[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 21: Đang trong nhà bếp đấy! ĐỪNG CÓ BỪA



"Cảnh Thiên."

"Hửm."

"Em yêu anh."

___

Động tác của anh khựng lại, quay mặt lại nhìn cô, trong mắt như chứa đựng hàng ngàn vì sao sáng.

Khách quan hay không khách quan mà nói, Cảnh Thiên thật sự rất đẹp. Đôi mắt đào hoa biểu cảm phong phú, thờ ơ với mọi thứ nên mắt lúc nào cũng mơ mơ màng màng, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc.

Người ta thường nói đàn ông môi mỏng rất bạc tình.

Bây giờ với tư cách là người sống ở hai kiếp, Ngải Tình dám khẳng định điều đó là sai.

Sự thật của câu nói này chính là đa số đàn ông đều có môi mỏng, vì thế để ám chỉ một cách tinh tế sự bạc tình của đàn ông, người ta mới nói ra câu này.

Đàn ông tốt trên đời này rất hiếm, hiếm hơn cả trân châu bảo bối, mò kim đáy bể.

Cũng đúng, cô phải đến tận nơi này mới gặp được anh, tất cả là do duyên số.

Cô đã sống hai kiếp, kiếp trước cô đã lãnh đủ mọi quả báo, cho nên kiếp này cô mới đủ phước đức để có được tình cảm này của anh.

Để phần thiệt cho anh vậy, rõ ràng anh đã yêu cô tận hai kiếp, chỉ là kiếp này cô mới có thể cảm nhận được sâu sắc.

Cảnh Thiên vẫn không buông bàn tay bị đứt của cô, Ngải Tình nhón mũi chân lên nhẹ hôn vào má anh.

Cảnh Thiên không có động tác gì khác, gương mặt cũng tỏ ra rất bình thường. Nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mỉm cười với cô.

Anh kề mũi mình lên mũi cô cọ cọ, yêu thương hôn một cái lên môi cô.

"Sao hả, bị anh mê hoặc rồi đúng không!" Sắc mặt hả hê của anh không che dấu, trông cực kỳ giống lưu manh.

Lần này Ngải Tình cũng không thèm đánh anh nữa, có mặt dày cũng không mặc dày lại anh, đành đổi sang chiêu khác.

Ngải Tình thoải mái ngồi tựa lên bàn, ngước mặt lên đối diện ngắm anh.

Cần gì phải lên mạng để ngắm trai đẹp chứ, cũng cần gì phải ra đường, ở trước mặt không phải có một người hay sao. Nếu mình không xấu hổ thì người xấu hổ nhất định không phải là mình.

Không chỉ trực tiếp ngắm anh, mà cô còn hành động. Ngải Tình giơ hai tay câu lấy cổ anh, bắt anh phải hạ đầu xuống, cô nhấm nháp môi anh.

Lần này Ngải Tình mang một cảm giác thưởng thức, môi của anh mềm mềm ngậm vào rất thích miệng. Cô đưa tay sờ từng nét đẹp tinh tế trên mặt anh, người gì mà đẹp trai thế này.

Cảnh Thiên mặc dù rất hưởng thụ nhưng cứ thấy có cảm giác là lạ, giống như bản thân đang bị khi dễ vậy.

Nhưng mà anh cũng đứng im để cô tùy ý làm gì thì làm. Số phận thê nô mà, cô xinh đẹp như thế, tốt bụng như thế, không biết trước lúc cô đến đây đã có bao nhiêu người dòm ngó, cũng không biết cha mẹ định sẵn gả cho một người đàn ông xuất sắc nào.

Bây giờ cô gả cho anh, ngoại trừ cuộc sống miễn cưỡng an nhàn ra anh chẳng có thứ gì cho cô hoài gương mặt của mình.

Ngải Tình cô xin thề, đây là lần đầu tiên trong hai kiếp cô bị mê hoặc bởi gương mặt yêu nghiệt như thế.

Nhìn gương mặt say mê của cô, Cảnh Thiên mặc dù bất đắc dĩ nhưng cũng rất có cảm giác thành tựu, đâu phải ai cũng có khả năng làm vợ mình mê mệt chứ.

Cô là của anh, cả thể xác và tinh thần đều cho anh. Lúc trước anh luôn cảm thấy bề ngoài ưa nhìn hơn người khác không có gì là ưu điểm nhưng bây giờ rốt cuộc anh cũng đã hiểu rồi, là ông trời ưu ái cho anh, cho anh có được cô cũng cho anh có được gương mặt có thể làm cho cô mê mệt.

Cảnh Thiên ngồi yên đó mặc cho cô mân mê gương mặt mình, nụ hôn đơn thuần rốt cuộc cũng không còn đơn thuần nữa. Anh ngửa đầu ra sau trốn thoát nụ hôn của cô, dí tay vào trán của cô như trừng phạt.

"Đang trong nhà bếp đấy! Đừng có bừa."

Lỡ có ai vào thấy thì thế nào, anh thì không sao nhưng anh chẳng muốn ai thấy được tất da thịt trắng nõn nào trên người cô.

"Giữa rừng anh còn làm được!" Mà ngán một cái nhà bếp này sao.

"Ngậm cái miệng nhỏ này lại đi, còn nói nữa thì ngày mai đừng hòng xuống giường nữa." Cái này anh nói được làm được.

"Hứ" Cô không đành lòng nhưng cũng phải chấp nhận đứng dậy phủi cho thẳng quần áo.

