Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 91



Chung Xuân Lan thấy con gái không nói chuyện thì vội nói: “Nếu khó xử thì con đừng nói, để tự bọn chúng nghĩ cách, nhưng tuyệt đối đừng vì chuyện nhà chúng ta mà ảnh hưởng đến tình cảm của con và Văn Lễ.”

Diệp Thủy Thanh khẽ cười: “Mẹ, con không có ý này, con đang nghĩ xem sắp xếp công việc gì cho anh cả, chị cả còn có anh hai nữa, chắc chắn Văn Lễ sẽ không có ý kiến, mẹ cứ yên tâm đi con có thể làm chủ việc này.”

“Thật sao, vậy thì mẹ yên tâm rồi.” Chung Xuân Lan nghe con gái nói chuyện vô cùng chắc chắn, trông bộ dạng đúng là ở nhà có thể quyết định, thế là liền vui vẻ.

Hai mẹ con nói xong thì nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu chuẩn bị đồ ăn bữa tối, lúc sắp sáu giờ thì đã xếp đầy một bàn, Chung Xuân Lan cố ý để dĩa sườn kho tàu trước mặt Náo Náo và Thẩm Hạo, Náo Náo cười híp mắt lần lượt gắp cho từng người bắt đầu từ Chung Xuân Lan, sau đó mới gắp một miếng sườn hấp dẫn nhiều thịt cho vào bát, rồi lấy tay cầm miếng sườn thơm nồng lên bắt đầu cắn.

“Con bé Náo Náo này ăn mạnh, không kén ăn, xem con bé ăn gì cũng ngon! Hiếm có nhất là không ăn một mình, biết lễ phép cũng không tiếc.” Diệp Truyền Nghĩa nhìn cháu gái của mình ăn ngon lành, bản thân cũng không nhịn được cắn một miếng, người khác cũng cười theo, Thẩm Hạo thì lặng lẽ dịch sang bên cạnh, sợ hai tay béo tròn đầy dầu của Náo Náo dính lên quần áo mình.

Cận Văn Lễ uống rượu với bố vợ của mình, trò chuyện cả trời nam biển bắc một hồi, Diệp Truyền Nghĩa uống đỏ cả mặt vô cùng vui vẻ, đợi ăn cơm xong thì lại uống ly trà, cả nhà Cận Văn Lễ mới đứng dậy ra về, hai vợ chồng già cứ tiễn họ xuống lầu, nhìn con gái mình ngồi vào ghế lái chạy xe đi ngay trước mặt một nhóm hàng xóm thì càng cảm thấy khí phách!

“Anh uống không ít rượu đấy.” Về đến nhà sắp xếp cho hai đứa nhỏ xông xuôi, Diệp Thủy Thanh thấy sắc mặt Cận Văn Lễ đỏ ửng thì nói một câu.

Cận Văn Lễ cười: “Rượu bố vợ rót sao có chuyện không uống được, cái này không trách anh, anh cũng vui mà, hơn nữa bây giờ mới uống mấy lượng, không có chuyện gì hết!”

Diệp Thủy Thanh cũng cười: “Đừng chỉ lo vui vẻ, em còn có chuyện bàn bạc với anh, lợi ích ở xưởng của anh cả chị cả còn có anh hai em không tốt, trong xưởng bảo góp vốn bọn họ cũng không bỏ tiền ra được, cho nên bố mẹ em muốn để chúng ta giúp anh chị một tay, xem có thể sắp xếp một chỗ làm việc cho họ không.”

“Chuyện này em không cần bàn với anh, em là xưởng trưởng, là tổng giám đốc, em nói sắp xếp thế nào thì sắp xếp thế đó anh chỉ nghe chỉ huy, có điều anh cảm thấy họ không thích hợp đến công ty em làm lắm, hay à sắp xếp sang hai xưởng đi? Tính tình của anh cả và chị cả của em trung thực chịu làm anh không ý kiến, chỉ là mặc dù con người anh hai của em cũng không tệ, nhưng chị hai của em không phải người yên phận, đừng để đến lúc đó lại soi này soi kia khiến người khác khó xử.”

