Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 82: Quyến rũ



Trình Cẩm Chi cắn cọng rau: "Tự Nhi..."

"Sao?" Dung Tự nói: "Tí nữa cơm nước xong, em giúp chị tính sổ. Mai tám giờ bay, chắc có thể tính xong."

"Thôi, tối em nghỉ ngơi đi."

Dung Tự không nói gì, chỉ giúp Trình Cẩm Chi múc nửa chén canh: "Mai mấy giờ bay?"

"Buổi tối, ban ngày còn phải đến công ty giao ca." Trình Cẩm Chi nói, lúc nhận chén canh lại đụng phải mu bàn tay của Dung Tự. Hiện giờ thời tiết đã hơi nóng lên, trong nhà còn mở điều hòa. Tay Dung Tự hơi lạnh. Trình Cẩm Chi bỏ chén canh xuống, nắm lấy ngón tay của Dung Tự. Dung Tự vừa ngẩng đầu, Trình Cẩm Chi lập tức ôm lấy Dung Tự. Trình Cẩm Chi ôm Dung Tự, Dung Tự vẫn chưa lấy lại tinh thần, mấy giây sau mới ôm lại Trình Cẩm Chi.

Dung Tự vỗ về tấm lưng của Trình Cẩm Chi, dịu dàng lên tiếng: "Sao vậy?"

"Em với Dung Trạm cãi nhau sao?"

"Em không có quản lý nó tốt." Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi: "Em nói với nó rồi, sau này nó sẽ không gây rắc rối cho chị nữa."

"Hả?" Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự: "Dung Tự, em với nó không..."

Dung Tự không cắt đứt với Dung Trạm vì nàng chứ? Vậy nên Dung Trạm hủy theo dõi Dung Tự?

"Nó cần phải trưởng thành." Tuy rằng nói như vậy, nhưng giọng Dung Tự vẫn tràn đầy thất lạc.

Trình Cẩm Chi cắn môi: "Tự Nhi, em không thể tiếp tục chiều nó. Nếu nó muốn gánh vác, vậy để cho nó gánh. Ai cũng đều ích kỉ cả, chị cũng vậy, chị không muốn em mệt mỏi như vậy."

"Bây giờ em cũng không quản nổi nó nữa."

Trình Cẩm Chi ôm cổ Dung Tự, có thể nàng là con một, cũng không hiểu cảm xúc của Dung Tự lắm. Nàng có thể nói một cách nhẹ nhàng, để Dung Tự đừng để ý Dung Trạm. Nàng chỉ biết mình quan tâm là Dung Tự, nàng mặc kệ Dung Trạm. Nhưng nói nhẹ bỗng như thế này, vậy cũng có người từng nói với Dung Tự. Từ khi thích Dung Tự, Trình Cẩm Chi cảm giác sự đồng cảm của mình ngày càng nặng nề hơn. Một mặt, nàng mong Dung Tự đối xử tốt với bản thân hơn, một mặt lại muốn theo ý của Dung Tự. Thực sự là mâu thuẫn.

Dung Tự không vui, Trình Cẩm Chi cũng không vui lắm, buồn buồn nói: "Sau này gặp chuyện gì, cũng phải nói với chị. Chị sẽ bên cạnh em."

"Ừ." Nghe Trình Cẩm Chi nói, Dung Tự cũng từ từ nhếch môi: "Húp canh trước đã."

Trình Cẩm Chi ngồi trong lòng Dung Tự, bưng hai tay, nhấp một hớp nhỏ: "Chị húp xong."

"Húp thêm một chút."

"Chị no rồi." Trình Cẩm Chi sờ sờ bụng mình. Mặc dù tối không ăn gì, nhưng vẫn ăn mấy miếng bánh quy. Thấy Trình Cẩm Chi xoa bụng mình, Dung Tự cũng đem tay phủ lên mu bàn tay của Trình Cẩm Chi: "Ngày mai phải vào đoàn phim, ăn giỏi, nghỉ ngơi đàng hoàng, biết không?"

"Câu này chị nói với em mới đúng." Trình Cẩm Chi nói, lại xoa xoa đôi má của Dung Tự: "Em coi quầng thâm của em."

Dung Tự tựa vào trán Trình Cẩm Chi, hình như rất thích sự vuốt ve an ủi này. Trình Cẩm Chi lại lải nhải cằn nhằn. Bên ngoài yên tĩnh, chỉ có tiếng chó sủa chợt xa rồi chợt gần.

Dung Tự tắm rửa xong, ở trong phòng sách xem báo cáo tài chính của tập đoàn. Công ty hiện đang rất bận rộn, ngoài việc kinh doanh bình thường, còn phải xây dựng chi nhánh của công ty. Tốc độ xem văn kiện của Dung Tự rất nhanh, chỉ thấy cây bút lay chuyển. Tay cô mở hai quyển vở bên cạnh. Một người làm việc của ba người. Trình Cẩm Chi vốn định phụ, nhưng thấy Dung Tự lấy mấy cái nàng xem vòng mấy vòng tròn, còn viết vài hàng chữ trong vòng tròn. Có lẽ Trình Cẩm Chi bị sai, Dung Tự viết nguyên nhân bị sai bên cạnh. Quên đi, như nàng vậy, không làm thêm phiền coi như là tốt. Lúc Dung Tự xem văn kiện, Trình Cẩm Chi cũng ở bên cạnh đọc kịch bản.

