Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 171: Ai mà không có tí thủ đoạn



Bầu không khí vừa rồi còn rất hoà hợp, những người đàn ông lên trực thăng, còn có cảm giác "sống sót sau tai nạn". Dáng vẻ của họ như thiếu chút nữa đã phải châm một điếu thuốc cho đỡ sợ. Bây giờ, trong bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ. Những người đàn ông nhìn Cẩu Vũ đã lên trực thăng với họ, lại nhìn Phó Tân Bạch không biết đã lên từ lúc nào. Cẩu Vũ "hoảng sợ", rất rõ ràng đây là "đồng loại" của họ. Họ dâng nước mắt cho cô từ trong đáy lòng. Đây là nước mắt đồng cảm, nếu bạn gái họ cũng đột nhiên xuất hiện trên trực thăng, họ cũng sẽ nghĩ đến việc nhảy trực thăng... có thể sẽ không nhảy. Có lẽ sẽ sử dụng kế hoãn binh. Họ đã đưa Cẩu Vũ vào phe cánh của mình, sau khi bay mấy giây, họ truyền đạt ánh mắt cho Cẩu Vũ. Ý là để cô ổn định Phó Tân Bạch lại, để Phó Tân Bạch đừng thực hiện bất kì hành động ném bom trực thăng nào. Đừng xem nhẹ ý thức mạnh mẽ của người phụ nữ về việc kết hôn.

"Chị... lên lúc nào?" Cẩu Vũ hỏi.

"Chị biết em sẽ đi."

"Ai nói em đi, em chỉ nhìn biển thôi." Cẩu Vũ nói.

"Thật sao?" Phó Tân Bạch tính tình tốt nở nụ cười: "Sắp bay qua biển rồi, mình quay trở lại?"

Những người đàn ông cực kỳ hoảng sợ, chỉ còn thiếu ôm nhau thành một cục. Ngàn vạn lần cũng đừng thế. Đã lâu như vậy, các cô bạn gái chắc chắn đã dậy. Đoán chắc là đang mắng trên bờ biển, đây là dịu dàng. Thô bạo hơn, chắc phải lái trực thăng đuổi giết bọn họ.

Phó Tân Bạch vươn tay, dùng kế hoãn binh như thường lệ: "Mẹ vẫn còn trên đảo, chị nghĩ em sẽ không bỏ mẹ rồi bỏ chạy nhỉ?"

"Bây giờ tôi vẫn chưa muốn về." Cẩu Vũ tránh khỏi tay Phó Tân Bạch.

Tay của Phó Tân Bạch cũng không rút về ngay, chỉ dừng ở giữa không trung: "Ừ thế này phải không?"

Thế này? Thế này là cái gì? Dù sao Cẩu Vũ cũng không hỏi. Bây giờ cô có thể không nói thì sẽ không nói, phòng trường hợp bị Phó Tân Bạch chơi chiêu. Đến khi bay qua biển, những người đàn ông cũng yên tâm hơn, nửa giờ nữa họ sẽ có thể hạ cánh. Cẩu Vũ liếc nhìn Phó Tân Bạch, Phó Tân Bạch chỉ co trong góc, tay dài chân dài trông rất đáng thương. Lúc trước cũng thế này, tay dài chân dài muốn đi theo cô, cũng không biết mình cao bao nhiêu, chiếm rất nhiều chỗ. Nói Phó Tân Bạch, Phó Tân Bạch lại co lại: "Còn chật không?"

Lúc đó còn tỏ vẻ "cũng không phải chị muốn cao như vậy".

