Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh

Chương 36: Trục Xuất



Trần Bưu nổi trận lôi đình: “Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy được! Ta chỉ lên giường cùng ả đàn bà kia vài lần, chỉ đáp ứng ả dẫn Tiêu Nghi Tu vào tổng bộ mà thôi, căn bản là không làm chuyện gì nguy hại đến công ty của mình cả.”

Ánh mắt Tiêu Ảnh hơi lóe, ngón tay nhẹ điểm mặt bàn, suy tư một lát, sau đó khẽ gật đầu đồng ý đề nghị đầu phiếu bãi miễn chức vị của Trần Bưu, điều này thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.

Một chúng đổng sự ai cũng không để ý đến lời biện giải của Trần Bưu, đều sôi nổi đồng ý, còn nghĩ thầm, người này muốn đem kẻ làm nguy hại đến công ty vào tổng bộ công tác còn không tính là làm tổn hại đến lợi ích của công ty hay sao. Chỉ có điều bọn họ cũng đã lựa chọn quên đi, quên đi việc bọn họ đã từng là người bỏ phiếu đề cử cho Trần Bưu, quên đi việc bọn họ cũng đã gián tiếp tham dự vào quyết định đem một cái tai họa như Tiêu Nghi Tu thỉnh về công ty.

Quả bất địch chúng, sở hữu cổ đông đều tán đồng chuyện miễn nhiệm, kết quả đầu phiếu không hề bị trì hoãn, Trần Bưu chỉ có thể vô lực tiếp thu tuyên án, cuối cùng chúng cổ đông cũng chọn cách góp vốn chuộc lại số cổ phần trong tay Trần Bưu, sau đó chia đều lại cho từng cá nhân.

Chú thích: Quả bất địch chúng [寡不敵衆] nghĩa là một hoặc ít người thì không thể địch lại được với số đông.

Một hồi trò khôi hài cũng đã trần ai lạc định, Trần Bưu bị đuổi ra khỏi Tiêu thị, Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh đưa Tiêu Diệu cùng Tiêu Nghi Tu về Tiêu Trạch, Tiêu Nghi Tu cũng đã bình tĩnh trở lại, hắn lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Triệu Linh Quân.

Chú thích: trần ai lạc định nghĩa là mọi chuyện đều đã được định đoạt, đã đến hồi kết.

Một đường không nói chuyện, thẳng đến khi về nhà, Tiêu Diệu mới mở miệng nói: “Nghi Tu à, con chuẩn bị một chút, ba sẽ mau chóng an bài cho con xuất ngoại.”

“Ba, ba muốn đuổi con đi sao?!!” Tiêu Nghi Tu không thể tin tưởng trừng lớn đôi mắt chất vấn Tiêu Diệu.

Tiêu Diệu thở dài: “Ba sẽ không mặc kệ con, khi con ở nước ngoài ba cũng sẽ chăm lo đầy đủ cho con.”

“Này cũng không khác gì việc muốn trục xuất con đi cả!” Tiêu Nghi Tu phẫn hận chỉ vào Tiêu Ảnh: “Ba đã đem hết thảy mọi thứ đều cho đứa con hoang không biết từ đâu chui ra tới này, vậy mà hiện tại còn muốn đuổi con ra nước ngoài nữa hay sao? Ba à, ba có nghĩ tới điều này đối với con có bao nhiêu bất công hay không?"

Trán của Mạc Cảnh Tuyên đã nổi đầy gân xanh, buông tay Tiêu Ảnh ra liền muốn tiến lên giáo huấn.

Tiêu Ảnh kịp thời giữ chặt cậu lại, lắc đầu nhỏ giọng nói: “Hiện tại động thủ với hắn, ngược lại càng cho hắn đề tài để lấy làm lý do hơn.”

Hít sâu rất nhiều lần, Mạc Cảnh Tuyên mới miễn cưỡng áp xuống lửa giận, Tiêu Ảnh sủng nịch nhu nhu tóc của cậu, người này luôn là đem chính mình đặt ở vị trí thứ nhất, nếu người khác mắng cậu, cũng chưa thấy cậu tức giận bao giờ, nhưng đổi thành mình thì tính tình người này liền lên tới.

