Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 83: Khao khát



Ngủ đến trưa, ngón tay Trình Cẩm Chi giật giật, mới giật một cái cũng tỉnh ngay. Dậy, không ngủ được nữa. Đói.

Dung Tự nấu cơm cho nàng, Trình Cẩm Chi cũng không gọi A Uy, tự hâm nóng. Lúc hâm đồ ăn, một tay Trình Cẩm Chi chống lên bàn, một tay quẹt quẹt màn hình điện thoại. Có mấy cuộc gọi của Dung Tự, hộp thư cũng bị DC oanh tạc hơn mười tin nhắn. Ngón trỏ Trình Cẩm Chi trợt một cái, dễ dàng lướt qua tin nhắn của DC. Mở thẳng tin nhắn của Dung Tự ra.

"Đến rồi, đang trang điểm. Dậy chưa?" Thời gian hiển thị là mười một giờ.

"Dậy rồi." Gần đây hộp thư cũng tung ra biểu tượng cảm xúc, Trình Cẩm Chi tải về mấy bộ biểu tượng hoạt hình: "Chị đang hâm đồ ăn."

Dung Tự không trả lời tin nhắn, chắc giờ đang bận.

"Cẩm Chi, cậu về nước chưa?" Trình Cẩm Chi quẹt quẹt nữa, thấy tin nhắn của Hạ Dữu. Có lẽ Hạ Dữu còn tưởng nàng đang ở nước ngoài, tham gia tour liên hoan phim.

Trình Cẩm Chi bưng đồ ăn lên bàn và gọi điện thoại cho Hạ Dữu: "Alo Hạ Dữu."

"Cậu về nước rồi?"

"Về lâu rồi, mình ở nhà." Trình Cẩm Chi kẹp điện thoại, rót cho mình một ly nước chanh.

"Mình quay phim ở gần chỗ cậu, cậu ăn cơm chưa?"

"Không ngờ cậu đang quay phim." Hạ Dữu vừa nói như vậy, Trình Cẩm Chi có hăng hái hơn, đổi điện thoại qua một bên: "Không phải cậu giải nghệ, chuẩn bị gả vào nhà giàu sao?"

"Đồn." Hạ Dữu nói: "Trưa có rảnh không? Ăn cơm chung?"

"Tự Nhi nấu nhiều đồ ăn, cậu cứ đến thẳng nhà mình ăn đi, một mình mình cũng ăn không hết."

"Cũng được."

"Cậu gửi địa chỉ cho mình, mình bảo A Uy đi đón cậu."

"Thôi, mình tự đến."

"Vậy cậu nhanh một chút, mình chết đói tới." Trình Cẩm Chi nói.

Khi Hạ Dữu đến, ngay lúc Trình Cẩm Chi hâm xong món cuối cùng. Nồi vừa ra, Hạ Dữu lập tức ôm lấy: "Ngạc nhiên nhá, Trình đại tiểu thư của chúng ta cũng tự vào bếp."

"Cũng không phải vậy." Trình Cẩm Chi đắc ý nhướng nhướng chân mày: "Sướng cho cậu, có thể nếm đồ ăn của Tự Nhi nhà mình nấu."

Hình như Hạ Dữu thấy gì đó, kéo cổ áo Trình Cẩm Chi. Thấy vết hôn trên cổ Trình Cẩm Chi, vẻ mặt cũng rất trêu tức: "Đúng là rất sướng, mỹ nhân kế nha."

Lúc này Trình Cẩm Chi mới hơi xấu hổ, kéo cổ áo mình: "Lưu manh, đừng động tay động chân với mình."

"Chậc chậc, đúng là khác. Cuối cùng da mặt cũng mỏng lại." Hạ Dữu nói.

"Da mặt của mình lúc nào cũng mỏng." Trình Cẩm Chi hừ hai tiếng, đẩy tay Hạ Dữu ra: "Đừng ôm mình, cẩn thận mình..."

"Gì, cậu còn muốn phát thú tính với mình?"

"Dù sao trong một chốc Phó Thiên Sanh cũng không đến được."

