Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 92



Diệp Thủy Thanh đợi sau khi Cận Văn Lễ đến, hai người đón con xong thì chạy thẳng đến công ty vận chuyển của Thẩm Chấn Sơn.

Lúc lái xe vào sân của công ty thì đã là giờ tan làm rồi, trong văn phòng ngoài Thẩm Chấn Sơn và hai nhà Diệp Thắng Cường, Diệp Thắng Chí ra thì không có ai khác.

Diệp Thủy Thanh đưa đồ ăn vừa mua ở quán cho Thẩm Hạo, bảo cậu bé dẫn Náo Náo sang phòng bên cạnh ăn, đợi sau khi hai đứa nhỏ ra ngoài thì mới hỏi Thẩm Chấn Sơn: “Anh Thẩm, xảy ra chuyện gì thế?”

Còn chưa đợi Thẩm Chấn Sơn lên tiếng, Trương Nguyệt Anh đã giành nói: “Thủy Thanh à, chị nói em nhé chuyện rất đơn giản, hôm qua là ngày phát tiền lương, anh hai của em cầm năm trăm tệ về, hai vợ chồng họ lại cầm một nghìn năm, đây chẳng phải là ức hiếp người khác rõ ràng sao! Đều đến cùng một ngày, dựa vào đâu mà bọn họ nhiều hơn anh hai của em? Chị đã nói từ sớm mà nhất định phải đổi việc cho anh hai em, nếu không thì tiền đều là người khác được hời, hôm nay không những chị phải đòi tiền thiếu về, còn phải để anh ta hứa sau này cho anh hai của em theo quản sổ sách, giúp em trông chừng anh ta!”

“Cô nói xong chưa? Năm trăm tệ cô còn chê ít? Ban đầu chồng cô ở đơn vị kiếm được bao nhiêu tiền, hai vợ chồng anh chị cả Diệp gần như một tháng không nghỉ đương nhiên có tiền tăng ca rồi, đây là chuyện có ghi chép, chồng cô không tăng ca ngày nào, không những không tăng ca mà bình thường chỉ cần tan làm muộn một chút thì cô đòi đến công ty làm ầm, mỗi lần cứ đòi đổi công việc, nói muốn thay Thủy Thanh trông tiền của, cô là cái thá gì mà chạy đến chỗ tôi chỉ tay chỉ chân, nếu không phải nể mặt Thủy Thanh, tôi sớm đã vứt hai vợ chồng các người ra khỏi công ty rồi!” Thẩm Chấn Sơn làm mặt lạnh nói ra nguyên nhân hậu quả một cách rõ ràng.

Trương Nguyệt Anh cũng không sợ: “Anh có bản lĩnh thì vứt đi, công ty này Diệp Thủy Thanh nhà tôi cũng đầu tư tiền, không phải một mình anh quyết định được, đắc tội với chúng tôi, công ty của anh cũng đừng hòng yên ổn!”

Thẩm Chấn Sơn nghe chị ta nói thì cũng không trả lời, chỉ liếc nhìn Diệp Thủy Thanh, Diệp Thủy Thanh gật đầu với anh ta rồi mới nhíu mày nhìn Trương Nguyệt Anh: “Chị hai, chị đừng cứ luôn miệng nói bọn họ, đó là anh cả chị cả của chị. Công ty này em cũng đầu tư tiền, nhưng không liên quan đến chị, em có để anh hai qua cũng là xin anh Thẩm, bởi vì cái gì, vì tiền anh Thẩm đầu tư nhiều hơn em, người ta chiếm phần nhiều đương nhiên có quyền quyết định, người của đoàn xe toàn bộ cũng là người dưới quyền anh Thẩm, em không bỏ ra chút sức nào. Nói trắng ra chỉ là anh Thẩm nể tình nên mới để em không không kiếm đồng tiền này, nếu không thì bản thân người ta hoàn toàn có thể một mình mở công ty, đừng nói là kế toán công ty dùng hay là em giới thiệu, chị đừng có bêu xấu người ta! Hôm nay em chỉ hỏi chị một câu, rốt cuộc chị có muốn để anh hai tiếp tục làm ở đây không, nếu muốn thì sau này phải nghe sắp xếp của anh Thẩm, nếu không thì dứt khoát đừng làm nữa, tiền lương thiếu hụt em bù cho anh hai, đến lúc đó em cũng sẽ nói rõ với phía bố mẹ, từ nay về sau mọi người muốn làm gì thì làm đừng trông vào em có thể giúp đỡ, bản thân chị tự xem mà làm đi!”

