Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 154



Trong lúc Hoàng thượng thân chinh, Cố Sanh mọi cách khước từ Giang Hàm chỉ gặp mặt nàng được ba lần, một lần gần đây cũng đã là một tháng trước.

Khi đó nàng vẫn dễ dàng lừa dối, hôm nay thai nhi trong bụng đã trọn năm tháng, cho dù tận lực che lấp giở tay nhấc chân vẫn có thể nhìn ra.

Cố Sanh ở trước gương đồng đem y phục rộng chỉnh lý một lần, mi tâm càng nhíu chặt, cho dù che lấp thế nào cũng nhìn có vẻ mập mạp, nhìn qua thì không sao, nhưng chỉ cần nàng cử động tiểu phúc sẽ lộ ra.

Vưu Quý Phi cận kề nguy nan không cho phép nàng bàng hoàng do dự, Cố Sanh vội vã viết một phong thư, nội dung tận khả năng dẫn phát tâm tình khẩn trương của Giang Hàm, sau khi viết xong liền giao cho Triệu công công đưa đến Tuyên Vương phủ

Vì đề phòng tai mắt của Giang Hàm, Cố Sanh lệnh thân tín không được sớm vào cung truyền tin, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp mới có thể khiến bọn họ trở tay không kịp, trực tiếp hộ tống Vưu Quý Phi ra khỏi thành.

Từ thời khắc gặp mặt bắt đầu, Cố Sanh chí ít phải giữ chân Giang Hàm hơn nửa canh giờ mới có thể thay Vưu Quý Phi tranh thủ đầy đủ thời gian chạy trốn.

Dĩ nhiên tiền đề là Giang Hàm phải đáp ứng gặp riêng cùng nàng.

Trong lúc lo lắng chờ đợi, Triệu công công hoả tốc mang hồi âm của Giang Hàm về.

Cố Sanh vội vội vàng vàng mở thư ra xem, chỉ thấy hồi âm đơn giản viết ba chữ theo ý ngươi.

Giang Hàm đáp ứng rồi.

Ngoài cửa sổ mặt trời ngã về tây, một trận gió thổi qua thanh trúc sàn sạt từng trận rung động, khiến nhân tâm càng thêm hoảng hốt.

Cố Sanh thẳng tắp chăm chú nhìn hai chữ kia, chậm rãi nâng tay sờ tiểu phúc.

Nàng luyến tiếc mang hài tử cùng mạo hiểm, rồi lại không thể tránh được, không đành lòng suy nghĩ nhiều, hít sâu một hơi đem mềm yếu nuốt trở lại trong bụng, nâng tay lạnh giọng phân phó: ” Chuẩn bị kiệu.”

Ra cửa thành phía Đông, kiệu phu giẫm lên phong diệp giữa thu trong rừng, cuối cùng đem cỗ kiệu tứ bình bát ổn dừng bên bờ hồ.

Giống như trước kia, Cố Sanh hạ kiệu cho mọi người lui xuống, một mình vào trong rừng đến địa điểm cũ.

Giang Hàm đến sớm hơn nàng, vừa thấy Cố Sanh chậm chạp bước đến Giang Hàm liền tiến lên đỡ nàng, vẻ mặt lo lắng hỏi nàng: “Xảy ra chuyện gì? Đang yên lành nói những lời này làm gì?”

Cố Sanh ở trong thư đã viết “muốn cùng điện hạ gặp mặt lần cuối cùng”, các loại ngôn ngữ khó hiểu, chỉ là muốn dẫn dụ Giang Hàm đến, sau đó tùy cơ ứng biến.

Lúc này nhìn thấy Giang Hàm ánh mắt cấp thiết dừng trêи mặt nàng, Cố Sanh liền cúi thấp đầu, ra vẻ bi thương ẩn nhẫn, xoay người giẫm lên lá khô, uyển chuyển đi sâu vào rừng, cũng không quay đầu lại chán nản nói: “Điện hạ, đi cùng ta một chút đi.”

