Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh

Chương 35: Miễn Nhiệm



*Miễn nhiệm là việc cán bộ và công chức bị thôi giữ chức vụ, chức danh trước khi hết nhiệm kỳ hoặc thời hạn bổ nhiệm.

Bộ lạc nguyên thủy đã khai trương, Tiêu Ảnh mang theo Mạc Cảnh Tuyên trở lại công ty, triệu khai đại hội cổ đông, thử thuyết phục bọn họ đồng ý bỏ vốn vào những hợp đồng trong văn kiện của Mạc Cảnh Tuyên.

“Cậu gọi chúng tôi tới đây chính là vì mấy cái hợp đồng này sao?” Hội nghị đã được mở gần nửa giờ, Trần Bưu làm như bực bội nhìn Tiêu Ảnh nói: “Mấy miếng đất lớn như này, vậy mà cậu còn dám nghĩ tới chúng sao, thật đúng là nhãi con mới sinh không sợ cọp a, cậu cứ nghĩ cái gì thì muốn cái đó như vậy, sẽ không sợ đem cơ nghiệp của bậc cha chú cậu hủy đi trong một sớm một chiều hay sao?”

Ánh mắt Tiêu Ảnh tràn đầy băng hàn, điểm điểm văn kiện trong tay mình: “Vì sao có thể bắt được những miếng đất này, ở trên tư liệu cũng đã phân tích kĩ càng cho các vị hiểu rõ, còn mong các vị đổng sự nghiêm túc, cẩn thận xem xét lại rõ ràng.”

Trần Bưu bỏ qua tư liệu trong tay: “Tôi mặc kệ việc cậu nói ba hoa chích choè như thế nào, nhưng những miếng đất này có tồn tại nguy hiểm hay không, người sáng suốt đều thấy được rõ ràng, cậu có thể mặc kệ ba cậu nói làm liền làm, nhưng mong cậu cũng cho mấy lão cổ đông chúng tôi có thời gian ngẫm lại, một khi bắt lấy những miếng đất này mà dẫn tới chuỗi tài chính đứt gãy, hậu quả chính là không thu về được phí tổn, chẳng lẽ chúng tôi phải theo cậu đi uống gió Tây Bắc luôn hay sao? Tóm lại tôi không đồng ý.”

Chú thích: Uống gió Tây Bắc [喝西北风] theo nghĩa bóng ý chỉ là không có gì để ăn, phải chịu đói khát.

Đại bộ phận cổ đông cũng đi theo gật gật đầu, bọn họ đều không muốn mạo hiểm như vậy, chỉ có một hai người trẻ tuổi mới vừa lên làm cổ đông còn nguyện ý nếm thử.

Tiêu Ảnh biết thông qua khả năng này tính rất nhỏ, nhưng không nghĩ tới chỉ qua vài ba câu của Trần Bưu lại biến thành cục diện nghiêng về một phía như này, mỏi mệt nhéo nhéo mũi, Tiêu Ảnh biết đã không còn gì có thể tranh chấp, trừ bỏ Tiêu Ảnh ra thì Trần Bưu chính là đại cổ đông đứng thứ hai, hiện nay gã mới thoáng đứng vững gót chân ở trong công ty liền đã cực lực cùng hắn đối chọi, những cổ đông khác khó tránh khỏi cũng âm thầm học theo, luôn tìm cách áp khí thế của hắn xuống, tư tưởng của đại bộ phận cổ đông hiện giờ đều là nguyện ý thủ địa bàn của chính mình, chỉ lo kiếm vào những vốn tài chính vững chắc……

Xem ra sự nghiệp của mình cùng Tuyên cần phải phát triển nhanh hơn chút mới được……

“Tan họp.” Tiêu Ảnh xua xua tay, đã lười đến cùng bọn họ nhiều lời.