“Anh nói không sai, chắc chắn em sẽ không sắp xếp họ ở công ty, không chỉ là công ty mà hai xưởng cũng không.” Đương nhiên Diệp Thủy Thanh cũng sớm nghĩ đến vấn đề này.

Cận Văn Lễ nghe vậy thì rất kinh ngạc: “Vậy thì sắp xếp đi đâu, lẽ nào em muốn nhờ người khác giúp đỡ?”

Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Đúng là em có ý này, em chuẩn bị sắp xếp ba người họ đến chỗ anh Thẩm.”

“Tại sao chứ, họ cũng không biết lái xe, vận chuyển hàng cũng không phải việc một cô gái như chị cả của em nên làm.”

Nói đến đây Diệp Thủy Thanh nhướng mày, cười thần bí: “Vấn đề này em đã lên kế hoạch xong lâu rồi, ban đầu em để anh Thẩm làm việc vận chuyển độc lập là có nguyên nhân cả, bây giờ ngoài chuyển sách thì có rất nhiều người nhờ anh Thẩm giúp vận chuyển hàng hóa đường dài, ở việc này anh Thẩm đã hoạt động rất lâu rồi, hơn nữa em cũng để anh ấy đăng ký một công ty vận chuyển hàng hóa, tiền đầu tư em với anh ấy mỗi người chiếm một nửa, phần của anh ấy vẫn là em bỏ ra giúp anh ấy, bảo anh ấy lúc nào có tiền thì lúc đó hẵng trả.”

“Sau đó thì sao?” Cận Văn Lễ chớp mắt vẫn không hiểu ý của Diệp Thủy Thanh.

“Tiếp theo bây giờ em định đầu tư một nửa của mình chia cho anh cả chị cả của em một bộ phận, như vậy chỉ cần họ chăm chỉ cố gắng làm việc, nói không chừng cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt, còn về anh hai của em thì phải đợi xem sao, xem chị hai của em có ý gì, đoán chừng bọn họ không chịu khổ chút là không được, hơn nữa anh Thẩm là người phụ trách chủ yếu của công ty, em chỉ nhờ anh ấy có thể dẫn dắt anh cả với anh hai của em là được. Vả lại anh Thẩm cũng là người làm ăn, kinh doanh của công ty vận chuyển khá tốt, có anh ấy ở đó không những có thể chăm sóc tốt cho anh cả chị cả của em, còn có thể áp chế được chị hai, vẹn cả đôi đường!”

Cận Văn Lễ nghe xong thì nhìn Diệp Thủy Thanh chăm chăm quan sát từ trên xuống dưới không ngừng.

“Anh nhìn em như vậy làm gì, không quen!” Diệp Thủy Thanh không biết Cận Văn Lễ nổi cơn gì.

“Vợ à, anh phát hiện em mới là cao thủ thật sự đấy, em có dự định này từ khi nào vậy? Anh Thẩm cũng chưa từng nói với anh là đã mở công ty vận chuyển gì đó với em, từng bước sắp xếp em cũng đã tính toán xong rồi, không cần chúng ta lo lắng cũng không sợ anh cả và anh hai của em không có việc làm, trình độ đa mưu túc trí đã sắp đuổi kịp Dương Lạc rồi!”

“Anh là đang khen em, hay khịa em thế?” Diệp Thủy Thanh cảm thấy lấy Dương Lạc làm ví dụ thì bản thân không phân được khen chê. Truyện Phương Tây

“Đương nhiên là khen em rồi, vốn dĩ cho rằng lần này anh cũng có thể dốc chút tâm tư sức lực cho chuyện nhà em, không ngờ em sớm đã đoán được ngày hôm nay, anh khâm phục em quá vợ ơi, chắc em không phải là tiên nữ hạ phàm chứ?” Cận Văn Lễ cảm thấy mình đã có khả năng dự đoán hơn rất nhiều người rồi, không ngờ Diệp Thủy Thanh lại còn nhìn xa hơn cả mình, lần này anh thật sự chịu thua.

