Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 86: Hy vọng anh có thể cười đến cuối



Trên hành lang dài lác đá Triệu Thần Huân sánh vai cùng Mục Hy bước đi, trên tay hai người là vài nén nhang đang bốc khói nghi ngút.

"Ba hôm nay trông xanh xao quá!"

Mục Hy khẽ nghiêng đầu buồn buồn nói với Triệu Thần Huân, anh mỉm cười choàng tay lên vai cô nhẹ vỗ.

"Ba tuổi cao nên sức khỏe không ổn định, nếu em lo lắng sau này chúng ta thường xuyên về thăm ông một chút."

Mục Hy khẽ cụp mắt nhíu mày, nói:

"Người già rồi thì sức khỏe yếu đi nhanh thế sao? Lần trước mình về thăm, ba vẫn còn khoẻ khoắn hăng hái lắm."

Khi nảy tuy cô và Triệu lão gia cười đùa như không có việc gì, nhưng thật ra đều là Triệu lão gia gắng gượng mỉm cười.1

Triệu Thần Huân cũng ngưng mi suy nghĩ, đáp:

"Để anh cho quản gia Lý quay về nhà chính, có người thân cận bầu bạn với ba chắc tinh thần ông sẽ được thoải mái hơn."

Những ngày gần đây gia đình bọn họ xào xáo chắc hẳn đã khiến ông áp lực không ít, có quản gia Lý chia sẻ chắc sẽ vơi bớt phần nào ưu phiền.

Mục Hy thở ra một hơi nhẹ gật đầu, hai người vừa vặn đi đến điện quan âm nhất tề cùng nhau đi vào quỳ xuống khấn vái.

Mục Hy yên lặng cầu phúc xong liền đứng lên cắm hương vào lư đồng, lúc cô muốn xoay người rời đi thì phát hiện Triệu Thần Huân vẫn đang quỳ trên bồ đoàn.

Mục Hy không tiện gọi anh nên chỉ nhẹ nhàng đi ra khỏi điện trước đứng ngoài cửa chờ, phải mất một lúc lâu sau Triệu Thần Huân mới đi ra.

Mục Hy hiếu kỳ lại gần trêu ghẹo hỏi anh:

"Anh cầu với quan âm điều gì mà quỳ lâu thế hả?"

Triệu Thần Huân mang giày vào xong đứng lên đưa tay xoa đầu cô, mỉm cười nói:

"Anh cầu người ban cho anh một cô con gái."

Mục Hy thoáng chốc ngẩn người lúng túng đưa tay đẩy tay anh ra.

"Anh, sao tự dưng lại cầu con cái chứ!"

Triệu Thần Huân cười khẽ nắm lấy tay cô cất bước rời đi, nhẹ giọng nói:

"Hy Hy! Anh không còn trẻ nữa mà em chỉ mới đôi mươi, nếu không sớm có một cô con gái để đảm bảo anh chỉ sợ ngày dài tháng rộng em sẽ chê anh già mất."1

Mục Hy nghe mà vừa thương vừa buồn cười, đem bàn tay anh kéo lên hôn một cái.

"Em mới không có chê anh già, còn nữa em còn nhỏ lắm vẫn chưa chơi đủ làm sao đã sinh con rồi chứ!"

Triệu Thần Huân lại không cho là như thế, trả lời:

"Không sao mà chúng ta tranh thủ sinh một đứa trước, nhiệm vụ trông con cứ giao cho anh là được."

Mục Hy bĩu môi, giả vờ giận dỗi thả tay anh ra nói:

"Không chịu, em còn chưa giành được cái giải thưởng nào để làm thành tựu trong nghiệp diễn vậy mà anh lại muốn em đi nhận giấy khai sinh cho con trước."

Thấy cô cáu kỉnh Triệu Thần Huân khe khẽ thở ra một hơi ánh mắt buồn man mác, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô nói:

"Được rồi, chờ em nhận được giải thưởng thì mình sinh con sau chịu không?"

Mục Hy hứ một tiếng cằm lấy bàn tay anh đưa lên miệng gặm cắn, nhưng cô biết khống chế lực đạo cho nên cắn xuống chỉ khiến Triệu Thần Huân cảm thấy ngứa mà thôi.

"Thích gặm tay anh vậy à?"

Anh buồn cười hỏi, Mục Hy nhẹ hếch cằm nói:

"Không thích thì gặm làm gì chứ."

Triệu Thần Huân bật cười thành tiếng cúi người hôn nhẹ lên má cô, đúng lúc này di động trong túi reo chuông anh lấy ra thì thấy là thư ký Hạ gọi.