Mạc Cảnh Tuyên đứng ở cửa phòng họp nắm chặt tư liệu trong tay mình, cậu không muốn thấy nam nhân bị nhiều người phủ nhận như vậy, đám người ngoan cố cổ hủ này……

“Từ từ!” Trần Bưu đứng lên, ngăn cản lại chúng cổ đông đang lục tục đi ra ngoài, nhìn về phía Tiêu Ảnh hỏi: “Tôi nghe đám cấp dưới nói, cậu thường xuyên dẫn theo một thanh niên đương tình nhân ngang nhiên ra vào công ty mình phải không……” Dừng lại một chút, Trần Bưu nhìn mọi người nói tiếp: “Chuyện của tổng tài chúng tôi cũng không có quyền can thiệp vào, nhưng tôi thật sự lo lắng người mới đến tổng bộ không lâu như cậu có thể một mình gánh vác hết mọi chuyện trong công ty hay không, điều này quan hệ đến bát cơm của chúng tôi, cho nên tại đây, tôi muốn đề nghị gọi đứa con trai út của đổng sự Tiêu Diệu về tổng bộ, hiệp trợ Tiêu tổng công tác, anh em một nhà, tổng có thể nâng đỡ cho nhau, như vậy chúng ta cũng yên tâm chút, mọi người nói xem có đúng hay không?”

Mọi người ngẩn người, một công ty nhưng có hai anh em, vẫn là cùng cha khác mẹ, là dễ dàng làm ra mấy chuyện dơ bẩn nhất, nhưng nếu có thể tìm đến một người có thể cạnh tranh với Tiêu Ảnh một cách danh chính ngôn thuận như vậy cũng là không tồi, miễn cho hắn quá bành trướng dẫn tới ngày sau không đem đám cổ đông bọn họ để vào mắt, hai bên đối lập, thật sự khó mà lựa chọn, cho nên các cổ đông đều do dự không có tỏ thái độ gì cả.

Tiêu Ảnh cúi đầu gợi lên khóe miệng, xem ra Triệu Linh Quân tìm tới cổ đông chính là Trần Bưu, bản lĩnh cũng là không nhỏ a, không ngờ ả có thể leo lên đệ nhị đại cổ đông, nếu đã như thế, sao mình lại không thuận nước đẩy thuyền luôn nhỉ?

Không đợi người khác trả lời, ngẩng đầu, vẻ mặt của Tiêu Ảnh đã là tràn đầy phẫn nộ, hắn trực tiếp đứng dậy hướng bên ngoài phòng họp vừa đi vừa táo bạo nói: “Chủ ý này của Trần đổng sự quả thật không tồi, nếu các vị hoài nghi năng lực của tôi, muốn tìm cho tôi cái người giúp đỡ để các vị an tâm hơn, tôi còn có lời gì để phản đối nữa đâu.” Chữ cuối cùng vừa rơi xuống, phòng họp "phịch" một tiếng bị đóng sầm lại.

Chúng cổ đông bị tiếng đóng cửa làm cho sợ tới mức run lên một chút, liên tục lắc đầu, một lời không hợp liền quát tháo bỏ đi như vậy, quả nhiên vẫn còn quá non a, khí thế to lớn như thế, xác thật cần phải tìm người tới áp áp lại mới được.

Biểu hiện của Tiêu Ảnh lại hợp lòng kẻ dưới như Trần Bưu, gã vừa lòng nhìn chúng cổ đông đang không ngừng thở ngắn than dài nói: “Hắn vẫn còn quá trẻ a, nếu các vị cũng đồng ý với chủ ý của tôi, ngày mai tôi sẽ gọi Tiêu Nghi Tu về tổng bộ nhé.”

“Trần đổng nhìn mà làm đi ——” mọi người xua tay lắc đầu đi ra ngoài.

Trong văn phòng, Mạc Cảnh Tuyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Ảnh hỏi: “Cố ý sao?”

Đem người kéo vào trong lòng ngực mình, xoa loạn tóc của cậu cười nói: “Ừm, thuận nước đẩy thuyền mà thôi, ngày sau Lương Lạnh sẽ thả ra toàn bộ tư liệu, để Tiêu Nghi Tu tự mình tới tổng bộ nhìn xem cũng tốt.”

