Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 210: Trò chơi nhập vai



Con nít nhìn là thấy lớn lên. Nói không chừng lần sau về nhà, con lại lớn hơn. Trình Cẩm Chi để cằm lên nôi, nhìn con như vậy, thực sự có thể nhìn cả đêm. Lúc trước nàng vừa quay lưng, cha mẹ nàng hai người lớn tuổi cũng quỳ trên sàn như vậy, nhìn một lúc lâu cũng không có lót đệm gì. Đặc biệt là cha nàng, lúc đứng lên cha nàng còn kêu chóng mặt. Dung Tự ôm lấy Trình Cẩm Chi: "Nếu không, ở nhà thêm mấy ngày nữa?"

"Không được. Một đống việc." Trình Cẩm Chi cũng không phân tâm, vẫn nhìn Tiểu Trình Dĩ: "Tập đoàn còn có rất nhiều dự án."

Mập mạp. Trình Cẩm Chi dùng ngón tay cọ gương mặt của Trình Dĩ, lại chui vào trong nôi, hôn lên mặt Trình Dĩ.

Trình Cẩm Chi ở nhà một tuần, Trình Hoài Nam và Ôn Khởi Vân ông nhìn bà, bà nhìn ông. Hai người nhìn Trình Cẩm Chi đang chọc Trình Dĩ: "Cẩm Chi."

"Dạ?" Trình Cẩm Chi ngồi xếp bằng trên thảm, cũng không ngẩng đầu. Nhưng thay vào đó Dung Tự đang ngồi quỳ ngẩng đầu, cô thấy vẻ ngập ngừng của cha mẹ Trình. Dung Tự đưa tay bế Trình Dĩ: "Trình Dĩ phải uống sữa."

"Đồ tham ăn." Trình Cẩm Chi quẹt quẹt mặt Trình Dĩ, mới giao Trình Dĩ cho Dung Tự.

Sau khi Dung Tự bế Trình Dĩ ra ngoài, cha mẹ Trình cũng ngồi lên thảm: "Cẩm Chi, cha mẹ có chuyện muốn nói với con."

"Chuyện gì vậy?"

Ôn Khởi Vân dừng một chút, mới lấy một phần tài liệu của tập đoàn từ trong túi ra. Ban đầu tâm trạng Trình Cẩm Chi rất tốt, sau khi lật vài trang tài liệu, vẻ mặt thư giãn của nàng hơi cứng lại: "Cha mẹ..."

"Cẩm Chi, mẹ định tối nay sẽ nói cho con biết." Có vẻ Ôn Khởi Vân sợ Trình Cẩm Chi tức giận. Dù sao trước khi ly hôn cũng không thảo luận với con gái mình.

"Con biết rồi." Trình Cẩm Chi đặt tài liệu lên đùi mình.

Bây giờ nàng không mâu thuẫn như vậy nữa, nhưng nói thể nào nhỉ, cảm giác buồn bã như mất đi điều gì đó. Có lẽ ông trời thấy nàng nhận được quá nhiều. Đời trước cha mẹ không có ly hôn: "Cha mẹ nên làm như vậy từ sớm."

Trình Cẩm Chi ngẩng đầu lên, nhìn cha mẹ của mình. Nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ. Cha mẹ đã làm hư nàng. Tuy tâm trạng nàng hơi suy sụp, nhưng dù sao nàng cũng là một diễn viên khá chuyên nghiệp. Bây giờ cha mẹ chắc còn khó chịu hơn cả nàng, cha mẹ lớn tuổi, không cần phải để cha mẹ đến giờ vẫn còn phải lo lắng cho nàng: "Lúc trước do con không hiểu chuyện."

"Cẩm Chi, con không có." Ôn Khởi Vân với: "Lúc trước, chúng ta cũng suy nghĩ vì tập đoàn. Bây giờ tập đoàn đã đi vào quỹ đạo, chúng ta mới có cơ hội đưa ra chuyện này."

Đến khi cha mẹ ra ngoài, Trình Cẩm Chi xắn áo của mình. Dung Tự đi đến, ngồi xuống trước mặt Trình Cẩm Chi, có vẻ muốn an ủi Trình Cẩm Chi, cũng học ngồi xếp bằng như Trình Cẩm Chi. Người đi đứng ngồi nằm ngay ngắn như Dung Tự, rất ít khi ngồi như thế.

"Bắt chước chị làm gì?" Trình Cẩm Chi kéo má Dung Tự: "Trình Dĩ đâu?"

"Uống no rồi ngủ."

"Gì —— sao giống y như con heo con vậy."

"Không phải chị cũng no rồi ngủ sao?" Dung Tự cười cười, nhưng lại tiến đến trước mặt Trình Cẩm Chi.

"Giờ chị không có tâm trạng đùa với em."

Dung Tự biết đại khái là chuyện gì, cô giơ tay đặt lên vai Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi vùi đầu vào đầu gối, lại ngẩng đầu lên: "Có phải em đã biết từ lâu rồi không?"