Mười phút Phó Tân Bạch không nói chuyện thì còn ổn, nửa tiếng không nói chuyện, Cẩu Vũ có phần đứng ngồi không yên. Phó Tân Bạch sẽ không nhín chiêu cực mạnh nào chứ? Phó Tân Bạch khoanh tay trước ngực, có phải đang giấu lựu đạn gì đó trong quần áo không? Cùng đến chỗ chết với cô? Hạ cánh, những người đàn ông cũng coi như khá lý trí, nói lời tạm biệt với họ, tiếp theo họ vút bay đi, chắc rằng đang reo hò trong lòng. Cẩu Vũ muốn được như họ biết bao, hất đầu đi ngay. Rõ ràng sân bay gần trong gang tấc, cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể nhận được vé đến Bắc Kinh. Cô bước một bước, Phó Tân Bạch cũng theo một bước. Nếu không thì đánh đòn phủ đầu trước?

"Phó Tân Bạch, chị muốn làm gì?"

"Không phải em muốn nhìn biển sao?" Nét mặt của Phó Tân Bạch khẽ thay đổi, cô cúi đầu nhìn Cẩu Vũ trước mặt mình.

"Bây giờ tôi không chỉ là nhìn biển."

"Em còn phải đi đúng không?"

Cẩu Vũ không nói chuyện, Phó Tân Bạch vuốt túi áo của mình. Lấy hộp nhẫn ra khỏi trong túi áo: "Em không muốn kết hôn với chị?"

Hai chữ "kết hôn" này làm Cẩu Vũ chấn động ngay lập tức. Cẩu Vũ liên tục lắc đầu, chỉ sợ lắc đầu ít, sẽ khiến Phó Tân Bạch thấy rằng có thể kết hôn. Có lẽ phản ứng theo bản năng của cô quá nhanh, kích thích Phó Tân Bạch. Tay của Phó Tân Bạch hơi rụt lại. Tiếp tục như vậy, cũng không phải cách. Lúc trước, Phó Tân Bạch đã từng cầu hôn với cô, cô nghĩ lại việc trốn tránh vấn đề, có thể kéo thì kéo. Nói không chừng có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. Khi xưa Phó Tân Bạch muốn duy trì mối quan hệ của họ nên cũng không có động thái tiếp theo nào. Điều này đúng lúc thỏa mãn ý nghĩ Cẩu Vũ.

"Phó Tân Bạch, mình nói chuyện?"

Sân bay này rất ít người, chủ yếu để đưa đón người trên đảo. Ở đây có rất nhiều quần đảo. Cẩu Vũ và Phó Tân Bạch ngồi trên ghế, Cẩu Vũ lên tiếng: "Cách để phá hủy một mối quan hệ, là yêu nhau."

"Ừ."

"Mà cách để phá hủy một mối quan hệ yêu đương, là kết hôn." Cẩu Vũ nói: "Không phải chị không biết điều này."

Thẳng thắn, phơi bày tất cả những tính toán trong lòng. Cẩu Vũ không tin tình yêu, càng không tin hôn nhân. Hạ Dữu và Trình Cẩm Chi nói không sai, đây là ảnh hưởng mà gia đình đã tạo ra cho cô. Ảnh hưởng có tốt có xấu, từ trưởng thành đến bây giờ, cô nỗ lực cải thiện nguyên nhân tâm lý của mình. Đến tuổi này, vẫn không sửa được, vậy có lẽ sẽ cứ như vậy. Một điều khác là, Hạ Dữu và Trình Cẩm Chi, gia đình của họ rất hạnh phúc, ít nhất họ được trưởng thành trong tình yêu của cha mẹ. Đến giờ Trình Cẩm Chi vẫn như một đứa trẻ, trong tim nàng có ánh sáng, hơn nữa nàng tin tưởng vào tình yêu. Cẩu Vũ làm phóng viên, cô đã thấy quá nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ. Mà những cuộc hôn nhân này, ban đầu cũng là những cuộc lương duyên mỹ mãn được chúc phúc. Từ sự trong sáng chân thành đến hận thù nhau, đôi khi nó đơn giản như vậy. Từ khi Phó Tân Bạch dọn vào, Cẩu Vũ cũng cảm thấy được đời sống tình cảm của mình, đang từng bước từng bước dẫn đến nội dung trong màn hình mà cô chụp được.