Hai tay nâng gương mặt của Tiêu Ảnh lên, Mạc Cảnh Tuyên hôn hôn hắn nói: “Đồ cáo già!”

“Cáo già sao?” Tiêu Ảnh nhướng mày, bàn tay ái muội dịch xuống mông của Mạc Cảnh Tuyên dùng sức nhéo nhéo: “Vậy chúng ta thật đúng là người một nhà nha, vì em chính là tiểu hồ ly chuyên đi câu dẫn anh mà!”

Nâng mông cọ xát vào bàn tay ấm áp của nam nhân, Mạc Cảnh Tuyên liếm liếm vành tai hắn, hà hơi nói: “Vậy đại hồ ly tới bồi tiểu hồ ly làm vận động một chút đi, tiểu hồ ly muốn đại hồ ly ~”

Tiêu Ảnh khó nhịn kéo cà vạt xuống, ôm Mạc Cảnh Tuyên lên, khóa cửa văn phòng xong, liền đem tiểu hồ ly trong lòng ngực mình đặt ở trên sô pha, chính mình liền nhào tới ——

Nằm ở dưới thân nam nhân, Mạc Cảnh Tuyên thở hổn hển mở hai mắt, nhìn nam nhân cường tráng mình đầy mồ hôi đang không ngừng cày cấy trên người chính mình, vừa lòng mặt mày cong lên, cậu không muốn thấy nam nhân bị một chút ít phiền não nào chiếm cứ lấy tâm trí, cậu muốn thấy hắn vui sướng!

Hai người làm bậy làm bạ, ở trong công ty xằng bậy một hồi, cuối cùng Mạc Cảnh Tuyên vẫn là bị Tiêu Ảnh đỡ xuống lầu.

Giúp cậu cài chắt đai an toàn xong, Tiêu Ảnh cúi người hôn lên khuôn mặt lộ vẻ mỏi mệt của Mạc Cảnh Tuyên “Bảo bối, anh yêu em.” Hắn biết người này chịu làm chuyện ấy là vì lo lắng cho hắn.

Mạc Cảnh Tuyên câu lấy cổ hắn hồi hôn qua đi: “Em cũng vậy.”

Hai người ở bãi đỗ xe bắt đầu quên mình ôm hôn lên, môi lưỡi giao triền với nhau, mắt thấy lại muốn nổi lửa, tiếng chuông điện thoại tận chức tận trách vang lên, kịp thời dập tắt đi dục hỏa của cả hai người.

Không tha buông Mạc Cảnh Tuyên ra, Tiêu Ảnh bắt máy: “Alo.” Thanh âm ám ách trầm thấp, mang theo dục vị nồng đậm.

Ở đầu dây bên kia, Hùng Võ lộ vẻ hiểu rõ sau đó có chút xấu hổ sờ sờ mũi nói: “Tôi đã chụp đến ảnh của Triệu Linh Quân, cô ta vừa mới cùng một lão già vào khách sạn, tôi đã đem ảnh chụp của bọn họ gửi cho anh!”

“Ok.” Tiêu Ảnh treo điện thoại, tiếng "Tít tít" lại vang lên, click mở tin nhắn, Tiêu Ảnh cười: “Ha hả ——”

Mạc Cảnh Tuyên tò mò nghiêng người nhìn xem ảnh chụp: “Trần Bưu thật đúng là gấp gáp nhỉ, mới vừa thu phục bên này xong liền đã gấp không chờ nổi tìm đến Triệu Linh Quân đòi hồi báo rồi, Triệu Linh Quân vì gia nghiệp Tiêu gia cũng là đủ liều mạng a, cả lão già râu ria xồm xoàm, tai to mặt lớn, đầy người dữ tợn như Trần Bưu mà ả cũng chịu đi hầu hạ, em đều có điểm bội phục ả, cũng may ba đã sớm đem ả đuổi ra khỏi nhà.”