Nghe tên Phó Thiên Sanh, sắc mặt của Hạ Dữu rõ ràng hơi suy sụp. Lên bàn, Trình Cẩm Chi cũng phát hiện Hạ Dữu khác lạ: "Cãi nhau rồi?"

"Nếu thực sự cãi nhau, thì tình huống còn ổn hơn." Hạ Dữu nói: "Tính của chị ấy dịu dàng như vậy, sao cãi nhau với mình được."

"Trông vậy, là chiến tranh lạnh à." Trình Cẩm Chi nói: "Là chuyện nhà cô ấy sao?"

"Phân nửa." Hạ Dữu nói: "Hai hôm trước, mình với Cẩu Vũ nói chuyện, cậu ấy nói mình đánh mất bản thân trong cuộc tình này."

"Cẩm Chi, cậu cũng nghĩ như vậy sao?" Hạ Dữu hỏi Trình Cẩm Chi.

"Cậu đừng tin Cẩu Vũ. Trong chuyện tình cảm Cẩu Vũ không tin ai cả." Trình Cẩm Chi nói: "Cậu như vậy, mới giống phản ứng bình thường của con gái."

"Có lẽ mấy ngày nay mệt quá, mới nghĩ nhiều." Hạ Dữu nói.

"Cậu tự lái xe đến?"

"Ừ." Hạ Dữu nói: "Tuy đoàn phim rất gần cậu, nhưng chạy vẫn mất một lúc."

"Cậu diễn bộ gì?"

""Tiếng ve kêu", một bộ phim hài lãng mạn chi phí thấp."

"Bộ này rất hay." Trình Cẩm Chi nhớ rõ bộ này, năm đó Hạ Dữu còn nhận được giải diễn viên mới nhờ bộ này: "Khi nào quay xong."

"Phần quay của mình đến tháng chín đóng máy." Hạ Dữu nói: "Cũng không biết có thể phát sóng không."

"Dĩ nhiên là được, còn có thể lên làm sao." Trình Cẩm Chi nói. Từ khi Hạ Dữu và Phó Thiên Sanh quen nhau, nàng cảm thấy hiệu ứng cánh bướm mà nàng dẫn tới đã bắt đầu rồi. Nhưng không nghĩ rằng, Hạ Dữu vẫn nhận bộ phim này. Lúc trước Trình Cẩm Chi còn suy nghĩ, làm sao để Hạ Dữu chú ý đến bộ này. Dựa theo đà phát triển này, Hạ Dữu sẽ đến nông thôn làm giáo viên sao?

Trình Cẩm Chi với Hạ Dữu trò chuyện mấy câu, hiện tại Hạ Dữu kí hợp đồng với công ty của Trần Mãn, Trần Mãn vẫn rất quan tâm nhóm tân binh của các cô. Cung cấp cho các cô rất nhiều tài nguyên, bình thường ra ngoài hoạt động, cũng sẽ dẫn các cô theo để tăng độ phủ sóng. Trong nhóm tân binh, người phát triển tốt nhất là Hạ Dữu, lúc trước ở trường Hạ Dữu đã xác định được vị trí của bản thân. Tương tác khá nhiều với Trình Cẩm Chi và Cẩu Vũ, là dự bị trong nhóm tiểu hoa đán.

Hạ Dữu đưa Trình Cẩm Chi đến sân bay, cô cũng lái xe về đoàn phim. Vừa về đoàn phim, đã thấy một chiếc xe đậu ở cửa phim trường. Hạ Dữu suy nghĩ một hồi trong xe, mới tháo dây an toàn ra. Mặc dù chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết chiến tranh lạnh như vậy cũng không phải là một điều tốt. Hạ Dữu gõ cửa sổ xe, cửa sổ hạ xuống.

Cửa xe mở ra, Hạ Dữu lên xe. Phó Thiên Sanh ngồi phía sau, vẻ mặt vẫn rất dịu dàng: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Hạ Dữu cúi đầu, nhìn chân Phó Thiên Sanh: "Mấy ngày nay, chân còn đau không?"

"Không đau." Phó Thiên Sanh nói, giơ tay lên vén vén tóc của Hạ Dữu: "Nóng không?"

