Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 172: Nuôi heo



"Em muốn nói chuyện gì?" Mẹ Trình khuấy cà phê, vẻ mặt bà vẫn như bình thường, thậm chí không ngước mắt.

Ngồi đối diện mẹ Trình là một cô gái khá trẻ, trông cô hơi kích động. Khi mẹ Trình vừa đến, cô lập tức chào đón, nhưng chẳng bao lâu mẹ Trình đã đẩy tay cô ra: "Đang ở bên ngoài."

Bây giờ mẹ Trình rất thận trọng về mọi hành động của mình, có lẽ do mấy tháng trước, bị con gái phá vỡ chuyện của mình.

"Chị nói, chị sẽ suy nghĩ chuyện ly hôn." Vẻ mặt của thư kí Tôn hơi tủi thân, cô nhìn người yêu ở trước mặt. Nếu có thể được gọi là người yêu. Kể từ khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô đã bắt đầu dây dưa với người này đến mười năm.

"Em cũng thấy phản ứng của Cẩm Chi rồi." Mẹ Trình nói: "Tôi nói rồi, chuyện của chúng ta dựa trên tiền đề không làm tổn thương tới nó."

Thư kí Tôn không nói gì, cách một lúc lâu mới nghẹn ngào gọi tên mẹ Trình: "Chị bảo vệ cô ấy quá tốt. Nhưng chị không thể bảo vệ cô ấy mãi mãi."

"Ít nhất là cả đời của tôi, có thể bảo vệ nó." Mẹ Trình nói: "Nó là đứa con gái duy nhất của tôi."

Thư kí Tôn biết mẹ Trình thương con gái mình bao nhiêu: "Vậy còn em thì sao?"

Giọng của thư kí Tôn hơi run rẩy, đôi mắt cô sáng quắc nhìn người phụ nữ trước mặt này. Lại bị vứt bỏ sao? Lại bị vứt bỏ nhỉ. Người phụ nữ trước mắt này, dù đã hơn năm mươi, nhưng vẫn rất thanh nhã xinh đẹp như trước. Việc chăm sóc nhiều năm, khiến làn da không bị lão hóa như những người cùng tuổi. Người này không khác nhiều so với mười năm trước. Mười năm trước, tuy rằng cô đã hai mươi mấy, nhưng không có kinh nghiệm xã hội gì cả. Mới ra trường vẫn sống trong ảo tưởng, mọi thứ ở nơi làm việc đều rất xa lạ. Cũng không phải ngay từ đầu cô đã muốn làm thư kí, nhưng cô không có kinh nghiệm làm việc, liên tục bị từ chối. Cha mẹ nhờ quan hệ, tìm công ty Trình gia cho cô. Thời điểm đó quy mô của Trình gia không lớn như bây giờ, ít nhất là không có nhiều chi nhánh như bây giờ. Nhưng mà vừa tới công ty, cô đã bị công ty thờ ơ. Cô cũng không trở thành thư kí của Trình tổng lớn, mà là bị điều đến bộ phận thu phát tài liệu. Bộ phận này là bộ phận nhàn rỗi nhất và tiền lương cũng thấp nhất trong công ty, không có người trẻ tuổi nào cả. Nếu có người trẻ tuổi nào, vậy chắc chắn đã phạm sai lầm gì đó, hoặc đã chọc phải quản lý nào đó. Hợp đồng có quy định, cấp trên mà sa thải thì không tốt lắm, vì vậy phải chuyển đến bộ phận này, buộc đối phương bàn bạc chuyện hủy hợp đồng với công ty. Các nhà tư bản luôn giảm lợi ích của nhân viên xuống mức thấp nhất. Thư kí Tôn không biết mình đã làm sai điều gì, cô mới đến, cũng không quen biết ai. Khi cô nói với cha mẹ, cha mẹ cô không tin cô. Nhất định cho rằng vì cô quá ngốc. Cô luôn kém lanh lợi, ngoại trừ việc học.