“Đây là năng khiếu của ả mà.” Sờ sờ đầu của Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh gửi tin nhắn cho Hùng Võ, bảo hắn tiếp tục theo dõi xong liền lái xe về nhà.

Hai ngày sau, Tiêu Nghi Tu đã được gọi về tổng bộ, còn chưa tới kịp ngồi ổn ở vị trí mới thì các cổ đông trong công ty liền đã gấp gáp triệu khai hội nghị gọi hắn tới tham gia, cả Tiêu Diệu cũng đã chạy tới công ty để tham gia hội nghị lần này.

Bên trong hội nghị, Tiêu Nghi Tu ngồi ở phía cuối bàn, không thể hiểu được nhìn đám cổ đông đang trợn mắt giận dữ nhìn hắn, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Ảnh cũng đang đồng dạng nhíu mày nhìn hắn hỏi: “Ba à, sao ba cũng tới đây vậy?”

Thấy vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ ngây thơ, không hề có một chút hối ý nào, Tiêu Diệu tức khắc giận dữ quát: “Ba lại không tới con còn muốn lật Trời lên luôn đúng không!” Dứt lời liền vung tay, đem toàn bộ văn kiện trong tay ném lên mặt Tiêu Nghi Tu.

Tiêu Nghi Tu vội cầm lấy văn kiện rớt ở trên người mình lên xem, sau khi thấy rõ nội dung trong đó, tay hắn liền run rẩy, nhanh chóng biện giải nói: “Ba à, con họ Tiêu mà, sao có thể làm ra việc bán Tiêu gia như vậy được.”

Một đổng sự khác phiền chán đem USB ném đến trước mặt Tiêu Nghi Tu: “Chính cậu mở ra nghe một chút đi, thanh âm trong đó đã được tôi tìm chuyên gia đến giám định qua rồi, không có bất luận dấu vết giả tạo nào cả.”

Sắc mặt Tiêu Nghi Tu trở nên trắng bệch, cầm lấy USB, không có cắm nó vào máy tính, mà là liều chết không nhận: “Con không biết bên trong là cái gì, nhưng con tuyệt đối không có đã làm chuyện gì thực xin lỗi Tiêu thị cả.” Lại nhìn về phía Tiêu Ảnh nói: “Anh à, em biết anh vẫn luôn xem em không vừa mắt, nhưng cũng không thể bởi vì em trở về tổng bộ liền lấy chứng cứ giả mạo tới hại em như vậy được.”

Tiêu Ảnh xem đều lười đến xem hắn.

Một cổ đông khác cười lạnh một tiếng: "Trước tạm thời bỏ qua chuyện này đi, chúng ta tới tâm sự chuyện cậu tham ô công khoản nhé, cái này chỉ cần kiểm toán một chút liền đã rõ ràng rồi, cậu sẽ không tiếp tục khiếu nại nữa đó chứ?”

Tiêu Nghi Tu run run, cuối cùng vẻ mặt đưa đám nhìn về phía Tiêu Diệu: “Ba à, con sai rồi, con chỉ là nhất thời hồ đồ, con cũng không dám nữa!!”

Tiêu Diệu tràn đầy thất vọng nhìn hắn nói: “Con về văn phòng thu thập đồ vật, lập tức cùng ba về nhà, về sau con cứ ngốc tại trong nhà đi, không cần tới Tiêu thị làm việc nữa.” Lại nhìn về phía một chúng đổng sự: “Là do Tiêu mỗ dạy hư con, để các vị chê cười rồi.”

Chúng cổ đông trừ bỏ một người ra, đều liên tục xua xua tay an ủi: “Người trẻ tuổi khó tránh khỏi phạm phải sai lầm.” Nói là nói như vậy, nhưng mọi người đều ăn ý không đề cập đến chuyện tiếp tục cho Tiêu Nghi Tu lưu lại trong công ty.