Tiêu Diệu nhíu mày nhìn Tiêu Nghi Tu: “Trừ bỏ quyền kế thừa Tiêu thị, ba còn thiếu con cái gì hả? Trước nay sự chú ý của ba dành cho con so với Tiêu Ảnh chỉ có nhiều hơn chứ không ít, chi phí ăn mặc của Tiêu Ảnh ba cũng chưa từng quản tới, ngược lại là con, con là người làm ba nhọc lòng nhiều nhất, khi con bước vào đại học, cho con tiền con đều tiêu xài không đủ, ba đích xác chỉ cho Tiêu Ảnh một lần nhưng hắn lại không cần, trong lúc đi học tiền mà hắn dùng tất cả đều là do chính hắn kiếm ra, mà con thì sao? Chính con ngẫm lại mấy năm đại học này, trừ bỏ ăn nhậu chơi bời ra thì con còn làm được cái gì nữa hả? Dù vậy ba vẫn chấp nhận an bài con đến Tiêu thị công tác, Tại sao con lại không biết đủ vậy hả? Con có từng nghĩ tới liền tính con tranh được quyền kế thừa thì con có đủ năng lực để dẫn dắt cả Tiêu gia hay không? Vì tư lợi của bản thân mình, liền cả Tiêu gia con đều có thể bán đứng, con bảo ba làm sao có thể lưu con lại được đây?”

“Đúng rồi, tôi là đứa không có năng lực gì cả, nhưng tôi đi đến bước này còn không phải là do các người bức tôi hay sao?”

Mạc Cảnh Tuyên khinh thường nói: “Là có người buộc ngươi không được học giỏi hay sao? Buộc ngươi đi ăn nhậu chơi bời? Buộc ngươi bán đứng Tiêu gia hay sao? Chính mình bùn loãng không thể trát tường, còn đứng đó dùng lời lẽ đương nhiên để trách cứ người khác không cho ngươi có cơ hội biện giải.”

Chú thích: Bùn loãng không thể trát tường: bùn loãng gần giống như nước, khi trát lên tường sẽ bị tuột xuống, mang nghĩa bóng là đồ vô dụng á!

“Mày tính là cái thá gì mà dám đến đây giáo huấn tao như thế hả?” Tiêu Nghi Tu cười nhạo một tiếng, tiến lên vài bước chỉ vào mũi Mạc Cảnh Tuyên quát: “Mạc gia không cần tang gia khuyển như mày nhỉ? Nên mày mới thành trùng theo đuôi cứ luôn theo sau Tiêu Ảnh phải không? Mặt dày mày dạn nhận ba của tao làm ba mình, liền thật đương đây là nhà của mày luôn hay sao? Mày cũng không tự rưới nước tiểu chiếu mặt mình ——”

Chú thích: Tang gia chi khuyển nguyên ý là chỉ chó nhà có tang trông buồn bã, khốn khổ, thảm hại. Hiện nay người ta dùng để ví về người không có nơi nương thân.

“Con câm miệng lại cho ba!!” Tiêu Diệu rống giận.

Cùng lúc đó, Tiêu Ảnh đã dùng một chân đá về phía Tiêu Nghi Tu vẫn còn đang mở miệng nói chuyện kia một phát “Đông! Phanh!” Hai tiếng vang lớn, toàn bộ thân thể của Tiêu Nghi Tu bị đập lên trên bàn trà, lại từ trên bàn trà lăn xuống dưới sàn nhà.

“Tiểu súc sinh!! Sao mày dám đánh con tao, tao liều mạng với mày!!” Mới vừa bị Tần quản gia dẫn vào cửa Triệu Linh Quân liền thấy một màn như vậy, thét chói tai cầm lấy bình hoa bày biện ở giá đồ cổ trước cửa hướng Tiêu Ảnh đánh tới.

“Bảo bảo!!” Chưa kịp nghĩ nhiều, Mạc Cảnh Tuyên hô to một tiếng nhanh chóng tiến lên, theo bản năng dùng thân thể của chính mình bảo hộ lấy Tiêu Ảnh.