“Thủy Thanh, em đừng nghe chị hai của em nói bậy, cô ấy chỉ biết có tiền thôi, anh về nhà nói với cô ấy, anh bằng lòng làm việc ở đây, tiền lương một tháng nhiều hơn cả thu nhập hơn nửa năm trước đây của anh tại sao anh không làm, anh hai bảo đảm với em sau này không để chị hai em nói nhiều thêm nữa!” Diệp Thắng Chí cũng ghét Trường Nguyệt Anh lại chê phiền phức không muốn so đo với chị ta, nhưng bây giờ chuyện đã đến bước nguy cấp, mình không nói chuyện cũng không được, cho nên mới đứng ra.

Thẩm Chấn Sơn châm điếu thuốc giọng điệu vẫn khó chịu: “Vậy tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, sau này nếu vợ cậu còn xuất hiện trong công ty một lần thì cậu cứ về thẳng nhà, điều Thủy Thanh vừa nói mọi người cũng nghe thấy rồi, công ty do tôi làm chủ, Thẩm Chấn Sơn tôi là người thế nào chắc mọi người cũng biết, một cậu nhóc làm việc vặt chỗ tôi cũng có thể xử lý mọi người, cho nên tôi chỉ có thể nói với vợ chồng hai người —— đừng chọc tôi! Làm tốt thì tôi sẽ không thiếu mọi người đồng nào, nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt Thủy Thanh, ngay cả cô ấy cũng đuổi khỏi công ty!”

Thẩm Chấn Sơn nói xong thì đạp bay chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh một phát, chân ghế gãy làm hai ngay tại chỗ, Trương Nguyệt Anh bị dọa không dám thở mạnh, mặt trắng bệch, tay cũng run rẩy.

“Anh Thẩm, anh bớt giận, đều là em không tốt gây thêm phiền phức cho anh rồi, em thay anh hai chị hai xin lỗi anh, anh người lớn rộng lượng mà.” Diệp Thủy Thanh vội bước lên an ủi Thẩm Chấn Sơn, Thẩm Chấn Sơn cũng hừ một tiếng lạnh lùng không nói chuyện.

Lúc này Diệp Thủy Thanh mới nháy mắt với anh hai mình, ra hiệu anh ấy mau dẫn Trương Nguyệt Anh đi.

Trong lòng Diệp Thắng Chí cũng hối hận, sao lại quên mất Thẩm Chấn Sơn là một người có kiện cáo mạng người, mình không thể chọc nổi, lỡ như bị đánh một trận thì không đáng rồi, thế là đúng sức đẩy Trương Nguyệt Anh vẫn đang ngây người, kéo chị ta ra khỏi văn phòng rồi về nhà.

“Hai người diễn không tệ đấy, anh đứng bên cạnh xem suýt chút cũng tưởng thật rồi, đạo diễn Hạ không đưa hai người ra ống kín thật đáng tiếc, anh nói này vợ, em cũng chẳng giữ chút tình cảm thể diện gì với anh chị hai của mình cả.” Cận Văn Lễ vỗ tay khen ngợi hai người.

Diệp Thủy Thanh cười: “Giúp một ít sẽ cảm kích, giúp quá nhiều sẽ thành ỷ lại, bây giờ em ác một chút, sau này chỉ cần đối xử với họ tốt một chút thì chị hai của em cũng sẽ cảm đội ơn đức, em buộc phải để chị ấy biết đủ mới được, sau này chị ấy cũng không dám lấy danh nghĩa của em phá anh Thẩm nữa, chị hai của em cũng không phải kẻ ngốc, sao lại nỡ bỏ không cần một tháng lương mấy trăm tệ chứ.”

“Em dâu, Văn Lễ, anh còn phải cảm ơn hai người, không có hai người sao anh có thể có ngày hôm nay, hai người giúp anh quá nhiều rồi, nếu không thì ngay cả thằng nhóc Thẩm Hạo cũng chưa chắc có thể trưởng thành ra gì!” Thẩm Chấn Sơn có sự cảm ích không nói nên lời với hai vợ chồng Diệp Thủy Thanh.

“Anh Thẩm, anh đừng cảm ơn em, em căn bản không biết chuyện anh với cô ấy mở công ty, anh chỉ cảm ơn Thủy Thanh là được rồi.”