"Cũng không bao lâu, hai ngày nay mới đoán được." Một số dự án của công ty đã thay đổi.

"Em không nói với chị."

"Chỉ đoán thôi." Dung Tự nói: "Có lẽ cha mẹ muốn tự nói cho chị biết."

"Em nói với chị, chị chuẩn bị tâm lý."

"Để cha mẹ nhận ra cảm xúc của chị?"

"Không có. Chị là một diễn viên, chuyên nghiệp." Đóng vai một đứa con hiểu chuyện tri kỉ, là một điều rất dễ đối với Trình Cẩm Chi. Không cần nhiều kĩ xảo diễn xuất.

"Mặc dù giờ có Tiểu Trình Dĩ, nhưng chị vẫn có cảm giác bị bỏ rơi." Trình Cẩm Chi nói: "Ôi, đúng là chị đã bị làm hư."

"Đâu có ai tự nói mình." Dung Tự bật cười, tay cô trượt từ vai ra sau lưng Trình Cẩm Chi, nhẹ nhàng ôm lấy Trình Cẩm Chi: "Chị hiếu thảo, vẫn luôn như thế."

"Mở mắt nói xạo."

"Tâm trạng của chị chỉ tạm thời như vậy thôi, mấy ngày nữa là giảm bớt. Chị chỉ muốn cha mẹ được tốt thôi." Dung Tự nói.

Trình Cẩm Chi cũng không nói, chỉ dựa vào vai Dung Tự như thế. Hai người dựa vào nhau, dựa sát vào nhau như thế, có lẽ còn dựa vào như vậy đi qua rất nhiều năm nữa. Lần này Trình Cẩm Chi trở lại, chụp một số ảnh quảng cáo, và một cuộc phỏng vấn độc quyền với tạp chí "E.T". Trong cuộc phỏng vấn, MC hỏi tình duyên của Trình Cẩm Chi: "Bây giờ người dân cả nước quan tâm nhất là chuyện hôn nhân của cô Trình của chúng ta, cô Trình định khi nào yêu? Vẫn chưa có đối tượng thích hợp sao?"

Có, yêu lâu lắm rồi, mọi người điều biết. Dĩ nhiên, những lời như vậy là không thể nói, chỉ có thể nói câu trả lời DC đã chuẩn bị, tạm thời vẫn chưa có ý định yêu. Mấy năm nay, rốt cuộc DC cũng không chuẩn bị kịch bản quá nhiều như vậy nữa. Nếu là ngày xưa, chắc còn phải thêm một câu cho nàng, nếu như có yêu, tôi sẽ nói cho fan trước. Lời như vậy rất chán. Internet tiên tiến như ngày nay, đơn giản là vết tích mất mặt của lịch sử.

"Vậy cô Trình thích hình mẫu thế nào?"

Nghe vấn đề này, Dung Tự cũng ngẩng đầu lên nhìn ti vi, Trình Dĩ đang ngậm núm vú giả, dường như cũng thấy mẹ trong màn hình, quơ quơ đôi tay nhỏ của mình, có vẻ đang xin mẹ bế. Trình Cẩm Chi cũng đã nói, Trình Dĩ là đứa biết "lừa bế" nhất. Bạn chỉ cần đưa tay ra, đôi tay nhỏ sẽ dang ra.

"Tôi à, thích người làm việc cẩn thận tỉ mỉ đến mức khiến người khác khó chịu, bị bệnh sạch sẽ, hơi ngoan cố cứng nhắc."

"Hả?" Dường như MC không phản ứng kịp, những thứ cô Trình nói hình như không phải ưu điểm: "Sở thích của cô Trình đặc biệt quá.".

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

"Đúng vậy, hơi đặc biệt." Lúc này máy quay quay cận cảnh vào Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi nháy mắt một cái.

Tiểu yêu tinh. Tuy rằng cách một cái màn hình, cách một khoảng cách rất xa, Dung Tự giữ con giống như hòn vọng thê nở nụ cười.

"Sếp, sếp thực sự làm tôi sợ muốn chết." Lúc Trình Cẩm Chi chạy show, DC còn nói thêm: "Sếp biết vừa rồi là live chứ? Tôi còn tưởng sếp định công khai trước khán giả toàn quốc."

"Sếp?"

"Thật ra, đó cũng không phải là một ý tưởng tồi."

"Hả?"

"Bị hù à?"

DC bưng ngực của mình, vẻ mặt hoảng sợ: "Đâu chỉ bị hù, tôi sắp xuất hồn luôn."

"Sếp, giờ sếp đang đi theo hướng quốc tế, sếp không muốn trong nước phong sát sếp chứ?" DC khuyên: "Bên Hồng Kông, tới đại lục cũng không dám nói là đồng tính luyến ái, đều phải sửa "bạn thân cùng giới"."

"Sếp đừng thấy trên mạng ồn ào sếp với cô Dung quen nhau, đó là vì hai người "không quen nhau", nếu quen nhau thật, họ sẽ không chúc phúc như vậy. Chắc sẽ có rất nhiều fan cô dì chú bác nhảy ra, đi đầu tố cáo hai người gây ảnh hưởng xấu đến xã hội." DC nói một loạt: "Nói tóm lại, sếp, sếp nhất định phải nghĩ lại nha."