Đồng tử kịch liệt co rút lại, Tiêu Ảnh bạo nộ đem đồ ngốc ấy ấn tiến trong lòng ngực của chính mình đồng thời xoay người, cường ngạnh dùng thân thể chặn lại bình hoa.

Vang lên một tiếng “Rầm ——” bình hoa tùy thế rơi trên mặt đất vỡ thành từng mảnh nhỏ.

“Triệu Linh Quân!!!” Tiêu Diệu rống giận vang vọng khắp gian nhà ở.

Bị Tần quản gia đè lại, Triệu Linh Quân liều mạng giãy giụa, nhưng khi nghe thấy tiếng quát liền giật mình một cái sau đó cũng bình tĩnh lại không ít, cũng nhớ tới mục đích của chính mình khi tới Tiêu Trạch.

“Bảo bảo —— bảo bảo —” Mạc Cảnh Tuyên đẩy Tiêu Ảnh ra, nôn nóng cởi quần áo hắn ra, muốn kiểm tra xem vết thương sau lưng hắn.

Tiêu Ảnh hung hăng bắt lấy cánh tay cậu, ngữ khí nóng nảy rống giận: “Về sau không được làm như vậy nữa!!”

Ngẩn người, Mạc Cảnh Tuyên dừng tay, chỉ khẽ tiến lên vòng lấy eo nam nhân, đem mặt vùi vào trong lòng ngực hắn.

Thấy cậu thuận theo, chịu an phận dựa vào trong lòng ngực của chính mình, Tiêu Ảnh tức khắc bình tĩnh trở lại, cũng không quát cậu nữa, mà là nhỏ giọng nói: “Xem ra lần này cũng khá tốt, có thể khiến ba hoàn toàn chết tâm, ngăn chặn khả năng Tiêu Nghi Tu sẽ được gọi về Tiêu thị thêm lần nào nữa, cho nên em không được hành động thiếu suy nghĩ như vậy.”

Động tác nhỏ giữa Tiêu Ảnh cùng Mạc Cảnh Tuyên đều không bị những người khác chú ý tới, giờ phút này Triệu Linh Quân đã đầy mặt nước mắt ngồi dưới đất, hai tay túm chặt lấy ống quần của Tiêu Diệu, khóc như hoa lê dính hạt mưa.

Mà Tiêu Nghi Tu thì quỳ gối bên chân Tiêu Diệu, hai mẹ con ăn ý lựa chọn dùng chính sách dụ dỗ Tiêu Diệu.

“Hức hức ~ Tiêu Diệu à, Nghi Tu cũng là con của anh mà, sao cái gì anh cũng cho Tiêu Ảnh hết, vậy mà hiện tại còn muốn cướp đi quyền lực của đứa nhỏ này tại công ty mình, anh không thể bất công như vậy a!!”

Tiêu Diệu không dao động một chút nào cả, vẻ mặt lãnh túc nhấc chân ném tay Triệu Linh Quân ra: “Ta sẽ đưa hắn xuất ngoại, không có ta cho phép, về sau không được về nước, về sau ngươi cũng đừng hòng gặp lại Nghi Tu thêm lần nào nữa.”

“Cái gì?!! Anh muốn đưa Nghi Tu xuất ngoại?!!” Triệu Linh Quân thét chói tai: “Anh dựa vào cái gì muốn tiễn hắn đi hả?!! Anh dựa vào cái gì mà không cho em gặp mặt con của em cơ chứ?!! Em không cho phép!! Em không đồng ý!!”

“Ba à —— cầu xin ba đừng đưa con ra nước ngoài mà!! Con biết sai rồi, con cũng không dám nữa, con không bao giờ dám đối nghịch với anh trai nữa.” Tiêu Nghi Tu hoảng loạn ở một bên cầu xin.

