố Sanh lập tức nâng ống thẻ trong tay, kiên trì giải thích: “Vì dụ như ngài hôm nay tặng vi thần hai ống thẻ, vi thần đặc biệt hài lòng, sau khi hồi phủ vi thần tự tay làm cho ngài một đĩa cao điểm, như vậy, ngài cũng có thể cảm thấy vi thần đầy đủ đáp lại tình cảm của ngài!”

Giang Trầm Nguyệt: “……”

Cố Sanh: “Ngài nghe hiểu không?”

Giang Trầm Nguyệt khẽ động đuôi lông mày, dùng cằm chỉ bội đao bên hông Cố Sanh: “Bội đao kia ta tặng cho nàng là cống phẩm của Miến Điện, nàng đại khái phải…..để ta tính toán một chút.”

Dừng một chút, tiểu nhân tra nghiêm túc tính toán ra kết quả: “Nàng phải vì ta làm tám nghìn bốn trăm bàn cao điểm, vậy chúng ta có thể công bằng rồi. Bằng không, ta sẽ không cảm thụ được đầy đủ đáp lại của nàng.”

“……” Cố Sanh trước mắt tối sầm, người có chỉ số thông minh cao khó giao lưu như vậy sao?

Nàng vội vàng xua tay giải thích: “Không phải ý tứ này! Ý của vi thần là vi thần muốn nhận được hồi báo ngang bằng, không phải tiền tài vật chất, không thể tính như vậy được!”

“Nàng cũng biết không thể tính toán như vậy?” Đôi mắt đạm kim sắc trước mắt nhất thời mang theo tiếu ý thắng lợi, khóe môi khẽ nhếch, tà khí liễm diễm, mê hoặc nhân tâm.

Cố Sanh nhất thời nghẹn lời, nàng muốn nói chính là một loại cảm thụ, loại đáp lại phi vật chất, rất khó so sánh.

Bề ngoài xem ra Cửu Điện Hạ xác thực độc sủng mình nàng, không ngừng ban thưởng hữu cầu tất ứng. Lời ngon tiếng ngọt, lúc ở trêи giường dỗ dành nàng đi vào khuôn khổ cũng nói qua không ít.

Nhưng nàng chính là cảm thấy…. Vẫn luôn thiếu một chút gì đó.

Cố Sanh không chịu thua, hãy còn cấp thiết suy nghĩ muốn tiếp tục tranh cãi, nhưng còn chưa nói ra miệng, khóe mắt đã nhìn thấy đầu ngõ yên tĩnh có một đám người đi đến.

Nghiêng đầu xem qua, liếc mắt liền thấy phía trước một đám tráng nam cao to là một thiếu nữ hài đen áo đỏ.

A Na Nhĩ?

Cố Sanh nhất thời tay chân lạnh lẽo, thực sự là sợ cái gì gặp cái đó!

Trong hoảng loạn, Cố Sanh kéo lấy vạt áo của Cửu Điện Hạ, toàn thân mạnh mẽ ép đối phương vào trong khóm lăng tiêu hoa rậm rạp!

Cửu Điện Hạ lần đầu được ái phi cấp thiết phản áp như vậy, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng ngượng ngập nói: “Nàng muốn làm gì?”

Thanh thiên bạch nhật, quá kϊƈɦ thích rồi?

Cố Sanh vội vàng nhỏ giọng nói: “A Na Nhĩ đến! A Na Nhĩ đến! Điện hạ ngài mau trốn đi!”

Cửu Điện Hạ lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía xa xa, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Cố Sanh mắt thấy đám người kia lập tức tiếp cận, liền đẩy tiểu nhân tra, gầm nhẹ: “Chạy mau! Điện hạ! Chạy mau!”

Cửu Điện Hạ bị đôi mắt cấp thiết đến đỏ lên của thư đồng ngốc làm cho kinh sợ, vô thức nghe theo, xoay người bỏ chạy!

Một trận động tĩnh như vậy, A Na Nhĩ rốt cục chú ý đến hai người ẩn núp trong bụi hoa.

Nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh thanh mãnh mặc nhu váy thanh thủy, giống như bay mà trốn chạy về phía đầu ngõ.

A Na Nhĩ cảnh giác chau mày, rống lớn: “Đứng lại!”

Bị gọi một tiếng, Cửu Điện Hạ đang chạy trối chết bỗng nhiên lấy lại tinh thần.

Vì sao ta phải chạy?

Đường đường siêu phẩm hoàng tước, thấy một công chúa ngoại tộc dĩ nhiên chạy trối chết, quả thực không mặt mũi nhìn thấy liệt tổ liệt tông.

Tựa hồ nghe theo ý nguyện của thư đồng ngốc đã trở thành thói quen khắc vào trong xương cốt.

Vừa nhìn Cố Sanh nóng lòng, bất luận mệnh lệnh có bao nhiêu ngu ngốc, Giang Trầm Nguyệt đều sẽ chấp hành trước mới suy nghĩ sau.

Lần này mặt mũi sẽ mất hết….

Cửu Điện Hạ hít sâu một hơi, chuẩn bị khí phách quay đầu lại, lấy lại chút mặt mũi, lại không ngờ A Na Nhĩ ở phía sau kiên quyết quát to: “Ngươi là ai! Trở về cho ta!”

Công chúa điên kia dĩ nhiên không nhận ra thân phận của nàng?

