Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh

Chương 37: Âm Mưu



Hai ngày sau Tiêu Nghi Tu đã bị đưa ra nước ngoài. Sáng hôm sau, Tiêu Ảnh cùng Mạc Cảnh Tuyên dẫn theo Tiêu Diệu cùng Tần quản gia tới bộ lạc nguyên thủy giải sầu.

Lại lần nữa bước vào bộ lạc nguyên thủy, rốt cuộc Mạc Cảnh Tuyên cũng đã có thể chính mắt chứng kiến độ nổi tiếng của nơi này, mà không phải dựa vào mấy tờ báo cáo do cấp dưới đưa lên nữa.

Vừa lòng xoa xoa cằm, túi tiền cũng đã dần tràn đầy, xem ra đã có thể xuống tay bắt đầu mua phòng ở được rồi, có bao nhiêu tiền liền mua bấy nhiêu, hiện nay có mấy căn đã sắp bị phá bỏ di dời, cậu phải xem từng gian từng gian một, dùng từng xấp từng xấp tiền đi mua mới được, cậu muốn đem toàn bộ thu hết vào trong tay mình.

“Nơi này xác thật không tồi!” Tiêu Diệu nhìn cảnh sắc trước mắt cảm thán: “Mỗi ngày đều phải đối mặt với đống xi măng sắt thép, thực sự đã chán đến chết rồi, có thể ở chỗ này thả lỏng một chút, xác thật vẫn có thể xem là một loại hưởng thụ, khó trách mấy lão gia hỏa kia lại đối nơi này khen không dứt miệng như vậy!”

Mạc Cảnh Tuyên cười tủm tỉm nói: “Nếu ba thích, ba có thể thường thường lại đây nghĩ dưỡng ạ!”

“Ở đây không cho phép thường trụ!” Ở phía sau bọn họ có một ông lão râu tóc bạc phơ đột nhiên chen vào nói: “Nhiều nhất cho phép ở đây một tuần mà thôi, hơn nữa giới hạn phải là khách quý mới được.”

Bốn người quay đầu lại nhìn về nơi phát ra thanh âm.

Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Diệu không có phủ nhận lời mà lão nhân vừa nói, bọn họ không tính toán hiện tại liền công khai thân phận.

“Phong lão!” Tiêu Diệu kinh hỉ tiến lên nắm lấy tay lão nhân: “Đã lâu không gặp, ngài lại tràn đầy sức sống hơn không ít nhỉ!”

Người được xưng là Phong lão vui tươi hớn hở nói “Cháu cũng vậy không phải sao! Đây là con ruột cùng con nuôi của cháu phải không?” Tin tức trưởng tử Mạc gia đã nhập vào hộ tịch Tiêu gia, trong khoảng thời gian trước đã nháo đến ồn ào huyên náo, cho nên giờ phút này nhìn đến hai người trẻ tuổi khí độ bất phàm phía sau Tiêu Diệu, Phong lão nhịn không được hỏi thử.

“Đúng vậy!” Tiêu Diệu cười gật đầu.

“Phong lão!” Lúc này Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh mới tiến lên một bước chào hỏi, từng cái động tác giơ tay nhấc chân của cả hai người đều mang theo một cổ khí chất hồn nhiên thiên thành*.

* [浑然天成] hồn nhiên thiên thành nghĩa là trời sinh hoàn mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời.

Lão nhân liên tục gật gật đầu: “Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý nha!” Dứt lời quay đầu lại hướng nơi xa hô: “Viên tiểu tử, mau tới đây, để ông giới thiệu cho cháu vài người!”

Chú thích: "Hậu sinh khả úy" ý chỉ lớp trẻ có thể vượt xa cha ông của họ, đáng được tôn trọng, khen ngợi lớp trẻ thông minh, siêng năng, có tương lai sáng sủa.

Thanh niên đang đứng ở nơi xa câu cá, khi nghe ông gọi thì liếc mắt về phía này một cái, sau đó ném cần câu xuống chạy chậm tới: “Ông gọi cháu sao!”

“Tới tới tới!” Phong lão lôi kéo tay thanh niên: “Giới thiệu với các cháu, đây là tôn tử của ta tên Phong Viên, năm nay cũng 20, cũng ngang ngang tuổi các cháu đó!” Lại nhìn Tiêu Ảnh cùng Mạc Cảnh Tuyên nói: “Đây là hai đứa con trai của bác Tiêu Diệu!”

“Tiêu Ảnh, chào cậu!” Tiêu Ảnh duỗi tay.

Phong Viên tiến lên gắt gao nắm lấy tay hắn, ánh mắt hơi lóe "Chào anh, học trưởng!”