Tiêu Diệu vô tình đánh vỡ hy vọng của cả hai người “Không có người hỏi ý kiến của các ngươi, ta chỉ muốn thông tri mà thôi, vô luận như thế nào đi chăng nữa, Nghi Tu đều cần thiết xuất ngoại, còn có ngươi, Triệu Linh Quân, đức hạnh của ngươi ra sao thì chính ngươi là người biết rõ nhất, ta cho rằng ngươi không thích hợp lại gặp mặt Nghi Tu thêm lần nào nữa, nếu ngươi cứ khăng khăng một mực, vậy thì cứ cùng nhau ra toà án gặp mặt đi. Tần quản gia, tiễn khách.”

Tần Dũng tiến lên túm Triệu Linh Quân đứng dậy, đỡ ả đi ra ngoài cửa, Triệu Linh Quân giãy giụa “Tiêu Diệu! Anh không thể làm như vậy được!!”

Tiêu Nghi Tu tiến lên chuẩn bị giữ chặt Tần Dũng, bị Tiêu Diệu kéo ra ném ở trên sô pha, hắn cũng chỉ có thể suy sút ngã vào trên sô pha, trơ mắt nhìn Triệu Linh Quân biến mất ở trước mắt mình.

Mạc Cảnh Tuyên mãn nhãn âm hàn nhìn theo bóng dáng đã dần đi xa của Triệu Linh Quân.

“Gọi điện thoại cho Hạ bác sĩ lại đây, sau đó đỡ tiểu thiếu gia về phòng đi.” Tiêu Diệu phân phó người hầu.

“Vâng!” Vẫn luôn trầm mặc đứng ở nơi xa, sau khi nghe xong mệnh lệnh người hầu liền gọi điện thoại cho Hạ bác sĩ sau đó tiến lên đỡ Tiêu Nghi Tu về phòng.

Tiêu Diệu đi đến bên cạnh hai người: “Tiêu Ảnh à, để ba xem thử lưng của con!”

“Không có việc gì.” Tiêu Ảnh lắc đầu.

“Không nhìn xem chúng ta không yên tâm!” Mạc Cảnh Tuyên nhíu mày mạnh mẽ cởi bỏ cúc áo của hắn, Tiêu Ảnh bất đắc dĩ chỉ có thể mở hai tay ra, mặc cho Mạc Cảnh Tuyên cởi áo của chính mình ra.

“Tiêu Ảnh!!” Nhìn tảng lớn xanh tím chướng mắt ở trước mặt mình, Mạc Cảnh Tuyên tức giận đến phát run: “Đều bị thương thành như vậy, cái này kêu là không có việc gì sao!!” Cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu Linh Quân!! Triệu Linh Quân!!”

“Lại gọi điện thoại cho Hạ bác sĩ thêm lần nữa, bảo hắn tới đây nhanh lên!!” Tiêu Diệu nhíu mày phân phó người hầu sau đó nhìn vết bầm xanh tím trên lưng Tiêu Ảnh tự trách không thôi: “Trách ba, đều do ba cả.”

Đem bé mèo tạc mao ôm vào trong lòng ngực mình, Tiêu Ảnh cười nói: “Ha ha —— bảo bối à, thật sự không có việc gì, anh không thấy đau gì cả.” Dùng tay giúp Mạc Cảnh Tuyên thuận khí đồng thời lại nhìn Tiêu Diệu nói: “Ba à, ba cũng đừng hùa theo em ấy náo loạn lên như vậy, con cũng không ôm ba đâu.”

Tiêu Diệu lập tức xụ mặt, đem tự trách phóng qua một bên, ghét bỏ nói: “Xí, ai hiếm lạ.”

Tiêu Ảnh cười nhẹ một tiếng: “Không hiếm lạ là được rồi.” Cúi đầu hôn hôn xoáy tóc của người trong lòng ngực mình: “Bảo bối à, chưa nguôi giận sao?”

Dừng một chút, Mạc Cảnh Tuyên ngẩng đầu hôn lên môi Tiêu Ảnh, chỉ là cậu đau lòng cho Tiêu Ảnh mà thôi, sao có thể giận hắn được cơ chứ, chỉ là nổi nóng bởi vì bản thân đã không bảo vệ tốt cho nam nhân của chính mình, nổi nóng vì sao chính mình lại chịu nghe lời Tiêu Ảnh mà nhịn xuống không động thủ với nữ nhân kia.