"Cũng tạm, toàn là diễn cảnh mùa hè." Hạ Dữu nói: "Chị ăn chưa?"

"Dữu." Phó Thiên Sanh khẽ gọi một tiếng. Nghe lời thì thầm của người yêu, Hạ Dữu nghiêng mặt, cắn môi, trông hơi uất ức.

Phó Thiên Sanh nắm tay Hạ Dữu: "Chị không muốn em vì chị, làm lỡ..."

"Không có làm lỡ." Hạ Dữu nhìn Phó Thiên Sanh: "Chị nói thì không tính."

Hạ Dữu thừa nhận bản thân cố chấp. Đôi mắt cô nhìn Phó Thiên Sanh, mở miệng, lại không nói nên lời nhẫn tâm được. Cô nhíu mày, vẻ mặt càng thêm uất ức: "Chị luôn như vậy, em phiền chị thế này."

"Thậm chí em không thể nói bất cứ điều gì, em sợ chị nghĩ chị làm lỡ em, lại muốn chia tay với em." Hạ Dữu xòe bàn tay, che đôi mắt của mình. Cô quay đầu, đặt tay lên cửa xe: "Em phải về đoàn phim, chuyện sau này sau này nói đi."

"Dữu." Phó Thiên Sanh thở dài một hơi, cũng không biết đang thở dài điều gì. Cô bắt lấy cánh tay của Hạ Dữu, Hạ Dữu giãy giụa mấy cái. Phó Thiên Sanh nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Dữu: "Tối chị đến đón em."

"Em còn phải quay hai cảnh ban đêm, chắc khuya lắm."

"Khuya bao nhiêu, chị cũng đợi."

"A Sanh..." Hạ Dữu mềm lòng, cô quay đầu nhìn Phó Thiên Sanh, lại khẽ hôn Phó Thiên Sanh. Phó Thiên Sanh ôm gáy Hạ Dữu, đáp lại nụ hôn của Hạ Dữu.

"Tiếng ve kêu" quay đến hai giờ sáng, sau khi Hạ Dữu thay quần áo, cầm nước tẩy trang, vừa đi vừa tẩy trang cho mình. Sợ Phó Thiên Sanh ở ngoài chờ mệt mỏi. Sau khi Hạ Dữu lên xe, Phó Thiên Sanh cũng đặt máy tính xách tay xuống. Lấy bông tẩy trang trong tay Hạ Dữu, tẩy lớp trang điểm còn lại cho Hạ Dữu.

"Vừa rồi mới nói chuyện với nam chính, nam chính nói nói mắt em không đủ lớn, giới thiệu thẩm mỹ viện cho em." Hạ Dữu nói: "A Sanh, có phải em chưa đủ đẹp?"

"Rất đẹp." Phó Thiên Sanh nói.

"Thật sao?" Hạ Dữu tựa lên người Phó Thiên Sanh.

"Thật."

Hạ Dữu nhìn xuống: "Nhưng vẫn không thu hút được chị."

Lúc trước Trình Cẩm Chi nói với cô, bảo cô đề cập đến chuyện tiến xa hơn với A Sanh. Quả thật cô đã nói điều đó, chuyện này cô cũng xấu hổ. Mấy hôm trước, vốn cho rằng nước chảy thành sông, A Sanh vẫn lộ ra vẻ mặt do dự. Việc này để lại khúc mắc trong lòng Hạ Dữu, sau đó vì một số việc trong nhà của A Sanh, bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Có lẽ Cẩm Chi nói đúng, trong lòng A Sanh luôn có những băn khoăn về cô.

Về khách sạn, đến lúc tắm, vẫn hơi xấu hổ. Trước kia đều là Hạ Dữu giúp Phó Thiên Sanh tắm, lúc này, cảm giác còn xấu hổ hơn lần đầu tiên. Trong đám doanh nhân thì vẻ ngoài của Phó Thiên Sanh khá xinh đẹp, cô nhắm đôi mắt nằm trong bồn tắm lớn. Cổ thon dài, bờ vai trắng nõn, khí chất hoàn mỹ tự nhiên.