"Nếu chị đã làm gì khiến em thấy không có cảm giác an toàn, chị xin lỗi em. Nhiều năm như vậy, chị nghĩ em đã hiểu chị, chị chỉ xạo xạo cái miệng." Thừa nhận mình là một người rất không ngầu, đối với người luôn thích chơi ngầu như Phó Tân Bạch có hơi khá khó. Nhưng nếu đối tượng là Cẩu Vũ, thì tất cả những gì cô nói đều đáng giá.

"Chị làm tôi không thể nói gì cả."

"Vậy thì hãy để chị nói." Phó Tân Bạch nói: "Chị biết đó là lần đầu tiên của em, từ khi chị vào em, chị chỉ muốn được ở bên em. Từ ngày đầu tiên khi em cho chị vào nhà em, chị chỉ muốn được ở bên em. Bao gồm cả ngày hôm qua, khi Phó Thiên Sanh và Hạ Dữu trao nhẫn cho nhau, chị chỉ muốn được ở bên em. Kết hôn sẽ khiến chúng ta phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, nhưng chị vẫn muốn được ở bên em."

"Vậy chị có thể xóa ba trăm người đẹp trong wechat sao?"

"Để chị suy nghĩ một chút."

"Phó Tân Bạch, tôi không đùa với chị."

"Vậy chị sẽ xóa ngay bây giờ."

"Không phải là chuyện của wechat." Cẩu Vũ đè điện thoại của Phó Tân Bạch lại.

"Lại tới bản chất vấn đề nào nữa? Em không công bằng với chị, chị chỉ chậm hai giây thôi." Mặt Phó Tân Bạch cười, nhưng trong lòng có cảm giác xấu.

"Tôi nghĩ hai ta cần một thời gian để bình tĩnh lại."

"Một thời gian là mấy ngày?"

"Không chắc. Máy bay của tôi đến rồi."

"Chị đi với em."

"Tôi nói bình tĩnh, là ở trong những không gian khác nhau." Cẩu Vũ xoay người đi ngay.

Phó Tân Bạch không đuổi theo, lên máy bay, Cẩu Vũ mới thoát khỏi vẻ mặt nghiêm túc của mình. Không ngờ như vậy đã khiến Phó Tân Bạch sợ. Xuống máy bay, Cẩu Vũ gọi ngay cho Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu, nhờ họ chăm sóc mẹ mình. Sẵn tiện đưa mẹ cô trở về từ đảo.

"Cẩu Vũ, giờ cậu càng ngày càng giỏi. Không ngờ có thể trị được Phó Tân Bạch?" Lúc Trình Cẩm Chi nói, giọng nói câu sau như kèm thêm dấu chấm hỏi, có phần khó mà tin được.

"Không có cách nào, căn bản của khoa chính quy ngày xưa vẫn phải có." Cẩu Vũ hơi đắc ý. Ngày xưa các cô đều xuất thân từ khoa diễn xuất chính quy.

Biết Trình Cẩm Chi từ chối Dung Tự từ chỗ của Hạ Dữu, Cẩu Vũ lại cười to: "Một cách từ chối đầy xấu hổ hay đó."

"Không hay như cậu." Trình Cẩm Chi nhìn điện thoại của mình: "Không nói với cậu nữa, điện thoại của cha mình."

Trình Cẩm Chi ở trên đảo một thời gian. Đã xin nghỉ phép từ trước, ngày mai nàng cũng phải về đoàn phim "Chiến hỏa". Chui vào đoàn phim "Chiến hỏa", chắc lại phải quay mấy tháng. Cha Trình nói về sức khỏe của bà nội với Trình Cẩm Chi, bây giờ bà nội đang phục hồi tốt. Nói chuyện đến phần sau, có phần muốn nói lại thôi: "Cẩm Chi, khi nào rảnh con cũng nói chuyện với mẹ con đi."