Khi cô muốn bàn bạc chuyện hủy hợp đồng với công ty, duyên phận trùng hợp, cô trở thành thư kí của Ôn tổng. Ôn tổng, Ôn Khởi Vân, là vợ của Trình tổng lớn. Thành viên hội đồng quản trị, cũng là tổng giám đốc của chi nhánh.

"Cô là Tôn Tố?" Người phụ nữ trước mặt, rất thanh nhã. Cô chưa bao giờ được tiếp xúc với một người phụ nữ thanh lịch khéo léo như vậy: "Cô còn rất trẻ, đồng ý đến bên cạnh tôi không?"

"Đồng, đồng ý." Nếu lúc đó không đồng ý, cô sẽ không có nhiều dính dáng với Ôn Khởi Vân như vậy. Cô cảm thấy Ôn tổng rất tuyệt, cô chỉ muốn ở bên cạnh Ôn tổng để học hỏi thêm điều gì đó, không nghĩ rằng cô cũng đã đặt bản thân mình vào đó.

Là một nhân viên, cô biết rằng cô không nên hỏi về chuyện riêng của chủ. Kể từ khi cô nói cho Ôn tổng biết về "chuyện riêng" của Trình tổng lớn, cô đã biết rằng cô chẳng phân biệt được công và tư nữa. Cô đưa một bảng báo cáo nhỏ về ông chủ cho vợ của ông chủ. Trong bữa tiệc của chi nhánh công ty, Trình tổng lớn dụ dỗ một người mẫu trẻ.

"Thế này phải không?" Ôn tổng luôn nở một nụ cười trên mặt, dường như tập thành thói quen, Ôn tổng tiếp tục lật xem tài liệu: "Đừng nói cho Trình tổng nhỏ, cô trở lại đi."

Trình tổng nhỏ luôn là con gái duy nhất của Ôn tổng và Trình tổng lớn, con gái của họ thừa kế tất cả những ưu điểm của cha mẹ. Quyến rũ rực rỡ, mỗi khi đến công ty đều mang theo gió, hận không thể để tất cả mọi người nhìn nàng. Tôn Tố không thích nàng lắm, vì Tôn Tố có thể cảm nhận thái độ thù địch rõ rệt của Trình tổng nhỏ đối với mình. Có lẽ do cô quá khúm núm? Giống như thời trung học, vì quá yếu đuối nên luôn bị các học sinh nữ quậy nhất trong lớp bắt nạt. Dần dần, Tôn Tố cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, có lẽ đi công tác với Ôn tổng nhiều, dường như cô đã thích cảm giác ở cạnh Ôn tổng. Ôn tổng chỉ trông nghiêm khắc thôi.

Đây là một thời kì rất rối, cho đến khi cô kìm lòng không đặng hôn Ôn tổng. Ôn tổng điều cô ra khỏi tập đoàn. Đến khi Ôn tổng điều cô về, cô đã hoàn toàn sợ hãi mối quan hệ này. Cho đến rất lâu sau đó, cô mới hiểu được, Ôn Khởi Vân đang "thuần dưỡng" bản thân. Ôn tổng lên giường với cô, còn nói bên tai cô: "Tuổi trẻ đúng là tốt."

"Chị sẽ ly hôn chứ?"

Dù sao thì Ôn tổng cũng không còn trẻ nữa, một trận hoan ái kịch liệt, người này mệt mỏi nhắm mắt: "Sẽ ly hôn."