“Anh thôi đi, tiên nữ hạ phàm thì em tìm anh chắc, em sớm đã tìm mấy…” Diệp Thủy Thanh đột nhiên phát giác mình sắp nói ra chuyện xấu thì lập tức thu lại.

“Tìm thêm mấy gì…? Vợ à, em đừng nói một nửa chứ, anh cũng nghe thử kế hoạch chí lớn của em, có phải sớm đã tìm thêm mấy chàng trai trẻ như Văn Sinh ở công ty không?” Cận Văn Lễ tức giận liếc xéo Diệp Thủy Thanh.

Diệp Thủy Thanh cười theo vội sửa chữa: “Em chỉ nói vậy thôi, sao có thể coi là thật được, đùa thôi mà anh cũng giận à? Vả lại ai có thể đẹp trai so với anh chứ, vừa có bản lĩnh lại một lòng chỉ thương em với Náo Náo, đừng nói là mấy chàng trai trẻ cho dù một trăm một nghìn cũng không đổi, cả đời này của em đều phải dựa vào anh đó! Sao cái miệng này lại cong lên cao như vậy nhỉ, em hôn cái được không?”

Vốn dĩ Cận Văn Lễ cũng không để ý lời nói đùa của Diệp Thủy Thanh lắm, nhưng lại thấy cô nghiêm túc dỗ mình thì không kìm được mà bắt đầu cười thầm, càng nghiêm mặt huênh hoang hơn, thầm vui mừng tối nay lại có phúc lợi rồi!

Diệp Thủy Thanh vừa cười vừa dỗ chọc Cận Văn Lễ, cuối cùng hai người đều gợi tình ôm nhau thỏa sức triền miên, ầm ĩ đến nửa đêm mới coi như thỏa chí.

Qua mấy hô Diệp Thủy Thanh đưa hai vợ chồng Diệp Thắng Cường và hai vợ chồng Diệp Thắng Chí đến công ty vận chuyển của Thẩm Chấn Sơn, thật ra vốn không cần Trương Nguyệt Anh đi, nhưng chị ta không yên tâm cứ phải theo xem sao, Diệp Thủy Thanh cũng không cản cứ để chị ta đi theo.

Đến nơi Thẩm Chấn Sơn trực tiếp sắp xếp chức vụ cho ba người họ, Diêu Hồng làm công việc đăng ký hàng hóa, Diệp Thắng Cường làm việc chuyển hóa đơn nhận hàng, Diệp Thắng Chí điền đơn biên lai, sau đó lại nói cho người dẫn dắt bọn họ mấy ngày làm quen với nội dung công việc và môi trường trong công ty.

Hai vợ chồng Diệp Thắng Cường vô cùng hài lòng, Trương Nguyệt Anh thì lại cười kéo Diệp Thủy Thanh sang một bên: “Thủy Thanh à, em xem anh hai của em không dễ gì mới nói lại với em, vừa nãy nghe Thẩm Chấn Sơn nói công ty vận chuyển này em cũng có góp tiền, vậy chi bằng trực tiếp sắp xếp một công việc tốt chút cho anh hai em đi.”

“Công việc tốt chút là việc thế nào?” Diệp Thủy Thanh cười hỏi.

“Chính là việc có thể quản sổ sách quản đồ vật đấy, chung quy thì Thẩm Chấn Sơn là một người ngoài, có anh hai của em trông giúp thì không sợ anh ta mê tiền của em, em cũng là một người rộng rãi, chỉ biết ném tiền vào đó nhưng lại không biết quản tiền, vậy sao mà được!”

Diệp Thủy Thanh nghe xong thì thu lại nụ cười: “Chị hai, từ khi em bắt đầu ra ngoài bán sỉ sách thì anh Thẩm đã phụ trách chuyển sách giúp em, mấy năm nay mưa gió cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn, tính tình của anh Thẩm vô cùng ngay thẳng, nguyên tắc của em chính là nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, em đầu tư tiền vào nhưng chưa từng quản công ty, vẫn luôn là anh Thẩm độc chiến, em đã rất ngại rồi, sao có thể nghi ngờ người ta nữa! Chị vẫn nên để anh hai làm việc cho tốt đi, chỉ cần nghiêm túc cố gắng anh Thẩm quyết sẽ không bạc đãi anh ấy.”