Tiêu Diệu lộ vẻ "trẻ con khó dạy" nhìn Mạc Cảnh Tuyên, đứa nhỏ này cũng quá dễ dụ hống đi, khí nói tiêu liền tiêu, đều không mang theo chút do dự nào cả, thật là quá không biết cố gắng, “Khụ khụ khụ khụ ——” Sau khi ra sức ho sặc sụa xong, Tiêu Diệu không hề có chút áp lực tâm lý nào, tiếp tục quấy nhiễu hai người còn đang ôm hôn nồng nhiệt kia: “Ba còn cô đơn đó nha, lão ba của các con còn cô đơn nhé! Cô đơn đó, hiểu không?” Nhìn về phía Tần quản gia vừa mới trở về sau khi ném xong Triệu Linh Quân, nói tiếp: “Tần quản gia vẫn còn cô đơn nhỉ!!”

Tần Dũng nghẹn lại nhìn về phía Tiêu Diệu, không nói chuyện.

Thật mạnh hôn Mạc Cảnh Tuyên một chút, Tiêu Ảnh bất đắc dĩ buông người ra, đỡ trán nói: “Ba à, ba nên đi tìm bạn đời mới đi.”

Tiêu Diệu chẹp chẹp miệng: “Không tìm, đời này chỉ có mẹ con là đủ rồi, cả cuộc đời này, ba đều đã dùng tình yêu nhiệt liệt nhất dành cho một người duy nhất, đối với những người khác, đều đã nhấc không nổi một chút tình yêu nào nữa rồi.”

Tiêu Ảnh cùng Mạc Cảnh Tuyên liếc nhau, hai người trăm miệng một lời nói: “Ba, hai ngày sau chúng ta đi ra ngoài giải sầu đi!” Bọn họ cũng lý giải u sầu của ba mình, lý giải tình yêu của ông ấy, nếu không thể có được tình yêu mới, vậy thì dùng thân tình tới đền bù đi.

Đôi mắt ảm đạm của Tiêu Diệu bỗng sáng bừng lên, giống như một đứa trẻ cười tủm tỉm nói: “Hai ngày này, ba từ trong miệng của mấy lão nhân kia biết được một chỗ khá thú vị, nghe nói địa phương ấy thực mới lạ cũng thực đẹp…… Nếu không, chúng ta liền tới nơi đó đi, lúc ấy phải ngồi nghe mấy lão già kia khoe ra, lúc này đây ba cũng phải đi dương mi thổ khí một chút mới được!”

Chú thích: dương mi thổ khí ý là đã có thể thư giãn vui vẻ sảng khoái sau khi thoát khỏi áp lực trong khoảng thời gian dài.

“Ồ? Có địa phương như vậy sao?” Tiêu Ảnh nhướng mày, hắn thật sự tò mò, địa phương nào có thể làm mấy lão tiền bối eo triền bạc triệu ấy nhớ thương như vậy.

Mạc Cảnh Tuyên cũng tò mò hỏi: “Địa phương nào, ở nơi nào vậy ạ?” Có thể nơi ấy sẽ có chỗ đáng giá cho mình tham khảo cũng không chừng.

“Không biết đi!” Tiêu Diệu lộ vẻ đắc ý: “Ở phía bắc! Hình như gọi là bộ lạc nguyên thủy gì gì đó!”

Hai người ngẩn người, Mạc Cảnh Tuyên cười nhẹ nói: “Được ạ, chúng ta liền tới đó chơi đi! Ở nơi đó nghỉ ngơi mấy ngày, để ba có đủ vốn khoe ra rồi hẳn trở về!”

Tiêu Ảnh xoa xoa đầu của Mạc Cảnh Tuyên, cười gật đầu.

Tiêu Diệu gật đầu, vỗ vỗ Tần quản gia, “Tần Dũng, đến lúc đó ông cũng đi theo đi!” như là nghĩ đến việc gì đó, biểu tình có chút cô đơn trong chớp mắt sau đó nói tiếp: “Chuyện xuất ngoại của Nghi Tu, ông cũng đi chuẩn bị đi.”

Tần Dũng cúi người đáp: “Vâng!”