Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 211: Quà kết hôn



Mấy ngày nay Trình Cẩm Chi bận rộn quay phim, không có thời gian nhìn điện thoại. Đến khi thấy tin nhắn của Dung Tự đã là ngày hôm sau: "Trình Dĩ đâu?"

Lúc nhận được tin nhắn của Trình Cẩm Chi, Dung Tự đang pha sữa cho Trình Dĩ. Trình Dĩ i a bi bô ngồi trên thảm, Trình Cẩm Chi đi ra ngoài là đi nửa tháng, có lẽ Trình Dĩ cũng nhớ mẹ. Dung Tự bèn đặt rất nhiều ảnh của Trình Cẩm Chi xung quanh Trình Dĩ.

"Trình Dĩ rất ngoan." Dung Tự gửi tin nhắn cho Trình Cẩm Chi: "Giờ chị đang bận à? Em muốn gọi điện thoại cho chị."

"Đợi chị về khách sạn, rồi gọi điện thoại cho em."

"Hôm nay chị lại phải quay cảnh đêm à?"

"Ừ, chắc phải quay đến ba bốn giờ sáng."

"Vậy chị ngủ luôn đi, đến khi đó thì gửi tin nhắn cho em."

Ban đầu tối hơi nhớ Trình Dĩ, Dung Tự bây giờ, không biết có phải đã có con không, lẳng lơ hơn rất nhiều. Lúc trước còn muộn tao, hiện giờ gọi điện thoại với nàng, nói gần đây chỉ đút một người, ngực hơi căng. Trình Cẩm Chi cắn cắn áo gối, tha hương nơi đất khách, lại càng ngủ không được. Khi nàng xấu hổ đưa tay đẩy quần lót ra, nói thật, đã rất lâu nàng chưa làm như thế. Đến giữa gọi điện thoại cho Dung Tự, cũng không nói gì, chỉ thở hổn hển vào điện thoại. Kết quả ngày hôm sau, con Dung Tự cũng không giữ, chạy đến Hollywood. Ra thang máy, lập tức khiêng nàng lên. Trình Cẩm Chi siết chặt lưng Dung Tự, cười khúc khích có vẻ như thực hiện được kế hoạch. Khi bị Dung Tự đặt dưới thân cũng đang cười. Nhưng sau đó không cười được nữa. Nữ nhân ba mươi, như lang như hổ.

Lúc Dung Tự thức dậy, Trình Cẩm Chi vẫn đang ngủ. Mấy ngày nay quay rất căng thẳng, Trình Cẩm Chi cũng không nghỉ ngơi gì. Dung Tự vuốt ve vòng eo trơn mượt của Trình Cẩm Chi, nhìn vòng eo thon của nàng, khiến cô nhớ đến bảng xếp hạng tìm kiếm của weibo trong thời gian trước. Hình như là cảnh hậu trường của "Cẩm y vệ", nàng lộ lưng trong cảnh quay. Rồi lại có người chụp được ảnh sân bay mùa hè năm nay của nàng. Nàng ăn mặc rất mát mẻ, lộ cái bụng bằng phẳng. Vì vậy trên mạng tràn lên "fan cơ thể*", nhiều fan để lại bình luận cho Trình Cẩm Chi: "Cô Trình, tôi là fan cơ thể của cô."

*Fan cơ thể: Chỉ những fan hâm mộ có xu hướng thích nghiêng về cơ thể của nghệ sĩ.

Cơ thể của Trình Cẩm Chi thực sự rất gợi cảm. Dung Tự dán vào lưng Trình Cẩm Chi, sau đó xuống giường nấu cơm cho Trình Cẩm Chi. Lúc ăn cơm, Dung Tự nói đến chuyện đính hôn của Phó Tân Bạch và Cẩu Vũ với Trình Cẩm Chi.

Trình Cẩm Chi cười nửa buổi: "Không đi."

Theo phong tục của quê Cẩu Vũ, cũng không biết là ai nói hươn nói vượn, dù sao những người trẻ tuổi yêu nhau, trước khi đính hôn sẽ phải đến chuồng gà bắt gà. Cẩu Vũ còn xúi giục nàng đi chung: "Cậu không muốn chứng kiến thời khắc mình xấu hổ sao?"