DC nói hai chữ "nghĩ lại" còn hơi run.

Trình Cẩm Chi lướt thư viện ảnh của điện thoại, xem Tiểu Trình Dĩ dễ thương: "Sang năm anh để dành thời gian cho tôi."

"Hả? Sếp định làm gì?"

"Tôi có một dự định."

"Sếp, giờ sếp đang ở trong độ tuổi tốt, đừng nghĩ đến việc nghỉ hưu nha."

"Không phải nghỉ hưu, tạm dừng công việc."

Nếu sếp nói muốn tạm dừng công việc, tự nhiên DC sẽ sắp xếp lịch trình càng dày hơn. Hắn điều chỉnh tất cả các công việc sau này lên trước. Trình Cẩm Chi đã không về nhà trong hai tháng qua. Bây giờ đã có thể ôm con ngủ, hôm nay con ngồi trên giường nghịch ngón tay. Dung Tự tắm xong, sau đó ôm con vào lòng. Ôm tiểu yêu tinh nhỏ, nhớ đến tiểu yêu tinh. Quả nhiên là mơ. Cảnh trong mơ rất chân thật, ngay cả Dung Tự cũng hoài nghi rằng có phải mình đang mơ không.

"Cô Trình, đây là những gì tôi nợ cô." Cô ngồi trước mặt Trình Cẩm Chi, mặt của Trình Cẩm Chi hơi sưng lên, nhưng còn rất trẻ. Có thể thấy rằng Trình Cẩm Chi đã chơi liên tục hai đêm. Cô không biết tại sao trong mơ cô lại lạnh lùng đến thế.

Dung Tự dang tay ra trong giấc mơ, cô phát hiện mình có hai người. Một người, đang theo dõi giấc mơ này. Cô thử di chuyển, quả nhiên có thể di chuyển được. Cô bước tới cạnh Trình Cẩm Chi, đưa tay cọ quầng thâm trên mắt Trình Cẩm Chi. Không lo nghỉ ngơi. So với cô, Dung Tự kia khá "lạnh lùng". Nói xong với Trình Cẩm Chi, Dung Tự kia lập tức đi ngay.

Chẳng bao lâu, bà nội qua đời, Trình gia phá sản, Trình Cẩm Chi trôi dạt khắp nơi. Cha mẹ thiếu nợ, Trình Cẩm Chi bị thương ở đoàn phim, đang nằm trên giường bệnh. Khi Dung Tự thấy nàng cố hết sức uống nước, đau lòng không chịu được. Cô đưa tay, dường như muốn đỡ Trình Cẩm Chi dậy. Dung Tự khác ở nơi đâu?

"Đau." Đột nhiên mặt Trình Cẩm Chi nhăn lại.

Dung Tự vội vã đứng lên: "Đè trúng chị?"

Nhưng sao cô có thể đè lên Trình Cẩm Chi được, cô không thể chạm vào Trình Cẩm Chi. Vết thương của Trình Cẩm Chi bị hở. Vết thương chuyển biến xấu, buổi tối Trình Cẩm Chi càng không thể ngủ được. Trình Cẩm Chi có vẻ tủi thân, hít mũi mấy cái, nhưng cũng không rơi nước mắt chỉ giơ tay lên dụi mắt.

Trái tim Dung Tự đau quặn thắt, chỉ có thể hơi ôm lấy lưng Trình Cẩm Chi: "Không đau."

"A..." Dung Tự bị Tiểu Trình Dĩ đánh thức. Cảnh trong mơ rất chân thực, Dung Tự thức dậy với một lớp mồ hôi trên lưng. Nhìn Tiểu Trình Cẩm Chi trong lòng, Dung Tự mới không quá khó chịu như thế nữa. May là bên cạnh có Tiểu Cẩm Chi này, nếu không cũng không biết gặp ác mộng đến khi nào. Trình Dĩ chỉ đạp chân, cũng không thức dậy. Dung Tự xoa Trình Dĩ, đặt một cái hôn lên trán Trình Dĩ. Có lẽ là quá nhớ Cẩm Chi.

Dung Tự xuống giường, rót một chén nước. Hớp một miếng nước, nhớ đến hôm Trình Cẩm Chi tìm cô chơi trò nhập vai. Kịch bản là như thế. Hôm đó Trình Cẩm Chi thực sự rất quyến rũ, khiến cô không thể chống lại yêu cầu của kịch bản, yêu đối phương một lần rồi lại một lần. Quả nhiên là nhập vai mới có thể mơ giấc mơ như thế. Dung Tự lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại vẫn dừng ở mười mấy tiếng trước, Trình Cẩm Chi nói ngủ ngon với cô.

"Nhớ chị." Hai chữ được gửi đi, lòng của Dung Tự nhẹ nhõm hơn nhiều.