Giang Hàm xưa nay tính nhẫn nại vô cùng tốt, thấy nàng không chịu nói cũng không truy vấn, yên tĩnh bồi nàng du đãng trong rừng.

Trầm mặc giây lát Giang Hàm nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi suốt ngày trốn ở trong phủ không chịu gặp ta, là vẫn ngóng trông A Cửu chiến thắng trở về?”

Trong lòng Cố Sanh lúc này đang yên lặng tính toán thời gian, chợt nghe Giang Hàm mở miệng nàng lập tức khẩn trương kéo căng thân thể, nhưng rồi lại cố gắng trấn định đè nén kinh hoảng, thấp giọng đáp: “Nếu ta còn hy vọng Cửu Điện Hạ trở về, hôm nay cũng sẽ không hạ quyết tâm đến gặp ngươi.”

Giang Hàm nghe vậy ánh mắt chợt lóe, khóe mắt nhìn về phía Cố Sanh ôn hòa cười nói: “Ngươi nghĩ thông suốt rồi?”

Cố Sanh không trả lời, nghĩ làm sao ngăn đề tài này, vẫn cúi đầu đi về phía trước, việc này hiển nhiên khiến cho Giang Hàm bất mãn.

Cổ tay bỗng nhiên căng thẳng, Cố Sanh bị kéo xoay người, ngẩng đầu, đôi mắt phượng đang tràn đầy nghi hoặc chăm chú nhìn nàng.

Cự ly gần như vậy khiến Cố Sanh tim đập như sấm, nhưng vẫn phải cố gắng trấn định nói: “Nếu như nghĩ thông suốt nghĩ thông suốt hôm nay ta cũng sẽ không hẹn gặp ngươi.”

Trong mắt Giang Hàm xẹt qua một tia kinh ngạc, khóe môi lập tức kéo ra nụ cười mừng rỡ, một tay kéo lấy Cố Sanh ôm vào lòng.

Cố Sanh trở tay không kịp, tiểu phúc được nàng trùng điệp che giấu dưới làn váy hở ra, tránh cũng không thể tránh va chạm cùng thân thể của đối phương.

Giang Hàm hiển nhiên không dự liệu được chuyện nàng mang thai, sau khi cảm nhận được vẻ khác thường dĩ nhiên giật mình sửng sốt chốc lát, con ngươi mới chợt co rút lại!

Giang Hàm buông Cố Sanh ra, ánh mắt thong thả buông xuống rơi vào tiểu phúc hơi nhô ra của nàng, vẻ mặt tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, trong không khí chốc lát đã đầy rẫy sát khí.

Tầng cửa sổ giấy bị chọc thủng, Cố Sanh trái lại bình tĩnh, là họa không tránh khỏi.

Nàng ngẩng đầu, trong ánh mắt ẩn hàm lệ quang, ách giọng mở miệng: “Đây là nguyên nhân mấy tháng qua ta không dám gặp ngươi, hôm nay rốt cục nghĩ thông suốt rồi, không muốn tiếp tục gạt ngươi.”

“Ngươi….” Trong ánh mắt của Giang Hàm tràn đầy kinh hãi cùng khó tin, nàng liên tục lui lại vài bước thì thào mở miệng: “Điều đó không có khả năng…. Không có khả năng….”

Cố Sanh mặt không biểu tình nhìn Giang Hàm: “Ở trong thư ta đã nói với điện hạ, hôm nay chính là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, là ta phụ ngươi, từ nay về sau….”

“Sao đến bây giờ ngươi mới nói cho ta biết?” Giang Hàm lập tức khôi phục lý trí, nét mặt lại hiện ra lệ khí khó có thể ức chế, cổ lửa giận bị kiềm ném kia khiến Cố Sanh xuất phát từ bản năng phải lùi bước.

Giang Hàm bởi vì nổi giận mà hô hấp ồ ồ, nhưng vẫn bước tiến ưu nhã đến gần nâng tay chỉnh lý tóc mai của Cố Sanh, làm như không có việc gì mà mở miệng: “Ngươi không được cô phụ ta, chỉ có thể cô phụ hài tử này.”