Tiêu Ảnh nhướng mày: “Lan đế?”

Phong Viên gật đầu: “Vâng, so học trưởng nhỏ hơn một tuổi! Khả năng học trưởng không nhớ rõ, kỳ thật chúng ta đã từng gặp qua, ở một lần hoạt động xã đoàn, em cùng học trưởng là một tổ!”

“Xin lỗi.” Tiêu Ảnh xác thật không có chút ấn tượng nào cả.

“Không sao, không sao ạ, học trưởng ở trường học vẫn luôn rất bận, về phần tình cảm thì chuyện không nhớ rõ cũng có thể tha thứ!”

“Các cậu là muốn ném tớ sang một bên sao?” Mạc Cảnh Tuyên không dấu vết lại gần Tiêu Ảnh một bước, hướng Phong Viên duỗi tay nói: “Mạc Cảnh Tuyên!”

Phong Viên dừng một chút, hậu tri hậu giác buông tay Tiêu Ảnh ra, nhợt nhạt nắm lấy tay Mạc Cảnh Tuyên: “Ngượng ngùng, vì tớ thấy học trưởng cho nên có chút kích động! Thật cao hứng khi được nhận thức cậu!”

Bất động thanh sắc buông tay Phong Viên ra, Mạc Cảnh Tuyên cười nói “Tớ cũng vậy!”

“Ha ha ha! Người trẻ tuổi nên cùng người trẻ tuổi ngốc một khối đi!” Phong lão vỗ vỗ bả vai Tiêu Diệu: “Tôn tử của ta luôn thích đi theo bên người ta, cả ngày không phải chơi cờ chính là đánh Thái Cực, đuổi đều đuổi không đi, ta đều phải ghét bỏ bộ dạng như một lão nhân của hắn, thay hắn sốt ruột cả lên, hôm nay khá tốt, khó được đụng tới người hợp ý hắn, nhìn sự nhiệt tình của tiểu tử này là đủ hiểu rồi!”

Tiêu Diệu lặng lẽ bĩu môi, gặp quỷ hợp ý, hai cái tiểu tử thúi nhà mình khẳng định ước gì ngốc cùng một chỗ mới vừa lòng hả dạ.

Nghĩ thì nghĩ vậy, trên mặt Tiêu Ảnh lại lộ ra một nụ cười tươi rói, tỏ vẻ tán đồng nói: “Còn không phải sao, hai tiểu tử nhà cháu cũng vậy, ngày thường chỉ lo vội vội vàng vàng, cũng không có chút hoạt động như những người trẻ tuổi khác, hôm nay vừa lúc, để cho bọn nhỏ chơi chung với nhau đi!”

Phong lão tán đồng gật gật đầu: “Chúng ta tính toán ở đây một tuần, còn cháu thì sao?” Không đợi Tiêu Diệu trả lời, Phong lão liền đã tiếc nuối nói: “Kỳ thật ta cực kỳ muốn ở đây lâu hơn chút nữa, người già như ta đã là một thân bệnh tật, địa phương như này thực thích hợp cho ta an dưỡng lúc tuổi già.” Cuối cùng lắc đầu thở dài nói: “Đáng tiếc cố tình nơi này có một quy định, chỉ cho phép trụ lại nhiều nhất là một tuần.”

Tiêu Diệu nghi hoặc: “Quy củ đều là do người định, vì sao Phong lão không tự mình đi gặp lão bản của bọn họ? Hoặc là ra gấp đôi giá cả?”

Phong lão lắc đầu, “Khu khách quý này không ngừng có người cũng có ý nghĩ như vậy nhưng lão bản nhà người ta lại cực kỳ thần bí, chưa lần nào lộ quá mặt cả, thật sự không có biện pháp, có mấy người da mặt dày liền đi làm phiền đám công nhân ở đây, yêu cầu thương lượng ở lại đây nhiều hơn vài ngày, nhưng người ta lại chỉ nói một câu, ấn quy định làm việc, người cùng bọn họ nói muốn gặp lão bản của bọn họ đi, thì người ta cũng chỉ nói một câu duy nhất, lão bản không gặp bất luận người nào cả, hỏi lão bản là ai đi, người ta vẫn dùng một câu như cũ, chính bọn họ cũng chưa từng gặp mặt lão bản của mình.”

“Vậy à?” Tiêu Diệu tới hứng thú: “Lão bản ở đây cũng thật có cá tính a!”

“Đúng vậy ~” Phong lão phụ họa.