Trương Nguyệt Anh bị Diệp Thủy Thanh mỉa mai một trận, trong lòng nổi nóng nhưng ngoài mặt chỉ có thể cười gượng, cũng không nói thêm gì quay lại đứng bên cạnh Diệp Thắng Chí, đợi về nhà mới bộc phát lửa giận ra.

“Em gái của anh chẳng phải chỉ là ỷ vào Cận Văn Lễ quen biết mấy người bán vài quyển sách sao, trông hôm nay nó đắc ý cũng không biết bản thân là ai! Em cũng là vì tốt cho nó, người xảo quyệt như Thẩm Chấn Sơn, nó không nhìn ra được chút gì thì cứ đợi bị lừa đi, anh là anh hai của nó mà còn không có thể diện bằng người ngoài! Em nói với anh nhé lần này anh đến đó làm việc nhất định phải để ý nhiều chút, đừng có cái gì cũng nghe lời Thẩm Chấn Sơn, buộc phải có chút khí thế, nếu em gái anh đã đầu tư tiền vậy thì anh cũng coi như là lãnh đạo của quản lý rồi, dù anh có quyết định chút thì Thẩm Chấn Sơn cũng không dám làm gì anh, nghe chưa?”

Diệp Thắng Chí nhíu mày nói: “Nếu Thủy Thanh chịu để anh đi làm vậy thì đã là giúp chúng ta việc lớn rồi, em còn không biết đủ à? Không có người ta thì chúng ta với Thủy Thanh có thể có nhà ở sao? Công ty đó là Thủy Thanh đầu tư tiền cũng không phải em đầu tư, anh quyết định cái gì, em đừng làm bậy, anh chỉ lo làm việc đàng hoàng rồi nhận lương là được!”

“Anh ngốc à! Hôm nay anh không nhìn thấy công ty đó lớn cỡ nào sao, chỉ xe hàng đậu trong sân thôi thì đã hơn mười chiếc, cái này phải kiếm bao nhiêu tiền chứ? Lợi ích tiền lương cái rắm, anh phải nghĩ xem làm sao mò thêm tiền trong nhà, dù sao thì anh không nghĩ cách lấy thêm tiền thì cũng lời cho Thẩm Chấn Sơn rồi! Sau khi anh đi thì trước tiên phải lặng lẽ quan sát tình hình, sau đó thì bảo Thẩm Chấn Sơn đổi công việc cho anh, chọn vị trí quản lý tiền của là được, tốt nhất anh có thể thay thế em gái anh cùng anh ta quản công ty, nếu anh không chịu tìm anh ta thì em đi!”

Diệp Thắng Chí bất lực thở dài, nằm trên giường không lên tiếng, Trương Nguyệt Anh thấy vậy thì đá anh ấy mấy cái rồi càm ràm cả buổi mới chịu ngừng.

Diệp Thủy Thanh sắp xếp xong chuyện nhà mình thì cũng bớt đi một tâm sự, lực chú ý chuyển sang phía công ty, bởi vì Hạ Bác Hằng đạo diễn mới đến chê phim truyền hình tốn nhiều thời gian, cho nên đã để Dương Lạc lấy thủ tục phê duyệt quay bộ điện ảnh chi phí nhỏ trước, chỉ là sau khi chiếu phim hiệu quả không tốt lắm, gần như không ai xem, điều này khiến Diệp Thủy Thanh rất phiền não, phim điện ảnh và truyền hình bên mình sản xuất thật sự là trước nay chưa từng khiến người ta không thích như vậy, vẫn luôn phát triển muôn người đổ xô ra đường, sao lần này lại không ổn chứ, xem ra vẫn là vấn đề trình độ của đạo diễn.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định tìm Hạ Bác Hằng nói chuyện, xem có phải suy nghĩ của anh ta không đúng, nếu phim liên tiếp quay bị hỏng vậy mình cũng không thể dùng tới anh ta nữa.