Trong lòng Giang Trầm Nguyệt thiên đầu vạn tự, cuối cùng tụ thành một câu: “Trở về cái quỷ! Xem ta là kẻ ngốc sao?”

Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, chạy!

Phía sau A Na Nhĩ bắt đầu vẫn nhìn thấy người đó chậm lại bước chân, hình như có ý quay đầu lại, lại không nghĩ rằng giây tiếp theo hỗn đản kia đã nhanh như chớp mà chạy không thấy thân ảnh….

Quả thực nhanh như điện!

A Na Nhĩ trừng mắt há miệng,ngây ngốc chốc lát nhớ đến trong khóm hoa còn có một đồng đảng lập tức quay đầu, ánh mắt như dao bắn đến, chỉ thấy Cố Sanh vẻ mặt vô tội đứng tại chỗ, nhìn nàng.

“Là ngươi?” A Na Nhĩ đi qua, nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Người vừa rồi là ai a? Vì sao vừa thấy ta đã bỏ chạy? Có phải ngươi phái người đến mai phục ta hay không, chột dạ rồi?”

Cố Sanh: “……”

Xem ra A Na Nhĩ là chưa thấy qua Cửu Điện Hạ mặc váy vãn tóc rồi, nhất thời không nghĩ đến điểm ấy.

Nàng chỉ đành bình tĩnh trả lời: “Công chúa suy nghĩ nhiều, đó chỉ là một tùy tùng của ta, trùng hợp vội vã hồi phủ ban sai mà thôi.”

A Na Nhĩ tính tình vốn nóng nảy, cũng không truy cứu, nhìn thấy Cố Sanh đã khẩn cấp tìm hiểu: “Ngươi thế nào sẽ chạy đến chỗ này? Điện hạ không cùng ngươi?”

Trong câu hỏi hiển nhiên mang theo vài phần hả hê, A Na Nhĩ ước gì Cửu Điện Hạ ngày một lãnh đạm đối với Cố Sanh.

Cố Sanh không chút hoang mang mỉm cười đáp lại: “Tạ ơn công chúa quan tâm, phu quân của ta ở trong phủ xử lý công vụ.”

Phu quân? Xưng hô này hiển nhiên đâm trúng yếu điểm của đối phương!

A Na Nhĩ lập tức giận tái mặt, tức giận trừng nàng một cái oán hận mở miệng: “Ngươi ngày đó rõ ràng nhận lễ vật của Nhị Điện Hạ, ta đã thấy rồi! Mặc kệ ngươi dùng hoa ngôn xảo ngữ gì để che mắt Cửu Điện Hạ, một ngày nào đó, tất cả mọi người sẽ minh bạch ta mới là người thật lòng đối đãi Cửu Điện Hạ!”

Cố Sanh đầy mặt kinh ngạc, rốt cục biết điểm tựa khiến vị công chúa này chết sống không chịu buông tay đến từ phương nào rồi.

Quả thực không cách nào giao lưu, Cố Sanh lười giải thích nhiều, trực tiếp lạnh giọng nói: “Công chúa lặp đi lặp lại nhiều lần làm bẩn danh tiết của ta, truyền ra không sợ khiến Cửu Điện Hạ chịu liên lụy, bị người khác chế nhạo?”

A Na Nhĩ nhất thời sửng sốt, thần sắc có chút bàng hoàng, cuối cùng chỉ là thẹn quá thành giận hừ lạnh một tiếng, mang theo thị vệ cùng Cố Sanh sát bên người mà qua.

Cố Sanh mới vừa thở dài một hơi, lại thấy A Na Nhĩ bỗng nhiên quay lại, nghiêng đầu đánh giá nàng.

A Na Nhĩ nghi hoặc nhìn nàng: “Ngươi xuất môn thế nào một hộ vệ cũng không dẫn theo? Không sợ bị kẻ xấu mai phục?”

Cố Sanh sắc mặt ửng đỏ, thầm nghĩ: Vốn dĩ mang theo một “Siêu phẩm hộ vệ”, còn không phải gặp phải ngươi mới chạy mất.

A Na Nhĩ không đợi nàng đáp lời, lập tức phất tay gọi hai hộ vệ, hạ lệnh: “Tiễn nàng quay về lạc thân vương phủ.”

Cố Sanh sửng sốt, Tây Cương công chúa này không có bực này hảo tâm đi?

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, tựa hồ không phải gian trá.

A Na Nhĩ phân phó xong thì có một chút hối hận, nàng từ nhỏ đã quen che chở quân quý nhu nhược, không để các nàng bị Tước Quý thô lỗ bắt nạt.

Hôm nay nhìn thấy một quân quý phẩm cấp cao một mình đi ở trêи đường, dĩ nhiên vô thức muốn bảo vệ.

Nhưng chờ nhớ đến cao đẳng quân quý này là tình địch của mình thì đã chậm, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra sẽ có vẻ quá ngu xuẩn.

A Na Nhĩ chỉ đành thở phì phì trừng Cố Sanh một cái, quay đầu rời đi giống như trốn chạy.

Giang Trầm Nguyệt lúc này đang trốn ở đầu ngõ chăm chú quan sát.

Không được một hồi, chỉ thấy A Na Nhĩ tức giận hướng đầu kia, Cửu Điện Hạ lập tức nhảy lên mái nhà, nhìn nàng đi xa.