Mục Hy đứng gần nên nhìn rõ di động của anh, cô đẩy anh ra phẩy tay nói:

"Anh đi nghe đi, em muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút."

"Vậy anh rời đi giây lát, em lại kia ngồi đợi anh nhé."

Triệu Thần Huân nhẹ mỉm cười dặn dò cô đôi câu rồi đi tìm chỗ khác nghe máy.

Nhìn bóng lưng Triệu Thần Huân đi xa nụ cười vui vẻ trên môi Mục Hy dần nhạt đi, cô xoay người mờ mịt nhìn về phía điện quan âm phía xa.

Người ta nói con cái là duyên là nợ của ba mẹ, vậy có phải hay không đứa bé ở đời trước là vô duyên vô phận với cô?

Không phải là cô không muốn sinh con cho Triệu Thần Huân mà là cõi lòng cô vẫn luôn sợ hãi, sợ hãi có được rồi sẽ mất đi lần nữa.

Thoáng chốc hốc mắt cô đau xót, Mục Hy mệt mỏi đi đến ghế đá cách đó không xa ngồi xuống.

"Tình cảm hai người tốt nhỉ? Ngay cả sinh con cũng tính đến rồi sao?"

Triệu Hoành không biết đến từ lúc nào, từ bên cạnh bồn hoa bước ra tươi cười nhìn Mục Hy.

Đang ưu thương khôn nguôi liền gặp được kẻ đầu xỏ, ánh mắt Mục Hy thoáng chốc chợt lạnh cười khẩy nói:

"Thì ra anh còn có cái sở thích nghe lén người khác!"

"Nào có chứ, anh đi thắp hương nên trùng hợp nghe được thôi ấy mà."

Triệu Hoành cười cợt đi đến gần Mục Hy ngang nhiên nhìn cô không rời mắt một giây.

"Mà phải nói, chú anh sài đồ cũng tốt thật! Em ngày càng đẹp ra!"

Bị trêu ghẹo ví như đồ vật, Mục Hy không hề bộc phát lửa giận mà chỉ đăm đăm nhìn Triệu Hoành như muốn đâm thủng một lỗ trên người anh ta.

"Lần trước bị đánh có phải còn nhẹ quá không? Có cần tôi bảo chú anh dạy dỗ anh thêm lần nữa không? Cháu trai!"

Nụ cười nhẹ nhàng trên môi Triệu Hoành thoáng chốc cứng đờ hung ác nhìn Mục Hy nghiến răng nói:

"Mục Hy! Em giả ngây giả dại lâu như thế có mệt không hả?"

Nếu cô thật sự đầu óc ngu si thì bây giờ người đang ung dung châm chọc anh ta là thế nào đây?

Nếu cô tính tình ngang ngạnh thì làm sao một người trầm ổn như Triệu Thần Huân sẽ yêu chiều cô như thế chứ?

Đến bây giờ với mọi chuyện vượt ngoài kế hoạch thì làm sao Triệu Hoành không nhận ra Mục Hy giả heo ăn thịt cọp.

Mục Hy nghe được thoáng chốc bật cười thành tiếng.

"Cũng không tệ lắm, anh còn có thể không tiếng động đâm Giang gia tôi một nhát thì làm sao tôi có thể thụt lùi được đây?"

Hiện tại cô gả cho Triệu Thần Huân, Liễu Tư Tình chả có cớ gì mà dán lên người anh cô mà bỏ qua Triệu Hoành mà cô ta tâm niệm.

Nếu có nguyên do thì là Triệu Hoành muốn dùng cô ta để cài gián điệp vào Giang gia... Hệt như đời trước.

Triệu Hoành hơi ngẩn ra giây lát rồi bật cười thành tiếng.

"Xem ra là tôi không có mắt nhìn rồi, ít ra em thông minh hơn Liễu Tư Tình. Tiếc là hơi muộn... Haizz..."

Mục Hy khẽ nhếch môi, nhàn nhạt nhìn thẳng vào mắt Triệu Hoành nói:

"Vậy à, tôi hy vọng rằng đến cuối cùng anh vẫn có thể cười được. Đừng khiến tôi thất vọng."

Một tia khát máu xẹt qua trong đáy mắt cô thoáng chốc khiến Triệu Hoành hoảng hốt, anh ta mấp máy môi nhưng không nói ra được lời nào.

Mục Hy không muốn nhìn thấy anh ta nữa nên nói xong cô liền đứng lên rời đi tìm Triệu Thần Huân.

"Mục Hy, em vậy mà có ý nghĩ muốn giết tôi sao?"

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia rời đi Triệu Hoành không khỏi lẩm bẩm, một tia khát máu điên cuồng trong thoáng chốc kia của cô thật sự là muốn giết anh ta.