Đọc mệt mỏi, Trình Cẩm Chi rót ly sữa tươi cho Dung Tự. Trình Cẩm Chi vừa đặt sữa lên bàn, Dung Tự ngẩng đầu ngay: "Mệt không?"

Trình Cẩm Chi sao không biết ngại nói mình mệt: "Không mệt."

"Lại đây." Dung Tự đặt bút xuống, gấp văn kiện gọn gàng. Trình Cẩm Chi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Dung Tự, hai tay Dung Tự rơi xuống vai Trình Cẩm Chi. Nhẹ nhàng giúp Trình Cẩm Chi xoa bóp: "Đau eo sao?"

Ngôi sao hoặc nhiều hoặc ít đều bị bệnh vì cơ eo vất vả. Thời gian trước, eo Trình Cẩm Chi cũng rất đau, chủ yếu do vừa tham gia quay chương trình thực tế, vừa quay phim: "Cũng ổn."

"Quay "Nhân Thuật" xong, nghỉ ngơi hai tuần đi."

"Chị còn phải quay xuyên không." Trình Cẩm Chi nói: "Đừng lo cho chị, chị rảnh là đi xoa bóp."

"Hơn nữa, chị mệt... là do em đó... mấy ngày nay, em hành hạ chị như thế." Trình Cẩm Chi hơi ngại ngùng nói.

Nói như vậy xong, tứ chi tiếp xúc càng lộ vẻ mờ ám.

"Ừm... Dung Tự em nhẹ thôi..."

Tai Dung Tự cũng hơi đỏ. Trình Cẩm Chi cũng không phát ra âm thanh gì, nhưng nghe tiếng hít thở nặng nề của nàng, cô có hơi... Từ khi triền miên, động tác gì cũng thấy lúng túng. Tim Dung Tự đập thình thịch.

"Cẩm Chi, chị đừng rên như vậy... em..." Dung Tự nói.

"Em gì." Trình Cẩm Chi hơi ngây thơ, nàng quay đầu nhìn Dung Tự: "Dung Tự... em đỏ mặt."

"Đỏ cái gì." Thấy Dung Tự xấu hổ, Trình Cẩm Chi hơi đắc ý. Nàng đổi tư thế, nhảy qua ngồi lên đùi Dung Tự, nàng nhìn Dung Tự, đôi tay lười biếng khoác lên vai Dung Tự: "Lúc trước em là vẻ người lạ đừng đến gần, chị còn tưởng em lãnh cảm. Không ngờ, em là tên tiểu lưu manh."

"Có phải em đang muốn chị không, Tự Nhi?" Trình Cẩm Chi nháy mắt một cái.

Mặt Dung Tự đỏ bừng bừng, cô quay mặt: "Em phải xem văn kiện."

Cô mới không phải là... lưu manh. Chuyện gì đang xảy ra, tại sao luôn nghĩ về chuyện như vậy. Lúc làm chuyện đứng đắn, phải tĩnh tâm, không thể mất bình tĩnh như thế.

"Tự Nhi, em đoán xem chị thấy gì trong kịch bản?" Tính của Trình Cẩm Chi là thế này, người ta càng không để ý nàng, nàng càng hăng hái hơn.

"Thấy gì?"

Trình Cẩm Chi đứng lên: "Hôm nay đó, chị đọc kịch bản."

"Là catwalk, catwalk thế này." Trình Cẩm Chi kéo tay Dung Tự, để Dung Tự ngồi trên thảm.

Áo ngủ của Trình Cẩm Chi vốn rất mỏng, lại bị chính nàng cởi ra một chút, da thịt trắng nõn lập tức lộ ra. Nàng cắn môi, cách Dung Tự vài bước, hất càm, đôi mắt như nước trong veo. Từ vị trí đứng, bước từ từ về phía Dung Tự. Đôi chân kẹp lại, bước đi cực kì lười. Sau khi cảm nhận được sự xấu hổ của Dung Tự, Trình Cẩm Chi càng chơi thoáng hơn, khi cách Dung Tự chỉ còn hai bước nàng nằm quỳ xuống. Như bé mèo lười biếng, liếm môi, lộ ra bờ vai trắng nõn.

Trình Cẩm Chi vừa bò nửa bước, lập tức bị Dung Tự đẩy ngã. Dung Tự đặt Trình Cẩm Chi trên thảm, bắt đầu hôn cổ Trình Cẩm Chi. Khi tay của Dung Tự dò đi xuống, Trình Cẩm Chi mời hoàn hồn từ trong đắc ý vênh váo: "Tự..."