Đương nhiên nàng không muốn đi, nàng quá rõ mưu đồ của Cẩu Vũ. Chắc là lúc đó Cẩu Vũ định kéo theo nàng xuống nước.

"Khỉ! Bà không bắt nữa!" Cẩu Vũ nhìn con gà mái đang chống lại cô. Con gà mái này nhảy nhót quá mức, ban nãy nó phạch phạch, tung một mặt lông cho cô. Thay vào đó, Phó Tân Bạch cao gầy vén tay áo lên chặn Cẩu Vũ sau lưng mình: "Chị đến bắt."

Đôi chân đôi tay dài của Phó Tân Bạch cũng không phát huy được lợi thế gì trong cái chuồng gà nhỏ hẹp này. Hai người họ chiến đấu với con gà mái mười phút, sau đó có vẻ như đã khiến con gà mái nổi điên. Nó bắt đầu mổ.

Mỏ gà mái mổ đâu trúng đó, mổ tay Phó Tân Bạch đến đỏ bừng. Phó Tân Bạch quay đầu nhìn Cẩu Vũ: "Đừng sợ, mọi việc đều có chị ở đây."

"Chị có bị trí não chậm phát triển không?" Lúc nào rồi, còn lãng mạn. Truyện Light Novel

"Hai đứa, đi giết gà à?" Mẹ Cẩu đợi ở nhà, đợi một lúc lâu. Chờ đến khi người chứng hôn đến, kết quả thấy hai người họ cả người nhếch nhác.

"Mẹ, đây là gà của tụi con." Phó Tân Bạch dâng lên con gà, đã hấp hối.

Cẩu Vũ thực sự không muốn đến, cũng không ra sức gì trong chuồng gà, không nghĩ rằng Phó Tân Bạch bằng bất cứ giá nào, đường đường Thiên Hậu lại đi chiến đấu với một con gà. Gà mái hấp hối, Phó Tân Bạch bị mổ đến cánh tay bắp chân đều là dấu đỏ. Buổi tối, Phó Tân Bạch bảo Cẩu Vũ bôi thuốc cho mình, Cẩu Vũ không chịu. Phó Tân Bạch cạy miệng Cẩu Vũ ra, kẹp lưỡi Cẩu Vũ, để nước bọt của Cẩu Vũ khử trùng cho mình. Thật là có mùi vị yêu đương. Lúc ngủ, Cẩu Vũ vẫn không muốn để ý Phó Tân Bạch lắm. Phó Tân Bạch cũng là một kẻ vô lại, dán lấy Cẩu Vũ: "Tụi mình sắp kết hôn rồi."

"Chị nghĩ, nên tặng cho em một món quà kết hôn." Phó Tân Bạch nói.

Cẩu Vũ nhắm mắt lại, dường như muốn giả bộ ngủ. Điều này chắc chắn là không sáng suốt, Phó Tân Bạch đâu thèm để ý bạn có ngủ hay không. Bạn ngủ, Phó Tân Bạch cũng phải ghẹo cho bạn dậy. Cẩu Vũ thực sự bị Phó Tân Bạch "chọc cho tỉnh": "Mẹ tôi còn ngủ ở phòng bên cạnh, lấy tay chị ra."

Phó Tân Bạch liếm liếm ngón giữa của mình, vòng lấy Cẩu Vũ: "Cuối tuần có thời gian rảnh không? Chị dẫn em đi xem quà."

"Quà gì?" Cẩu Vũ nói: "Chị đừng đưa tin sốc gì cho tôi, tôi chỉ muốn yên ổn làm chó săn ảnh."