“Tổng giám đốc Diệp, tôi cũng đang muốn tìm cô nói chuyện đây, tôi muốn lấy bộ phim điện ảnh tôi vừa quay xong để tham gia cuộc thi điện ảnh quốc tế, cho nên cần xin chút kinh phí.”

Diệp Thủy Thanh đỡ trán: “Đạo diễn Hạ, tôi tìm anh là vì phản ảnh về bộ điện ảnh này của anh không tốt, nói trắng ra là không ai xem, bây giờ muốn thảo luận với anh về phương hướng phát triển sau này, đừng để phim truyền hình lại giẫm lên vết xe đổ nữa, bộ điện ảnh này của anh từ lúc bắt đầu đến khi quay xong cũng chỉ hơn một tháng, vậy mà còn muốn lấy tham gia điện ảnh quốc tế, bảo tôi nói gì mới được đây.”

“Không được chào đón ở trong nước, không có nghĩa là ở nước ngoài cũng không có chỗ đứng, thời gian quay phim dài ngắn càng không nói lên được vấn đề, thứ tôi quay thật ra lực xem không mạnh, nhưng thứ ẩn chứa lại rất sâu sắc, thứ quốc gia phương Tây yêu thích cũng là cái này, cho nên tôi vẫn rất tự tin có thể giành được thành tích.” Hạ Bác Hằng căn bản không để ý đến phê bình của Diệp Thủy Thanh với mình, đối với anh ta Diệp Thủy Thanh có đầu óc kinh doanh nhưng với phim ảnh thì ù ù cạc cạc, mình sẽ không so đo với cô.

Diệp Thủy Thanh không kiên nhẫn nhất là nghe những thứ có hàm nghĩa cao thâm này, đây đều là vấn đề người làm nghệ thuật mới quan tâm, nhìn Hạ Bác Hằng quật cường thì trong lòng cũng có tính toán.

“Được thôi, nếu anh đã kiên quyết thì tôi tin anh một lần, có điều anh tham gia cuộc thi về nếu vẫn không thu hoạch được gì, vậy thì phim truyền hình tôi chỉ đành tìm người khác!” Bây giờ Diệp Thủy Thanh thà tiêu nhiều tiền cũng muốn một lần tiễn tên đạo diễn kỳ quái này đi.

“Được, cứ quyết định vậy đi!” Hạ Bác Hằng trả lời rất thoải mái, lúc này điện thoại trên bàn làm việc của Diệp Thủy Thanh vang lên, anh ta không đứng dậy chào hỏi thì đã đi ra ngoài.

Diệp Thủy Thanh nhìn bóng lưng của Hạ Bác Hằng, lắc đầu rồi mới cầm ống nói lên nghe điện thoại: “Alo?”

“Em dâu, là anh.”

“Anh Thẩm, có chuyện gì vậy?” Mặc dù Diệp Thủy Thanh hỏi vậy, nhưng trong lòng đã biết được tại sao Thẩm Chấn Sơn lại tìm mình.

Quả nhiên Thẩm Chấn Sơn bên phía ống nói lên tiếng: “Chị hai của em đang ầm ĩ bên chỗ anh, em có qua không?”

Diệp Thủy Thanh giơ tay lên xem đồng hồ: “Chị ấy đúng là biết chọn thời gian, hay là anh đợi chút đi, đợi Cận Văn Lễ qua đón Náo Náo với Tiểu Hạo rồi bọn em cùng qua đó.”

“Vậy được, anh nhịn cô ta thêm một lát, cúp đây.”

Đặt điện thoại xuống, Diệp Thủy Thanh đợi Cận Văn Lễ lái xe đến đón mình, đồng thời tính xem lát nữa đến chỗ Thẩm Chấn Sơn nhất định phải dạy dỗ người chị hai này của mình một trận đàng hoàng, để sau này chị ta không dám gây chuyện nữa!