[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 45: Manchineel



Thời kỳ phản nghịch của Hàn Lãnh, Hàn Phong đã được trải qua. Dễ dàng cho hai đứa bé ăn sáng xong anh liền dẫn hai đứa bé đến phòng của Lập Hoành.

Hàn Phong rất bận, vốn dĩ không có thời gian để chăm sóc hai đứa bé này. Chỉ là lần này, anh ngoại trừ chờ đợi cũng chưa biết phải làm gì.

Cánh tay phải của Hàn Phong - Lập Hoành đột nhiên bị mất thị lực, không chút va chạm, không một bóng người xuất hiện.

Cứ như thế nhẹ nhàng cắt một miếng thịt trên cánh tay phải của anh.

Sáng sớm Lập Hoành được bác sĩ khám sơ qua tình trạng của mắt, tròng mắt anh giăng đầy tơ máu, chiếc đèn pin phát ra màu trắng chói loá Lập Hoành cũng không có một chút xốn xang ở mắt.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng lắc đầu bất đắc dĩ.

"Tôi thật sự không biết anh gặp phải thứ gì."

Một người bẩm sinh có tài năng y học như Lập Hoành xưa nay trong Hắc Long những người bác sĩ như bọn họ đều không có chỗ đứng. Chỉ đơn thuần tiếp xúc với thứ gì đó không ngờ lại có thể tước đi đôi mắt của một người, Không nói đến nghề bác sĩ của cậu ta chỉ nói đến đến khả năng sau này có thể khôi phục lại khả năng thiện xạ hay không, không một ai trong bọn họ biết được.

Lập Hoành không có chút biến hóa nào trên mặt, ánh mắt mờ mịt không chớp hướng về phía trước, cả người dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, nhắc nhở vị bác sĩ.

“ Trước hết cứ liên tục khử trùng, một ngày bổ sung nước mắt nhân tạo ba lần, dùng vải trắng có chất liệu dễ chịu một chút, tốt nhất là hơi mát, kiểm tra giúp tôi không được để bụi bám vào, tôi không thể tự làm được.” Thái độ của anh không hề giống một người khi có nguy cơ bị mù chút nào, cứ như một vị bác sĩ dặn dò một y tá.

Vì bác sĩ gật đầu với anh rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lúc sau mới nhận thấy được điều khác thường, người đàn ông gãi đầu cười cười.

“Được.” Đúng là ở cạnh một thiên tài có khác, bác sĩ cũng có thể quên đi tình trạng của bệnh nhân.

/Cạch/

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một thân ảnh cao lớn cùng hai cục bột ‘nho nhỏ hai bên nhẹ nhàng bước vào.

“Bố..bố” Lập Khanh nhìn thấy Lập Hoành liền kích động, buông tay Hàn Phong chạy về phía giường bệnh.

Lập Hoành nghe được tiếng con trai cưng liền quay đầu về hướng phát ra âm thanh.

“Bố…bố ơi huhu.” Lập Khanh muốn lại gần bố, nhưng giường bệnh lại quá cao so với thân hình nhỏ bé tròn vo của cậu, cậu bé gấp gáp đến độ hai mắt đỏ lên mếu máo.

Hàn Phong, Hàn Lãnh lập tức chạy lại, Hàn Phong nhẹ nhàng xách hai cánh tay bé bế lên đặt vào trong lòng Lập Hoành.

Lập Hoành giơ hai tay nhận lấy bé cưng nhà mình, tai anh rất tốt, dù mắt không thấy được gì nhưng cũng không khó khăn mấy trong việc sinh hoạt, nhưng có điều cuộc sống này thật gò bó, đến khi cảm nhận được da thịt mềm mềm của con trai đang ở trong lòng mình Lập Hoành mới lấy lại được tâm trạng.

“Nào, cậu bé ngoan nhé, ngồi yên để chú băng mắt lại cho bố con nhé, bố con sẽ nhanh chóng khỏi bệnh có được không?” Vị bác sĩ không ngừng dỗ ngọt Lập Khanh, cậu bé liền ngoan ngoãn ôm cổ bố không động đậy, Hàn Lãnh thông minh nhìn qua đã hiểu rõ vấn đề, bĩu môi khinh thường.

“Băng mắt lại thì sẽ mau khỏi sao, vậy bệnh nhân chỉ cần cần mua vải trắng về để dành băng mắt lại là không cần phải đến bệnh viện rồi.”

"..."

“ Ưm.. ưm.” Hàn Phong giơ tay bịt miệng cậu bé lại, tránh cậu nhóc này lại nói thêm câu gì chán sống.

“Có nói chuyện chút được không,” Câu này là Hàn Phong nói với Lập Hoành, Lập Hoành nuôi dạy con rất kỹ, anh cũng không biết trước mặt mấy cậu nhóc này có nói chuyện được hay không.

Lập Hoành gật đầu tỏ ý có thể, hai đứa trẻ này vốn có mối liên hệ không thể tách lìa được với thế giới ngầm, hiểu biết sớm một chút cũng tốt.

“Rốt cuộc là thứ gì?” Là thứ gì mà có thể hạ gục được người như Lập Hoành, không tốn một binh một tốt.