Cận Văn Lễ cười nói đùa, Diệp Thủy Thanh lườm anh, rồi nói với Thẩm Chấn Sơn: “Anh Thẩm, sau này không cần nói những lời này, công ty này nếu không nhờ có mạng giao thiệp và năng lực của anh thì người bình thường không thể trụ được, giống như anh nói người từ đoàn xe đến chạy vặt không có ai là dễ đối phó, cộng thêm người bên ngoài đến muôn hình vạn trạn, chẳng phải đều dựa vào anh mới có thể chủ trì cục diện sao, công ty phát triển tốt như vậy hoàn toàn là công lao một mình anh!” Vận chuyển hàng không phải việc dễ làm đến thế, một ngày có thể gặp đủ loại người kiểu gì cũng có, có người chuyên lừa hàng lừa tiền, không có người lợi hại chút thì cả ngày chỉ đợi mà thưa kiện thôi.

“Anh nói giờ đã mấy giờ rồi, vừa nãy đã mua rất nhiều đồ ăn, còn có rượu trong xe, anh đi lấy qua, anh Thẩm chúng ta uống mấy ly đi!” Cận Văn Lễ cười ra ngoài lấy rượu, Diệp Thủy Thanh thì cùng Thẩm Chấn Sơn sang bên cạnh xem hai đứa nhỏ.

Sau đó ba người lớn cộng thêm hai đứa nhỏ ngồi với nhau nói cười, bữa cơm ăn đến hơn tám giờ mới được Diệp Thủy Thanh lái xe đưa Thẩm Chấn Sơn về nhà trước, sau đó mới về nhà mình.

Sau khi về đến nhà dọn dẹp xong, dựa vào đầu giường Diệp Thủy Thanh cầm báo hôm nay định xem, Cận Văn Lễ thấy vậy liền nói: “Mệt cả ngày rồi, em còn phí sức làm gì, ngày mai rồi đọc.”

“Em cũng không đọc kĩ, chỉ xem xem phía trên có giới thiệu liên quan đến điện ảnh không, Hạ Bác Hằng cứ đòi đến Châu Âu tham gia cuộc thi.”

“Vậy anh chỉ có thể nói anh ta đúng là có tự tin với chính mình, bộ phim điện ảnh anh ta quay anh xem không đến mười phút đã ngủ rồi, căn bản xem không hiểu.” Bây giờ Cận Văn Lễ còn cảm thấy vừa nhắc đến phim của Hạ Bác Hằng thì anh sẽ buồn ngủ.

Diệp Thủy Thanh lật báo cười thành tiếng: “Anh ta nói đây gọi là nghệ thuật, là thưởng thức, theo em thấy không để anh ta ra va chạm..., đây là chuyện gì!”

“Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?” Cận Văn Lễ khó hiểu trên báo có thể có chuyện gì mà khiến Diệp Thủy Thanh ngạc nhiên chứ, kết quả mình cầm báo nhìn vào chỗ Diệp Thủy Thanh chỉ thì cũng kinh ngạc.

Độ dài của bài dẫn không dài, nhưng nội dung với bọn họ thì lại rất chấn động, phía trên viết đạo diễn nổi tiếng Trịnh Duy Tân có liên quan tình ái với diễn viên trẻ Ngải Oánh, nam đạo diễn nữ diễn viên vợ chồng hòa hợp, giới thiệu đơn giản dựa theo Trịnh Duy Tân tự kể lại là vì anh ta với biên tập nổi tiếng Lý Như đã xảy ra bất đồng nghiêm trọng ở phương diện tư tưởng và sáng tác dẫn đến tình cảm hai người rạn nứt, còn nói lúc anh ta quay phim mới đã nảy sinh tình cảm với diễn viên chính Ngải Oánh, từ đó tăng thêm thiện cảm của cả hai, không chỉ như thế Trịnh Duy Tân còn ấp úng về phim của Hạ Bác Hằng, mang đến cho người ta cảm giác như Lý Như mất đi anh ta thì đã không tìm được người quay tác phẩm tốt vậy.

“Cái này chắc chắn là Trịnh Duy Tân tìm người viết, nếu không thì báo sẽ không đăng loại tin tức này, người này có ý gì chứ, chuyện công báo thù riêng à? Lý Như đối xử với anh ta hết lòng hết dạ, bởi vì anh ta có ngăn cách với Dương Lạc mà lại lấy cả công ty ra đùa, bây giờ còn lên giọng tuyên bố chia tay với Lý Như, còn có bạn gái mới, một người đàn ông phụ lòng cũng dám quang minh chính đại khoe khoang như thế, có phải anh ta ngứa đòn rồi không!” Diệp Thủy Thanh tức đến nổi giật lại báo trong tay Cận Văn Lễ, lại đọc một lượt thì không nhịn được ném tờ báo đi, trước đây thấy Trịnh Duy Tân cũng không giống người không có phong độ như thế, thì ra đều là giả, vậy mà một chút cản trở cũng không chịu được, thứ gì đây chứ!