"Dạ, con biết rồi." Nhưng Trình Cẩm Chi không biết nên nói điều gì, mấy tháng nay, khi nói chuyện với mẹ, nàng lại nhớ đến cảnh mẹ và thư kí Tôn ôm hôn. Nàng không thể phớt lờ vẻ mặt dịu dàng tình cảm trên gương mặt mẹ nàng. Vẻ mặt như thế, cũng chưa từng thể hiện với nàng, đừng nói chi là cha nàng. Kể từ khi biết nhớ, mối quan hệ của cha mẹ gần như là bình thản.

Mẹ Trình hỏi nàng khi nào về nhà. Trình Cẩm Chi suy nghĩ một lúc, trả lời tin nhắn: "Ngày mai về đến nhà."

"Có ăn cơm với nhau không?" Mẹ Trình trả lời rất nhanh.

"Dạ, khoảng chiều con về đến nhà."

"Ôn tổng, có chuyện gì vui à?" Trợ lý thấy vẻ mặt của mẹ Trình dịu đi rất nhiều. Họ đã họp từ hôm qua đến giờ. Chi nhánh công ty gặp phải một chút rắc rối nhỏ, chính sách ở địa phương đã thay đổi. Cuộc họp sắp có tranh cãi, Ôn tổng cũng không cản họ, chỉ cầm điện thoại lên, vui vẻ trả lời mấy tin nhắn. Các quản lý thấy Ôn tổng cúi đầu, cũng hậm hực kết thúc cuộc cãi vã. Ở công ty, mẹ Trình còn có uy tín hơn cha Trình. Cho đến giờ mẹ Trình đều là nói một không hai.

"Sao vậy?" Có vẻ mẹ Trình gặp được chuyện gì vui, khóe miệng còn giữ nụ cười: "Cãi tiếp đi."

"Không dám ạ."

"Thôi thấy mọi người rất dám." Mẹ Trình liếc mắt, bỏ đi nụ cười: "Nếu mọi người không ồn nữa, tôi sẽ sắp xếp."

"Ôn tổng sắp xếp, chúng tôi không phản đối." Các quản lý ngồi xuống, đến khi mẹ Trình mở miệng, họ mới lau mồ hôi lạnh trên trán.

Ra công ty, điện thoại của mẹ Trình lại nhận được một tin nhắn lạ: "Chị lại định bỏ em như trước đây sao?"

"Em đang ở cửa, em đã chờ mấy tháng. Xin lỗi, em thực sự rất nhớ chị." Tin nhắn tiếp theo.

"Chị không để em chờ, đi đi." Mẹ Trình trả lời tin nhắn.

Đối phương lập tức gọi đến, mẹ Trình nhìn màn hình, cúp máy. Ngày mai Cẩm Chi sẽ về, không thể để xảy ra sự cố gì nữa. Lúc mẹ Trình đang rất vui vẻ chuẩn bị bữa cơm thì nhận được tin nhắn của Trình Cẩm Chi. Mẹ Trình gọi lại, lời nói của Trình Cẩm Chi có phần xin lỗi: "Bên "Chiến hỏa" sửa tiến độ, con phải về đó."

"Ừ được, con đi đường cẩn thận, đến đoàn phim thì gọi điện thoại cho mẹ."

"Mẹ, bên mẹ ổn chứ?" Trình Cẩm Chi vẫn do dự.

"Không sao, đang lúc mẹ bận. Không nói với con nữa, mẹ còn có một cuộc họp."

"Vậy là được rồi, mẹ đi làm đi mẹ."

Tiếng mẹ này, thực sự gọi đến tâm can của mẹ Trình. Dù Trình Cẩm Chi không ở trước mặt, chỉ gọi điện thoại với bà, bà cũng gật đầu: "Ừ, mẹ đi làm việc."

Cúp điện thoại, mẹ Trình nhận được tin nhắn của bảo vệ gác cổng. Nói có một cô gái kì lạ ở cửa.

"Mình nói chuyện được không?" Lúc xử lý văn kiện, mẹ Trình lại nhận được tin nhắn.