Cẩu Vũ rất sợ Phó Tân Bạch công khai, đến lúc đó Phó Tân Bạch công khai chắc chắn sẽ nhân tiện xách luôn cô theo. Sau này cô còn làm sao ngồi canh ngôi sao được nữa, nên đổi thành người khác đến ngồi canh cô. Về thành phố đã nghe ngay tin Trình Cẩm Chi tạm dừng công việc. Trình Cẩm Chi dự định mang thai con của Dung Tự. Dung Tự không vui, cơ bản Dung Tự không thích con nít, chắc chắn sẽ không muốn để Trình Cẩm Chi chịu khổ. Nhưng mà cũng không đến lượt Dung Tự nói, bây giờ ở trong nhà người có thể quyết định nhất là Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi bây giờ ăn Dung Tự sát sao. Trình Cẩm Chi thật là luẩn quẩn trong lòng. Lớn tuổi mà vẫn còn muốn sinh con. Như Cẩu Vũ, Cẩu Vũ chưa bao giờ nghĩ đến việc sinh con. Cẩu Vũ lảm nhảm mấy câu trong nhóm chat rồi đặt điện thoại xuống: "Đi đâu vậy?"

Phó Tân Bạch đưa cô ra biển. Cũng không nói gì cả, vừa hỏi thì Phó Tân Bạch lại nhìn cô cười: "Phó Tân Bạch, không phải chị muốn dẫn tôi nhảy xuống biển chứ?"

"Không phải." Đến bờ biển, Phó Tân Bạch bế Cẩu Vũ xuống: "Thấy bên bờ biển không?"

"Cái gì?"

"Du thuyền đó."

"Cái quái gì?"

Phó Tân Bạch vui vẻ, vuốt vuốt tóc Cẩu Vũ: "Chu Phân Thủ tặng cho con ông ta một chiếc du thuyền trong lễ trưởng thành. Đây là quà chị tặng em."

Cẩu Vũ sợ Phó Tân Bạch vuốt rối tóc của mình nên đánh tay của Phó Tân Bạch xuống: "Chị muốn làm mẹ của tôi?"

"Chị sẽ nuông chiều em như một đứa con gái."

"Chị không phải biến thái chứ?"

Phó Tân Bạch cười cười, kéo tay Cẩu Vũ lên du thuyền: "Dù sao sau này, tất cả mọi thứ đã muộn, chị sẽ bù đắp cho em."

Cẩu Vũ cũng không tiếp lời Phó Tân Bạch, chỉ ngồi trên boong thuyền, Phó Tân Bạch ngồi kề bên Cẩu Vũ. Hai tay Cẩu Vũ chống ở phía sau, đùi phải gác lên chân trái. Bây giờ là thời điểm mặt trời mọc lên ở phía đông, du thuyền cũng chạy. Cẩu Vũ nghiêng đầu nhìn Phó Tân Bạch ngồi cạnh mình, Phó Tân Bạch nháy mắt một cái, vuốt ve đôi má Cẩu Vũ. Khi du thuyền hướng về phía mặt trời, Phó Tân Bạch hôn lên môi Cẩu Vũ. Cẩu Vũ do dự một chút.

Phó Tân Bạch dán lên tai Cẩu Vũ: "Tình yêu họ nợ em, chị sẽ dùng phần còn lại của cuộc đời chị để yêu em."

Phó Tân Bạch sống ở nước ngoài quá lâu, cái gì tình cái gì yêu đều thích treo bên miệng. Cẩu Vũ cúi mắt xuống, nhìn những con sóng tung mình: "Du thuyền cũng được lắm."

Cũng được lắm. Cảm giác này cũng được lắm. Cho đến giờ Cẩu Vũ chưa từng nghĩ đến vấn đề kết hôn, đó thực sự là ảnh hưởng của gia đình mang đến cho cô. Từ nhỏ đến lớn, Cẩu Vũ luôn cảm thấy một mình rất tốt. Cô chỉ muốn kiếm tiền, để cho mẹ cô có cuộc sống tốt hơn. Nếu biết trước Phó Tân Bạch có một tác động to lớn đến cuộc đời của cô, hơn mười năm trước cô cũng sẽ không theo tin tức của Phó Tân Bạch. Trên thực tế, cô không chỉ theo tin của Phó Tân Bạch, mà còn sống chung với Phó Tân Bạch. Đến giờ, hôn cũng đính. Điều đáng sợ nhất là cô ngay bây giờ, đúng là ngay bây giờ, cảm thấy cũng được lắm? Nói không cần tình yêu gia đình, đó là giả, nếu không cũng sẽ không biết Chu Phân Thủ tặng con ông ta một chiếc du thuyền. Cho nên những lời trên đầu môi, trong đầu của cô đều là giả. Cũng giống như Trình Cẩm Chi vẫn nói, cô đang ngụy trang. Đối với Cẩu Vũ, rất khó toàn tâm toàn ý, nhưng vẫn có thể thử nó. Vậy thử nó đi.