“Trịnh Duy Tân như vậy quả thật là quá đáng, cho dù chia tay với Lý Như cũng không cần phải gióng trống khua chiêng tuyên bố trên báo, lần này Lý Như phải bị người ta nói ra nói vào bao nhiêu đây.” Cận Văn Lễ cũng rất tức giận.

“Ngày mai em đi thăm Lý Như, thật sự không ổn thì để cô ấy đến chỗ công ty tránh mấy hôm, Trịnh Duy Tân này em phải tìm anh ta tính sổ mới được, làm ăn không thành thì còn nhân nghĩa, là đàn ông con trai thì không nên làm ra chuyện như vậy!” Diệp Thủy Thanh cảm thấy đau lòng cho Lý Như, đường tình cảm của cô gái này sao lại lận đận như vậy chứ.

Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh tức giận thì không khỏi đau lòng theo: “Vợ à, đừng tức giận vì tên Trịnh Duy Tân kia mà hại cơ thể, cùng lắm thì anh tìm người chỉnh anh ta một trận ra hồn, ít nhất phải để hai ba tháng anh ta không dám ra ngoài.”

Diệp Thủy Thanh thở dài: “Vậy thì không cần, dẫu sao cũng là chuyện riêng của Lý Như, chúng ta không thể nhúng tay vào, đợi em hỏi cô ấy rồi hẵng nói, vẫn nên quan tâm đến tình cảnh của Lý Như là quan trọng.”

Cận Văn Lễ không ý kiến, hai người tắt đèn nằm xuống, Diệp Thủy Thanh lăn qua lộn lại không ngủ được, cô gái tốt nhiều hiểu biết lại còn nghĩa khí như Lý Như, ông trời không thể đối xử công bằng với cô ấy một chút sao, cứ phải để cô ấy gặp tên đàn ông khốn nạn như vậy!

Diệp Thủy Thanh lo lắng cho Lý Như, mơ hồ cũng không biết mấy giờ mình mới ngủ, hôm sau sáng sớm thức dậy chỉ tắm rửa đơn giản rồi để Cận Văn Lễ phụ trách chuẩn bị bữa sáng của hai đứa nhỏ, mình thì xuống lầu mượn xe đạp hàng xóm chạy đến nhà Lý Như.

Đến nhà Lý Như cũng không dám lên lầu gõ cửa vào, sợ người nhà Lý Như vẫn không biết chuyện này, sáng sớm như vậy mình chạy đến lại khiến người khác nghi ngờ, thế là ở bên ngoài tìm một nơi khó thấy để đợi.

“Thủy Thanh, sớm như vậy cô đến tìm tôi có việc gấp sao?” Mặc dù Diệp Thủy Thanh đứng ở vị trí khó thấy, nhưng Lý Như vẫn có thể nhìn ra cô ngay.

“Tôi sợ cô có chuyện mới chạy qua, cô còn hỏi tôi!” Diệp Thủy Thanh đẩy xe cùng Lý Như ra ngoài sân.

Lý Như suy nghĩ rồi mới nói: “Cô muốn nói đến lời Trịnh Duy Tân nói trên báo à? Tôi không có gì, bỏ qua chuyện này đi, sau này chắc cơ hội qua lại cũng không nhiều. Có điều tôi nói này Thủy Thanh, mặc dù tôi rất cảm động cô có thể quan tâm tôi như vậy, nhưng tổng giám đốc Diệp ăn mặc chỉnh tề như vậy lại đạp xe đạp qua, bộ dạng cũng rất buồn cười!” Lý Như nói xong thì thật sự đã bật cười khanh khách.

Diệp Thủy Thanh không để ý Lý Như đùa mình, chỉ khuyên cô ấy: “Ở trước mặt tôi cô đừng miễn cưỡng vui vẻ, muốn khóc thì cô cứ khóc đi.”

Lúc này Lý Như mới dần dần thu lại nụ cười, nhìn Diệp Thủy Thanh giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Thủy Thanh, cô thật sự không cần lo cho tôi, Trịnh Duy Tân cũng không phải người như vậy.”

Đây là ý gì, lẽ nào trên báo đăng đều là giả, nghe Lý Như nói, Diệp Thủy Thanh hoàn toàn mơ hồ!