Trình tổng lớn phát hiện họ, muốn đuổi cô ra khỏi công ty. Ôn tổng và Trình tổng lớn bắt đầu giằng co. Từ lâu tình cảm của họ đã có vết rách, đẩy nhẹ cũng sụp đổ. Ai cũng không ngờ Trình tổng nhỏ bị thương nặng nằm viện. Trình tổng nhỏ luôn bốc đồng, nàng không muốn đế chế kinh doanh của gia đình, muốn đi đóng phim. Trình tổng nhỏ cũng có người yêu của mình, Tôn Tố đã nhìn thấy. Nếu không nhìn thấy, cô vẫn không tin. Thanh cao như Dung Tự, tại sao lại thích người rực rỡ ngang ngược như Trình Cẩm Chi. Điều mà cô thậm chí còn không nghĩ đến là, Dung Tự người luôn luôn cưng chiều Trình Cẩm Chi có thừa, đã thực sự nói chia tay trong lúc Trình Cẩm Chi nằm viện. Trình Cẩm Chi sụp đổ.

Trình Cẩm Chi sụp đổ, nhanh chóng buộc chặt Ôn tổng và Trình tổng lớn. Ôn tổng luôn luôn thương yêu Trình Cẩm Chi, thương còn không kịp, làm sao Ôn tổng có thể làm những thứ mà nàng không muốn. Họ quay lại với nhau lần nữa, cũng dựa trên nguyên tắc không tổn thương đến Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi chưa hẳn không biết chuyện của cha mẹ, nhưng vẫn muốn buộc cha mẹ mình lại với nhau, nàng cố chấp gần như bệnh hoạn với tình thân. Chờ đợi nhiều năm, khiến trái tim của Tôn Tố bắt đầu sinh ra một số cảm xúc u ám.

"Em đừng chờ tôi nữa." Ôn Khởi Vân vuốt tách cà phê: "Em còn rất trẻ."

"Em đã không còn trẻ nữa." Tôn Tố nói: "Nếu có thể, em sẽ chọn không bắt đầu với chị. Bởi bây giờ, em đã không dừng lại được nữa rồi."

"Nếu em muốn nói những điều này, thì tôi phải về. Tôi vẫn còn rất nhiều việc." . Truyện Quan Trường

"Chị nói dối." Tôn Tố siết chặt ống tay áo của Ôn Khởi Vân: "Ngoại trừ những điều này, em và chị còn gì để nói. Chị biết. Chị ra ngoài chỉ vì chị muốn gặp em, chị đang bào chữa cho chính mình."

"Chị nói chuyện với cô ấy được không? Cô ấy chỉ nhỏ hơn em mấy tuổi. Chị coi cô ấy như một đứa trẻ, tính của cô ấy thực sự như một đứa trẻ." Tôn Tố nói.

Ôn Khởi Vân thở dài một hơi, đẩy tay Tôn Tố ra: "Em đừng lãng phí thời gian cho tôi nữa. Tôi cũng đã tuổi này rồi, còn bao lâu để mà xoa dịu tranh chấp với con gái mình."

Lời cô vừa nói, dường như đã đâm trúng nỗi lòng của Ôn Khởi Vân. Ôn Khởi Vân không còn muốn nói đến chủ đề tiếp theo với cô nữa. Tôn Tố đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng Ôn Khởi Vân rời đi. Người phụ nữ này, luôn đoan trang thanh nhã như thế. Ôn Khởi Vân đeo kính râm lên, trông có phần ung dung, không thể nhìn thấy dấu vết như từng tranh luận với cô. Chỉ cần cô ra khỏi cuộc sống của Trình gia, cô sẽ sớm bị người phụ nữ này xóa đi. Mười năm yêu hận, cứ hời hợt biến mất như vậy. Điện thoại vang lên, Tôn Tố cúi đầu nhìn xuống màn hình. Là thư kí của tập đoàn Trình gia, vừa là người bên gối của Ôn Khởi Vân, tự nhiên cô sẽ biết một số việc của công ty. Thấy Ôn Khởi Vân lên xe, Tôn Tố siết chặt bàn tay.