Phó Tân Bạch cười cười, ôm Cẩu Vũ. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển, ánh vàng rực rỡ, mọi thứ đều là khởi đầu.

Trình Cẩm Chi tạm dừng công việc một năm, khi Tiểu Trình Dĩ được nửa tuổi, Trình Cẩm Chi mang thai như mong muốn. Hiện tại coi như Dung Tự đã hiểu tâm trạng của Dung Trạm, lúc trước Dung Trạm không muốn cô mang thai, cũng như bây giờ cô không muốn Trình Cẩm Chi mang thai. Nhưng thai cũng mang rồi, chỉ có thể chăm sóc cục vàng của cô. Lúc trước khi Dung Tự mang thai, ngoại trừ bụng to lên, cả người vẫn khá gầy. Hiện giờ Trình Cẩm Chi mang thai, Trình Cẩm Chi mập, Dung Tự cũng mập. Lúc Cẩu Vũ đến thăm, còn kêu lên: "Sao hai người mập dữ vậy?"

Trình Cẩm Chi thì còn có thể hiểu, dù sao cũng là phụ nữ có thai, cần bổ sung dinh dưỡng. Nhưng Dung Tự là thế quái nào? Trong thời gian Trình Cẩm Chi mang thai, cơ bản là thời gian Dung Tự tương đối mập, cũng không phải mập lắm, nhưng khiến người khác cảm thấy mập lên rõ ràng. Đối với điều này, ngược lại Ôn Khởi Vân đã từng có trải nghiệm: "Lúc mẹ mang thai con, cha con cũng mập."

Có thể không mập à? Khi Trình Cẩm Chi bắt đầu mất đi sự thèm ăn, Dung Tự sẽ ăn chung nàng. Để phù hợp với khẩu vị của Trình Cẩm Chi, Dung Tự vừa làm vừa nếm. Lượng thức ăn ăn hết mỗi ngày, gấp đôi Trình Cẩm Chi. Đến khi sự thèm ăn của Trình Cẩm Chi mở ra, ăn cái này một miếng ăn cái kia một miếng, Dung Tự cũng ăn chung nàng, giúp nàng kết thúc đồ ăn. Giống như năm đó, hai người ngồi chổm hổm dưới chân núi ăn khoai lang. Ban đầu thì ốm nghén, sau đó ốm nghén giảm bớt, cơ thể lại bắt đầu nặng nề. Chẳng hạn như bây giờ, hai người ngồi trên thảm, Dung Tự xoa bóp cho Trình Cẩm Chi. Xoa bóp xong, Tiểu Trình Dĩ bò tới, quơ đôi tay nhỏ của mình, Dung Tự còn sợ Trình Dĩ đập trúng bụng Trình Cẩm Chi. Cũng không biết điều gì đã thúc đẩy Trình Dĩ, thấy cái bụng hơi nhô của Trình Cẩm Chi, dừng lại một lúc, chậm rãi kề sát tới. Cái tai dán lên bụng Trình Cẩm Chi. Giống Dung Tự lúc ban ngày. Dường như Trình Dĩ có "cảm ứng tình thân" với đứa bé trong bụng Trình Cẩm Chi. Thấy hành động nhỏ của Trình Dĩ như vậy, lòng Trình Cẩm Chi cũng phải tan chảy. Nàng giờ tay lên xoa đầu Tiểu Trình Dĩ.

Không như tên của Trình Dĩ, từ lâu Dung Tự đã nghĩ ra tên của đứa trẻ chưa ra đời này. Gọi là Dung Cẩn.

"Trình Dĩ, vài tháng nữa là con có thể nhìn thấy Tiểu Dung Cẩn rồi." Trình Cẩm Chi nói với Trình Dĩ.