Hạ Dữu cầm bông tắm, chậm rãi cọ cho Phó Thiên Sanh. Bông tắm lăn qua cổ Phó Thiên Sanh, lướt qua xương quai xanh, khi xuống một chút nữa thì Phó Thiên Sanh nắm cổ tay Hạ Dữu. Phó Thiên Sanh từ từ mở mắt, cô nhìn Hạ Dữu: "Dữu, em muốn không?"

Bên nhau lâu như vậy, điều gì cũng làm, cũng chỉ thiếu cá nước thân mật. Nửa người dưới của Phó Thiên Sanh không có cảm giác gì, uống thuốc phục hồi chức năng trường kì, cũng không có nhiệt tình với những chuyện này. Cơ thể cô yếu, rất dễ gây biến chứng. Có đôi khi lo bản thân cứ liệt như vậy. Trì trệ không làm những chuyện này, sợ phụ lòng. Chưa từng có người coi trọng cô như vậy, cô sợ không xứng với tình cảm thắm thiết của Hạ Dữu.

"Em muốn chị, cũng muốn lấy bản thân cho chị." Sắc mặt Hạ Dữu khẽ thay đổi, lời trong lòng, tự nhiên thổ lộ ra.

Hai người chưa từng có kinh nghiệm như vậy. Lên giường, hai người còn hơi căng thẳng. Hạ Dữu ôm Phó Thiên Sanh, nhẹ nhàng hôn lên tai Phó Thiên Sanh: "A Sanh..."

"Chị có cảm giác chứ?" Hạ Dữu nói.

"Chỉ cần là em..."

Khi Hạ Dữu tiến vào, Phó Thiên Sanh hơi nhíu mày. Ra vào mấy cái, phía dưới Phó Thiên Sanh hơi khó khăn. Cơ thể cô không tốt lắm, với những chuyện này, hiển nhiên là không đáp lại nóng bỏng được. Người dưới của Phó Thiên Sanh không có cảm giác, Hạ Dữu sợ làm tổn thương bên trong của Phó Thiên Sanh, cũng qua loa kết thúc.

Phó Thiên Sanh đè trên người Hạ Dữu, Hạ Dữu lập tức khẽ hổn hển, Phó Thiên Sanh vuốt ve cơ thể trần trụi của Hạ Dữu, Hạ Dữu ôm cổ cô thật chặt. Hai người bên nhau lâu như vậy, người yêu của cô còn trẻ như vậy, chắc hẳn cũng nhịn rất khổ. Phó Thiên Sanh luôn muốn cho Hạ Dữu một trải nghiệm tuyệt vời, cô chẳng nóng nảy chiếm lấy Hạ Dữu. Chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi nắn bóp.

Màn dạo đầu không nhanh không chậm như vậy, cũng giày vò Hạ Dữu quá mức. Vất vả lắm mới đợi được tay của Phó Thiên Sanh, đôi chân Hạ Dữu bắt đầu cọ xát: "A Sanh, chị đừng giày vò em... nhanh hơn..."

Tay Phó Thiên Sanh còn hơi do dự, cô thực sự muốn vào người yêu của cô sao? Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Dữu, Hạ Dữu đã ý loạn tình mê từ lâu. Tình dục thường khiến tình cảm càng lún càng sâu, cô không muốn Hạ Dữu đặt quá nhiều chi phí chìm* vào mình. Đến nỗi không thể quay đầu lại.

*Chi phí chìm: Là khoản đầu tư thời gian và tiền bạc không thể lấy lại được do những quyết định sai lầm trong quá khứ.

Phó Thiên Sanh không quên được nét mặt mất mát của Hạ Dữu, đôi mắt mất mát của Hạ Dữu. Đôi mắt chứa nước, chứa đựng tất cả nhiệt tình của Hạ Dữu: "A Sanh."

Con người, luôn giả vờ hào hiệp. Sao cô không phải vậy.

Phó Thiên Sanh nhẹ nhàng hôn lên môi Hạ Dữu, ngón tay trượt vào.

Khát khao điều gì đó, cũng đừng tiếp tục giả vờ hào hiệp nữa. Ngón tay, một ngón hai ngón, ra vào trong tiếng ngâm nga trầm bổng.