Trình Cẩm Chi ở phim trường suốt đến tháng chín, ngoại trừ việc Dung Tự sẽ lượn đến chỗ của nàng, trông Dung Tự cũng không rảnh rỗi. Lúc không để ý tới Dung Tự, Dung Tự sẽ đem máy tính xách tay qua một bên, chui vào góc làm việc. Bạn nói bạn có một phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, thì chạy đến phim trường có nhiều tai mắt còn không có chỗ đứng của nàng làm gì. Đang chứng minh khả năng che chắn mạnh mẽ của bản thân? Có thể cực kì tập trung giải quyết công việc? Đến giờ cơm, lúc Trình Cẩm Chi tẩy trang, Dung Tự lại đến "tuần tra". Vẻ cán bộ kì cựu, chỉ còn thiếu chắp tay sau lưng. Tẩy trang xong, Dung Tự mới đưa hộp giữ nhiệt đến.

"Em tìm nhà bếp ở đâu?"

"Gần đây có tiệm cơm."

Trình Cẩm Chi liếc: "Người ta đến tiệm cơm mua cơm, em đến tiệm cơm nấu cơm, hành vi phá hoại như vậy, chủ người ta không đánh văng em ra ngoài à?"

"Không có." Dung Tự xấu hổ cười cười.

Đương nhiên là chị biết em không bị, nếu không sao mà em nấu được mười mấy món này: "Sao làm nhiều vậy?"

"Chị nhớ rõ lúc mình quen nhau, quen càng lâu, em làm đồ ăn cho chị càng ít." Trình Cẩm Chi nói.

"Cũng không ít lắm."

"Không nhiều như bây giờ."

"Có lẽ là..." Dung Tự dừng một chút: "Bây giờ em đang theo đuổi chị."

"Nhọc lòng vậy, vậy em theo đuổi chị hai ba mươi năm trước đi. Chị hưởng thụ đãi ngộ được theo đuổi." Trình Cẩm Chi liếc Dung Tự.

"Nếu chị quen em, em sẽ làm cho chị nhiều đồ ăn hơn." Dung Tự bây giờ, đã bắt đầu từng bước cám dỗ vụng về.

"Chị sẽ bị mấy món đồ ăn của em... Món này em làm thế nào?" Trình Cẩm Chi gắp một miếng cá: "Mềm quá."

Dung Tự dừng một lúc, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nếu chị đồng ý quen em, em không chỉ nói cho chị biết, mà còn tận tụy làm cho chị ăn mỗi ngày."

"Nghe cảm động quá." Trình Cẩm Chi dùng đũa chặn Dung Tự lại: "Em xáp lại như vậy làm gì? Lùi lại."

Dung Tự thực sự đặc biệt vồn vã, không hề quan tâm đến việc bị Trình Cẩm Chi xua đuổi. Cô lấy một dĩa rồi một dĩa đồ khác ăn ra. Thấy Dung Tự phấn khích, Trình Cẩm Chi lại nhớ đến ngôi nhà mới của Dung Tự. Nàng từng đến một lần, vị trí rất tốt, vào ban đêm, ánh đèn bên dưới sáng rực một vùng. Cảm thấy không giống phong cách của Dung Tự, Dung Tự thích yên tĩnh, Dung Tự hận không thể dọn đến rừng sâu núi thẳm. Nhưng mà Dung Tự có một số sở thích không thay đổi, nàng thấy trên sô pha của Dung Tự, chất đầy những con heo bông tròn vo.

Trình Cẩm Chi cúi mắt, lại nhìn đồ ăn đầy bàn, nàng nói tại sao nàng lại có cảm giác kì lạ. Có phải Dung Tự đang cho nàng ăn như cho một con heo ăn không? Quá mưu mẹo!

"Mùi vị ra sao?" Dung Tự lại gắp một miếng ức gà.

"Cũng được..." Rất ngon.

Ăn cơm xong, Trình Cẩm Chi mới phản ứng được. Vuốt cái bụng tròn vo của mình, nhìn gương mặt ân cần của Dung Tự, quên đi, còn chưa đến mức phải làm khó làm dễ với thịt.