Ngực Cố Sanh chợt đau nhói, bản năng nâng tay bảo vệ tiểu phúc, cảnh giác nhìn thẳng Giang Hàm.

Khóe môi Giang Hàm kéo ra tiếu ý cứng nhắc, khuôn mặt xinh đẹp kia lại bời vì lửa giận khó có thể che giấu mà có vẻ dữ tợn, nàng vẫn ôn giọng nói với Cố Sanh: “Đã Sớm nói với ngươi, bất luận khó khăn gì đều phải tìm ta thương lượng trước tiên, bất quá ngươi yên tâm chỉ cần hài tử chưa hạ sinh, thái y nhất định có thể giúp ngươi lông tóc không tổn hao mà diệt trừ mối họa.”

Cố Sanh lui ra phía sau một bước: “Ta sẽ không để ngươi thương tổn hài tử của ta, trừ phi ta chết.”

Trong ánh mắt Giang Hàm phiếm ra hàn quang lạnh thấu xương, gần như khó có thể duy trì ẩn nhẫn ôn nhu, nhìn Cố Sanh trầm giọng nói: “Hài tử sau này chúng ta cũng sẽ có, đừng vì loại chuyện này tìm không thoải mái.”

Cố Sanh giống như con mèo hoang dựng lông, hung hăng đáp: “Ta nói rồi, không ai có thể động đến hài tử của ta.”

Vừa dứt lời chỉ thấy Giang Hàm khẽ động đôi mắt, nét mặt không còn nửa phần tiếu ý, sát khí đập vào mặt mà đến, giọng nói băng lãnh mở miệng: “Cố Sanh nghe đây, ta không phải đang thương lượng với ngươi, thai này phải bỏ.

Ta có thể dễ dàng tha thứ tất cả khuyết điểm của ngươi, tiền đề là ngươi phải hoàn toàn thuộc về ta, tiêu ký có thể tẩy đi, nhưng hài tử của ngươi cùng người khác tuyệt đối không thể ra đời.”

Cố Sanh chỉ cảm thấy hàn ý thấu xương, khuôn mặt ôn nhu quen thuộc trước mắt trở nên dữ tợn nữu khúc, dường như chỉ cần nàng nói thêm một chữ không, thì nàng sẽ lập tức chết trong tay Giang Hàm.

Trong rừng một mảnh tĩnh mịch, chỉ có âm thanh gió cuốn lá khố sàn sạt.

Cố Sanh bỗng nhiên kéo khóe môi, nhìn Giang Hàm an thán nói: “Giang Hàm, ngươi đối với ta rốt cục là yêu hay là chấp nhất? Đối với ngươi mà nói ta bất quá chỉ là một vật thấp hơn một bậc so với chiếc long ỷ kia mà thôi….”

Giang Hàm nghe vậy chậm rãi nhắm mắt, ánh mắt hiện ra một tia uể oải, che giấu sát khí vừa rồi, nàng nhíu mày nhìn Cố Sanh thấp giọng nói: “Ngươi hà tất dùng lời nói khiêu khích ta? Nếu như hôm nay đứng trước mặt ngươi chính là Giang Trầm Nguyệt, mà ngươi mang là hài tử của ta, kết quả sẽ như thế nào? A Cửu có thể dung tha sao?”

Ánh mắt Cố Sanh khẽ chuyển, nhất thời trầm mặc.

Giang Hàm cười khổ một tiếng, buồn vô cớ: “Ngươi cũng giống như người ngoài, vĩnh viễn không biết dùng ánh mắt công bình đối đãi ta cùng A Cửu, ngươi nguyện ý hy sinh tất cả bảo vệ Giang Trầm Nguyệt không chịu cho không chịu cho ta dù chỉ một chút cảm thông.

A Sanh, ngươi vốn là vương phi của ta! Lúc trước hoành đoạt ái là A Cửu, đồng lõa là phụ hoàng, hôm nay ngươi lại muốn đem đao nhọn nhắm vào ta sao?”