Trình Cẩm Chi kẹp chặt tay Dung Tự, lúc này mới thấy sợ mà mở miệng: "Không phải em còn phải xem văn kiện sao?"

Dung Tự hôn môi Trình Cẩm Chi, mới ánh mắt sáng quắc mà nhìn nàng: "Vẫn còn, một buổi tối."

"Chị không thể, người chị đau." Trình Cẩm Chi bắt đầu giả vờ tội nghiệp. Thật rất tội nghiệp, hai ngày trước nàng ngất đi nhiều lần trên giường. Thường khi nàng giả tội nghiệp, Dung Tự sẽ tha cho nàng. Nhưng hôm nay vừa mở miệng, nửa người trên của nàng chợt lạnh, Dung Tự tháo dây thắt lưng của nàng.

"Không được Dung Tự... đừng sờ ở đó... chị sẽ la cứu mạng... um... a..."

Trình Cẩm Chi vừa rụt ra sau, vừa lúc tiện cho Dung Tự, Dung Tự kéo quần Trình Cẩm Chi đến đầu gối. Dung Tự đưa người về trước đè Trình Cẩm Chi lại, tay bắt đầu quanh quẩn ở đùi Trình Cẩm Chi. Cách đây rất lâu, đã muốn rồi. Lúc quay "Giang sơn mỹ nhân", Trình Cẩm Chi múa trước mặt cô, đâu chỉ hấp dẫn được Lưu Trường Hề, còn có cô. Cơ thể của người này, vừa quyến rũ vừa đa tình.

Tại sao lại thích con gái.

Tại sao lại không thích.

"Chị, Trình Cẩm Chi là con gái, chị thích cô ta thì là đồng tính luyến ái."

"Đúng vậy."

Trình Cẩm Chi bị Dung Tự sờ đến rối loạn tâm trí, nàng nâng đầu lên, lộ ra cái cổ thon dài: "Tự... ưm..."

Vốn eo còn hơi đau, vừa nghĩ tới trưa mai sẽ xa nhau, tùy Dung Tự đi. Hơn nữa... lòng nàng cũng muốn: "Ừ Tự Nhi... đừng dùng tay... đau..."

"Không dùng tay." Dung Tự ôm lấy Trình Cẩm Chi, cũng từ từ cởi quần mình ra.

Chỗ ấm áp như nhau.

"Tiếng va chạm" vội vã, vang dội trong phòng.

Đôi chân mạnh mẽ, giao hợp lẫn nhau.

Nước dọc theo đùi, uốn lượn chảy xuống, rơi xuống thảm. Thảm đã ướt một miếng nhỏ.

Trình Cẩm Chi cảm giác tim mình sắp ngừng đập. Dung Tự xuống người nàng, nằm bên cạnh nàng. Trình Cẩm Chi vuốt ngực mình, tựa trên cánh tay Dung Tự. Trình Cẩm Chi nhìn đôi má của Dung Tự, trên trán Dung Tự có một lớp mồ hôi.

"Cẩm Chi..."

Người yêu nỉ non, Trình Cẩm Chi cảm thấy tim mình đập nhanh trở lại.

Mềm nhũn đến không có bất kì sức lực nào, Trình Cẩm Chi vùi trong lòng Dung Tự: "Vậy chị theo em, sau này em phải tốt với chị hơn."

"Ừ." Dung Tự ôm chặt Trình Cẩm Chi.

Trình Cẩm Chi thức dậy, là bị Dung Tự hôn dậy. Trong miệng Dung Tự còn có vị kem đánh răng bạc hà, bạc hà hơi mát lạnh, lưỡi Trình Cẩm Chi vừa đụng vào lập tức rụt lại. Trình Cẩm Chi xoa đôi mắt nhập nhèm: "Mấy giờ rồi?"

"Văn kiện xử lý xong. Em giao văn kiện cho A Uy, A Uy sẽ mang đến công ty, chị không cần đi giao ca." Dung Tự hôn môi Trình Cẩm Chi: "Chị ngủ tiếp đi, em tranh thủ kịp chuyến bay." .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

"Ừ... đến rồi gọi cho chị." Trình Cẩm Chi mơ màng hôn gò má Dung Tự một cái, lại tiếp tục ngủ.

"Ừ, cơm nấu xong, đói bụng thì dậy ăn chút." Dung Tự sửa chăn cho Trình Cẩm Chi, hôn cái trán của Trình Cẩm Chi.

***

Mèo Sữa: Tôi đã làm gì, sao Dung Tự luôn trước mặt bên cạnh phía sau "yêu" tôi?

Tác giả: Ban ngày còn một chương ~

Mèo Sữa: Còn??? Tôi không chịu nổi đâu tôi sẽ xỉu.

Ngao Tạng: Tốt.

Mèo Sữa: Dung Tự em đừng sờ chị chị không xỉu không xỉu.

Ngao Tạng: Cũng tốt luôn.

Mèo Sữa:... Người đâu cứu mạng.