Trần Bưu đứng dậy khuyên nhủ: “Tiểu công tử còn nhỏ, khó tránh khỏi hồ đồ, chúng ta lại cho hắn thêm một cơ hội nữa đi, cũng không phải là vấn đề gì quá lớn có phải hay không?“

Trong nháy mắt, vẻ mặt của đám cổ đông đều lạnh đi vài phần, không có ai tiếp lời của Trần Bưu cả.

“Ba à ——” Tiêu Nghi Tu mãn nhãn cầu xin, Trần Bưu tiếp tục khuyên giải.

Leng keng, máy tính trước mặt Tiêu Diệu vang lên, một giây sau bắn ra một trương ảnh chụp, trên ảnh chụp, dáng vẻ thân mật của Triệu Linh Quân cùng Trần Bưu đang đi ra khỏi khách sạn bị phóng to ra……

Tiêu Diệu nhíu mày mắt lạnh nhìn hai người trong ảnh, quả nhiên nữ nhân này vẫn là không chịu an phận……

Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh bởi vì bận tâm mặt mũi của Tiêu Diệu cho nên cũng không tính toán công khai ảnh chụp, mà là lựa chọn đem ảnh chụp gửi riêng cho Tiêu Diệu, để ông ấy không đến mức bị chẳng hay biết gì, vẫn luôn cho rằng Tiêu Nghi Tu không có dã tâm, mẹ của hắn cũng sẽ an phận không tạo ra sóng gió gì cả.

“Trần cổ đông.” Tiêu Diệu lạnh mặt tính toán đem máy tính xoay ngược lại, để tất cả mọi người nhìn xem.

“Ba.” Tiêu Ảnh cùng ba hắn song song mà ngồi cho nên kịp thời duỗi tay đè lại máy tính, hướng Tiêu Diệu lắc lắc đầu, là nam nhân nhiều ít cũng cần mặt mũi.

Tiêu Diệu vỗ vỗ tay con mình: “Không có việc gì.” Tiếp tục xoay máy tính lại, Tiêu Diệu cùng Tiêu Ảnh đều ngồi ở phía trên, ngay khi máy tính được xoay qua tới, mọi người đều đã xem rành mạch hình ảnh trên màn hình máy tính.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Trần Bưu, nửa ngày sau bừng tỉnh đại ngộ, khó trách người này lại yêu cầu gọi Tiêu Nghi Tu về đây, đều đến nông nỗi này rồi mà vẫn còn che chở cho Tiêu Nghi Tu, nguyên lai là cùng mẹ hắn có một chân a.

Thấy rõ ảnh chụp trên máy tính chính là mẹ của chính mình, mặt của Tiêu Nghi Tu lúc đỏ lúc trắng, nan kham đến hận không thể vùi mặt xuống dưới gầm bàn luôn cho rồi.

“Hội đồng quản trị Trần Bưu sẽ không tham dự vào chuyện bán đứng công ty mình đâu nhỉ?” Một vị cổ đông trẻ tuổi nhỏ giọng nói thầm.

Một vị cổ đông lớn tuổi có tính tình ngay thẳng, cũng là người duy nhất không có mở miệng an ủi Tiêu Diệu, cảm thấy lời của người trẻ tuổi này khá có lý, lão không thể để đám sâu bọ hư hư thực thực này lưu tại Tiêu thị được, vì thế lớn tiếng nói: “Tôi có lý do hoài nghi Trần đổng sự cũng tham dự vào sự kiện lần này, tôi không thể chịu đựng người có khả năng làm nguy hại đến Tiêu thị tiếp tục kiềm giữ phần lớn cổ phần trong công ty mình được, tôi thỉnh cầu tổng tài cùng sở hữu đổng sự đầu phiếu miễn nhiệm, bãi miễn chức vị của Trần cổ đông, còn chuyện của Tiêu Nghi Tu, còn mong Tiêu tổng mang đứa nhỏ này về nhà dạy dỗ lại đi.”