Cố Sanh xoay mặt đi: “Cho dù ta vốn nên là thê tử của ngươi, nhưng lúc trước ngươi cũng đã vì ngôi vị hoàng đế mà từ bỏ ta.”

Giang Hàm ngưỡng mặt hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn thẳng Cố Sanh: “Ta đã sớm nói cho ngươi biết, hai thứ này không cần thiết phải lựa chọn. Nhanh, A Sanh ta rất nhanh sẽ có thể thực hiện hứa hẹn trước đây với ngươi, ngôi vị hoàng đế là của ta, ngươi cũng sẽ trở lại bên cạnh ta.”

Mắt thấy mặt trời đã ngã về tây, đôi mắt phượng phản chiến quang thải hỏa hồng, tựa như hỏa thế tận trời.

Trong lòng Cố Sanh biết rõ không thể tiếp tục chống cự, bằng không bằng không tình thế khó có thể khống chế, chỉ đành nhu hòa ngữ khí, theo ý Giang Hàm: “Điện hạ có mấy phần nắm chắc? Thánh thượng lần này ngự giá thân chinh, cấp báo truyền về kinh cũng không có điều động viện binh, chiến cuộc coi như ổn định, làm sao nói đến chuyện kế thừa đế vị?”

Giang Hàm ngắt quảng đáp lời: “Việc này ta tự có dự định, lúc này việc cấp bách là bỏ thai nhi trong bụng ngươi, ta dẫn ngươi hồi phủ.”

Cố Sanh chấn kinh, cưỡng chế kịch liệt căm tức, run giọng ủy khuất nói: “Cũng không gấp trong hôm nay đi?”

Ngửa đầu nhìn về phía phía tây, nhìn những ngọn núi thanh sắc ẩn trong vân vụ, Cố Sanh nhìn Giang Hàm ủ rủ mở miệng: “Ta muốn lên núi xem mặt trời lặn, điện hạ có nguyện ý đi cùng ta không?”

“Ngày khác đi.” Giang Hàm kéo tay nàng: “Chính sự trong triều một khắc cũng không rời ta được.”

Cố Sanh quay đầu lại nhìn nàng cố chấp mở miệng: “Nhưng trong lòng ta khó chịu, chính là muốn xem bây giờ, điện hạ không có thời gian thì quay về đi, ta tự mình lên núi.”

Giang Hàm nhíu mày muốn mở miếng, nhưng vẫn đè nén cơn giận, cười khổ nói: “Ngươi cũng dám bướng bỉnh ở trước mặt ta.”

Dựa vào tín nhiệm Giang Hàm đối với nàng, Cố Sanh vẫn chưa sử xuất tư thái dùng cái chết để đe dọa thì đã thuận lợi thành công.

Hai người cùng đi lên sơn đạo, lúc này đã qua gần một canh giờ, nếu như có thể bình yên đến lúc mặt trời lặn vậy tỷ lệ cứu người thành công có đến chín phần, nhưng nàng vẫn đánh giá thấp năng lực của thuộc hạ Giang Hàm.

Lúc hai người đi đến giữa sườn núi, trêи bầu trời phía bắc bỗng nhiên nổ tung một đám hỏa quang loá mắt.

Đó là tín hiệu thông báo cẩm y vệ đang tìm người.

Tiếng nổ bén nhọn cách xa vài dặm mơ hồ truyền vào sườn núi, Cố Sanh vẫn chưa kịp quay đầu lại Giang Hàm bên cạnh đã thả người nhảy đi, biến mất trước mắt nàng chỉ lưu lại một câu “xuống chân núi chờ ta” Quanh quẩn trong rừng.

Xuống chân núi chờ ngươi? Chờ ngươi trở về giết hài tử của ta sao? Nàng lại không ngốc.

Vừa thấy người đi xa, Cố Sanh liền chạy về phía tây nguyệt hồ, nơi đó có mã phu cùng mấy thị vệ chờ nàng.

Cố Sanh bình yên lên xe ngựa, xa phu vun mã tiên thúc ngựa, một đường chở nàng lẫn trốn đến cửa đông.