Ngải Tình đã thử nghiệm qua sức lực của anh đương nhiên không dám khiêu khích con thú trong người anh.

Nước trong nồi hầm đã sôi ùng ục, Cảnh Thiên đi tới tiếp tục công việc của mình, con đảm nhận luôn nhiệm vụ xắt măng của cô.

Không lâu sau một nồi gà hầm măng thơm lừng đã được múc ra tô. Cảnh Thiên với tay lấy ra hai cái chén và hai cái muỗng trong chạn bếp, đợi canh trong tô bớt nóng, anh múc ra cho cô một chén.

"Cảm ơn anh." Ngải Tình định giơ tay nhận lấy không ngờ anh không đưa cho cô mà kéo về bên mình.

Cô tưởng rằng anh múc cho mình có hơi thất vọng nhưng cũng vui vẻ lấy cái chén khác tự múc một chén.

Lần này cô mới giơ chén lên định kéo về, anh đã giữ tay cô lại tiếp tục kéo chén canh về phía mình.

Ngải Tình quay đầu lại nhìn anh khó hiểu, anh nói là nấu cho cô ăn mà, sao giờ lại đổi ý không cho cô ăn chứ.

Từ nãy đến giờ Cảnh Thiên vẫn làm một động tác duy nhất là dạo qua dạo lại nước trong chén canh cho nguội. Khói không còn bốc lên nữa, anh liền múc một muỗng đưa đến trước miệng cô.

Ngải Tình trong phút chốc liền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là anh muốn đút cho cô ăn.

Cô lập tức ngoan ngoãn há miệng, ừm, thịt gà rất mềm, nước canh cũng rất ngon. Cảnh Thiên múc vừa có nước vừa có thịt, không khô quá cũng không nhiều nước, rất ngon.

Ngải Tình cũng muốn đúc anh ăn, chồm người đưa tay lấy muỗng múc một miếng thịt gà trong chén cô tự tay múc, thổi thổi đưa lên miệng anh.

Cảnh Thiên cũng há miệng ăn vào, nhưng không có biểu cảm thấy ngon thì cả.

"Anh không thấy ngon à?"

"Dở ẹc."

Ngải Tình không nhịn được bật cười, anh đây là đang xem thường mình hay là không muốn cô đút đây.

"Em thấy ngon mà, là anh kén ăn quá đấy."

Cũng không biết là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay là cô thích món này nữa, cô cảm thấy rất ngon mà.

"Không ngon bằng em nấu!"

"Phụt"

Cô là đệ tử của một đầu bếp có tiếng vào rất nhiều năm về sau đó, sao anh so với cô được chứ! Vả lại ở đây, gia vị cũng không nhiều, cũng không có gói gia vị chuyên dụng,nấu được như thế cũng đã rất ngon rồi.

"Em thấy ngon mà, rất thích đấy, thanh đạm mát người." Ngải Tình chủ động há to miệng cho anh đút cô, Cảnh Thiên thấy thế mới mỉm cười nhẹ nhõm.

Trên vầng trán bóng loáng sạch sẽ của anh có một vài giọt mồ hôi lấm tấm, Ngải Tình cẩn thận lấy ống tay áo cẩn thận lau cho anh.

"Ngày mai mọi người sẽ tổ chức lễ kết hôn đúng không anh."

Lễ kết hôn ở đây không giống như lễ cưới ở nơi khác, mọi người trong bản sẽ cùng nhau ra ngoài trời đốt một đống lửa lớn ngồi quanh.

Lão bà và những người có tiếng nói nhất sẽ đứng ra chọn lựa vợ hoặc chồng cho người đến tuổi kết hôn, cặp vợ chồng được chọn sẽ nắm tay nhau đi một vòng quanh ngọn lửa, trên tay cầm một nắm cát đến khi đi hết vòng sẽ cùng nhau thảy vào đống lửa.

Nấm cát tượng trưng cho tấm lòng của vợ chồng khi cùng nhau thả vào đống lửa chính là lời cầu mong cho gia đình ấm áp, bình yên, một lòng chung thủy.

Đa số những người vợ ở đây đều là bị bắt về, sợ sẽ phá hỏng nghi thức nên người trong bản cũng có cách trừng trị.

Trước khi đến lễ kết hôn sẽ có người đến hăm dọa bọn họ, nếu họ không ngoan ngoãn đi hết vòng và thảy nắm cát vào đống lửa thì thứ vào đống lửa không phải là cát mà chính là họ.

Ngải Tình cũng đã trải qua chuyện này đương nhiên là rành hơn tất cả.

Sống lại một kiếp, Ngải Tình cũng tự hỏi mình rất nhiều, cho dù cô không yêu anh, không muốn bị bắt ở đây đi nữa nhưng mà Cảnh Thiên đẹp như thế chẳng lẽ cô không sinh ra chút ý gì hay sao.

Cô mặc dù cũng có chút ít nhan sắc nhưng mà từ trước đến nay cũng chưa từng có ai theo đuổi cô cả, vì cô mặc định người lấy mình chính là Tĩnh Bách Xuyên, lại thấy Tĩnh Bách Xuyên cũng rất được nên không qua lại với ai.

Sống lại một kiếp Ngải Tình rất muốn gửi đến chính mình kiếp trước một câu.

"Tịch Ngải Tình, ngu vừa vừa phải phải thôi không ai giành ngu hết của cô đâu."

________

Lên truyện giờ hành chánh đã chán rồi.