“Lão gia, thiếu gia bọn họ đã đi xa!” Vẫn luôn đứng ở cạnh Tiêu Diệu, Tần Dũng đúng lúc nhắc nhở.

Nhìn bóng dáng ba người kia, Tiêu Diệu trừu trừu khóe miệng, bất đắc dĩ cùng Phong lão lảo đảo lắc lư đi theo sau.

Tâm tình của mấy người đều rất tốt, đều dành thời gian hưởng thụ kỳ nghỉ nhàn nhã khó được này.

Mà ở Triệu gia vào giờ phút này lại là hoàn toàn bất đồng ——————

“Rầm ——” lại thêm một đồ vật trang trí bị ném vỡ.

“Linh Quân à!! Mau dừng tay lại đi! Con bình tĩnh lại một chút đi!!” Triệu Thanh Vân ở một bên không ngừng khuyên giải.

Triệu Linh Quân thét chói tai: “Còn bình tĩnh cái gì nữa!! Con của con đều đã bị tiễn đi, lần này Tiêu Diệu là quyết tâm, con cái gì đều không có, cái gì đều không có a!!” Nói xong lại túm lên một đồ vật khác bắt đầu loạn ném, trong miệng phẫn nộ gầm rú: “Tất cả đều là do tên tạp chủng kia sai! Tất cả đều là do tên tạp chủng chết tiệt kia! Sao nó không đi chết đi! Sao không chết đi! Nó --”

Nửa ngày sau, Triệu Linh Quân cũng đã chịu an tĩnh lại, ả nhìn về phía Triệu Thanh Vân nói: “Đúng vậy —— nó có thể đi chết, chỉ cần tên tạp chủng kia chết đi thì tốt rồi, hết thảy Tiêu gia cũng chỉ có thể là của con con!!”

Triệu Thanh Vân nhíu mày, “Không được, con bình tĩnh lại một chút!!”

Triệu Linh Quân mất khống chế phản bác: “Sao lại không được?!! Lúc trước mẹ của tên tạp chủng kia cũng ——”

“Câm miệng!" Triệu Thanh Vân đánh gãy lời nói của ả, “Con bình tĩnh lại đi, chính con cũng rõ ràng, hiện tại còn có thể giống như khi đó sao? Nếu tên tiểu tử kia xảy ra chuyện gì, Tiêu Diệu tuyệt đối sẽ là người đầu tiên phát hiện ra, lấy trình độ để ý của hắn dành cho tên tiểu tử ấy, còn không phải sẽ lật tung cả cái đế đô lên luôn hay sao, vạn nhất tra được trên đầu chúng ta thì sao, tóm lại chúng ta không thể mạo hiểm như vậy được!!”

“Ba à!” Triệu Linh Quân sửa lại đầu tóc hỗn độn của mình, đá văng mảnh sứ vỡ bên chân đi, bước đến bên cạnh Triệu Thanh Vân ngồi xuống: “Đều đến nước này, nếu không mạo hiểm, vậy thì mọi nỗ lực trong mấy năm nay của chúng ta xem như đổ sông đổ bể hết, chẳng lẽ ba muốn trơ mắt nhìn tên tạp chủng kia cầm giữ cả Tiêu thị luôn hay sao? Ba thật sự nguyện ý nhìn Triệu thị chúng ta vĩnh viễn chỉ là thế gia thuộc dạng tam lưu thôi sao?”

“Nhưng ——” Triệu Thanh Vân có chút dao động.

“Ba à —— vì được đến Tiêu gia, con của ba đã đem cả cuộc đời này đều đáp đi vào rồi, chúng ta đã tâm tâm niệm niệm nhớ thương nhiều năm như vậy, không thể nói từ bỏ liền từ bỏ như vậy được! Chúng ta làm thêm một phen nữa, lại một phen nữa thôi!” Triệu Linh Quân khẩn cầu: “Chúng ta cứ làm giống như năm đó, biến nó thành tai nạn ngoài ý muốn là được, chúng ta vẫn tìm tới người kia, thủ pháp của hắn rất tốt, không có người sẽ hoài nghi trên đầu chúng ta đâu.” Dừng một chút Triệu Linh Quân nói tiếp: “Liền tính hoài nghi, chúng ta chỉ cần tiểu tâm không lưu lại chứng cứ, đến lúc đó nếu có gió thổi cỏ lay gì thì toàn đẩy đến trên người hung thủ là được, sẽ không liên lụy đến chúng ta.”

Thấy Triệu Thanh Vân vẫn không chịu nói gì cả, Triệu Linh Quân tiếp tục cầu xin: “Ba à, chúng ta chỉ cần mạo hiểm thêm một lần nữa thôi, thì Nghi Tu của chúng ta đã có thể trở thành người thừa kế duy nhất của Tiêu thị rồi, chúng ta sẽ được đến toàn bộ Tiêu gia!!”

Triệu Thanh Vân trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng chịu gật đầu nói: “Vậy chúng ta hãy làm thêm một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi đó.”

Nhẹ nhàng thở ra, Triệu Linh Quân nói tiếp, “Ba à, ba đưa phương thức liên hệ của người kia cho con đi, để con tự mình đi nói chuyện với hắn cho, con sẽ không để người thứ tư biết được chuyện này.”

Triệu Thanh Vân nói: “Địa điểm gặp mặt nhất định phải chọn ở nơi không có cameras, ở đoạn đường hẻo lánh dân cư thưa thớt mới được, đừng đi xe của chính mình, con hãy đi thuê một chiếc xe khác để lái đi, nhớ che chính mình kín mít nghe chưa, nhất định phải thật cẩn thận mới được.”

“Vâng, con đã rõ rồi ạ.” Triệu Linh Quân đứng dậy: “Con đi mua sim mới cái đã.”

Triệu Thanh Vân mỏi mệt vẫy vẫy tay: “Đi đi.”

Hai ngày sau ————

Buổi tối rạng sáng một giờ, hết thảy đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, Triệu Linh Quân thay một bộ đồ thể thao dành cho nam, mang kính râm cùng mũ lưỡi trai xong liền lên xe vừa mới thuê tới, đi đến địa phương đã được ước định trước.

Ả vừa mới ra khỏi nhà không lâu, mặt sau liền xuất hiện một chiếc Minibus đang lặng lẽ chạy theo sau, mãi cho đến khi đến địa điểm hẹn gặp mặt, chiếc xe ấy đều chạy chậm theo sau xe của ả.

Một hồi âm mưu đang dần dần hình thành, mà xa ở phía bắc, đám người Tiêu Diệu đang nghỉ dưỡng tại bộ lạc nguyên thủy lại là hoàn toàn vô tri vô giác.

“Ưm —— Ha ——” trong một căn nhà gỗ trên cây, một hồi vận động kịch liệt đã qua đi, cả người Mạc Cảnh Tuyên đều xụi lơ ghé vào trên người Tiêu Ảnh thở hổn hển.

Một bàn tay đặt ở trên người cậu, một bàn tay khác thì duỗi xuống hạ thân của chính mình, lột bỏ "áo mưa" nơi bộ vị kia ra ném vào trong thùng rác ở cuối giường, giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, Tiêu Ảnh hôn hôn người trong lòng ngực mình: “3 giờ rưỡi, bảo bối ngủ đi, để anh lau người cho em!”

Mạc Cảnh Tuyên liền ôm chặt lấy hắn, lắc lắc đầu nói: “Không ngủ, chúng ta trực tiếp đi tắm suối nước nóng đi!”

“Đều nghe em!” Tiêu Diệu sủng nịch nhu nhu đầu của cậu, cười nâng người dậy đi xuống dưới.

Hơn nửa đêm, cũng không có ai đi tắm suối nước nóng vào giờ này cả, hoàn cảnh tràn ngập tình thú như này làm Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Diệu lại có chút nổi lửa.

Không đợi hai người thực thi hành động, tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa làm hết phận sự đảm đương "bình chữa cháy".

Tiêu Ảnh không kiên nhẫn bắt máy “Alo.”

Thanh âm ám ách trầm thấp, cũng lại mang theo nồng đậm dục vị……

Hùng Võ ở đầu dây bên kia không khỏi trừu trừu khóe miệng, cảm giác xấu hổ quen thuộc này……

Thói quen tính sờ sờ mũi giảm bớt xấu hổ xong, Hùng Võ nói thẳng: “Tôi bên này lại có tình huống mới, anh bảo tôi nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia, hiện tại ả đang tính toán làm giao dịch giết một người tên là Tiêu Ảnh.”

—————— một trận yên tĩnh trầm mặc

“Alo?” Hùng Võ nhịn không được xác nhận lại người ở đầu dây bên kia có còn đang nghe máy hay không.

“Ả tính toán làm như thế nào?” Tiêu Ảnh dùng ngữ khí âm lãnh hỏi lại.

Hùng Võ nhịn không được run run, nửa ngày sau mới phản ứng lại đây, giật mình trừng lớn hai mắt hỏi: “Chẳng lẽ anh chính là người tên Tiêu Ảnh kia sao?!!”

“Đúng vậy.” Tiêu Ảnh không có phủ nhận.