“Manchineel “ Lập Hoành nhẹ nhàng nói ra một cụm từ tiếng Anh, Hàn Phong ánh mắt liền căng thẳng, nghe qua chính xác là một thuật ngữ, lão già kia thật sự hao tâm tổn sức đến như thế để tạo ra phần mở màng này hay sao.

“Người tính không bằng trời tính, chỉ là ông ta có thể chọn được một ngọn núi có nhiều đồ để chơi như vậy. Tên tiếng Tây Ban Nha của nó là 'Manzanilla de la muerte' - "cây táo nhỏ tử thần", bề ngoài chẳng khác gì một cây táo dại, thật ra lại vô cùng khủng khiếp, nhất định không được lại gần, tốt nhất là không được xâm nhập nơi đó vào ban đêm.” Lập Hoành vừa ngồi im cho người đàn ông quấn từng lớp từng lớp vải trắng lên mắt mình, vừa vuốt ve hai má bánh bao của Lập Khanh không mặn không nhạt nói.

“Tại sao?” Không có ai đột nhập vào ban ngày cả.

“Ban đêm lão già đó cho người đốt cây này lên, tất cả các bộ phận của Manchineel đều có độc, khói theo gió mạnh trên núi lan xa, ngửi thấy khói độc hai mắt liền gặp tình trạng mù tạm thời, không một ai có thể tiếp cận gần hơn được.” Cũng chính là bất cẩn Lập Hoành mắc phải, cái giá phải trả cho sự bất cẩn này cũng thật đắt.

“Ban ngày có nguy hiểm gì không?”

"Có thể gọi Nam Hành tra tài liệu về nó một chút, tránh xa nó càng xa càng tốt, chỉ cần đứng cạnh đơn thuần để tránh nắng, bị nhựa cây rớt trúng da cũng sẽ bị phồng rộp như axit, không biết thì chỉ có thể xem như ma quỷ thôi." Giọng điệu Lập Hoành vẫn bình thản, nhưng người đã quan sát anh bao năm như Hàn Phong làm sao có thể không phát giác ra được chút câm hận trong lời nói của anh ta.

Sự việc lần này chẳng khác gì một sự sỉ nhục đối với Lập Hoành, đe dọa trực tiếp đến tôn nghiêm của anh.

Lập Hoành tự nhận trên đời này có thể không làm được thứ gì ra hồn nhưng bắn súng và y học là hai thứ anh tuyệt đối tự hào.

Đằng này, một kẻ khốn lại điềm nhiên trong bóng tối một chiêu tước đi hai khả năng duy nhất của Lập Hoành.

Lập Hoành tính tình rất ôn hòa, lần này đến cả Lập Khanh bảo bối của anh bên cạnh mà cũng không nói một lời, xem ra lần này không lật tung ngọn núi đó, Lập Hoành sẽ không thể bỏ qua.

"Bố ơi." Lập Khanh không quan tâm đến lời qua tiếng lại của hai người họ, hai mắt lúng liếng tập trung quán sát động tác của bác sĩ, đầu mối vừa buộc xong cậu bé liền chồm người hôn lên má Lập Hoành.

"Bố ơi...con...nhớ bố."

Lập Hoành nhẹ thở ra, xoa đầu cậu nhóc.

"Con đi theo anh Hàn Lãnh chơi đi, nhớ là phải ngoan, hôm sau mẹ đến đón con về."

"Không...muốn." Cậu muốn ở với bố cơ.

"Nghe lời! Con mới đẻ hôm qua hay sao, nhìn Hàn Lãnh xem có suốt ngày quấy người lớn như con không hả." Lập Hoành buông hết bực dọc sang lời nói, giọng điệu vô cùng tức giận.

Lập Khanh mở to hai mắt ngạc nhiên, lần đầu tiên bố hung dữ với cậu như thế.

Cậu không muốn khóc, nhưng mà... Nước mắt cứ như mưa rơi liên tục trào ra khỏi khóe mắt, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng lên, hai bàn tay búp măng liên tục lau đi nhưng lau không hết.

"Huhu...bố...bố " Cậu bé không nhịn được khóc lớn, mọi người đứng xem nhìn một cậu bé đáng yêu như vậy khóc lóc trong lòng liền như lửa đốt.

Hàn Lãnh túm lấy tay áo Hàn Phong lay lay, Hàn Phong ngay lập tức đánh vào vai Lập Hoành, cướp lấy Lập Khanh.

"Cậu điên à?"

Lập Hoành không trả lời, mệt mỏi ngã ra giường, một tiếng cũng không dỗ cậu bé.

Lập Khanh khóc ngày càng thương tâm, Hàn Phong tay còn lại bế Hàn Lãnh lên nhanh chóng lôi hai đứa trẻ ra khỏi phòng.

Anh biết, thù này không trả, Lập Hoành nhất định sẽ phát điên.

_____

Cùng một nơi huấn luyện tử thần, phanh phui thành nhiều số phận, liệu có một ngày phải chạm trán hay không.

Cảnh Thiên vẫn mãi không quên được cái ngày anh khăn gói ra đi, có hai cậu bé từ hai giờ sáng đã đứng sẵn ở cổng chờ anh.

Thời gian chỉ vỏn vẹn có mấy ngày, chính tay anh dạy cho hai cậu nhóc này bắn ra được phát súng đoạt mạng đầu tiên trong cuộc đời.

Thời gian trôi qua nhanh thật, nếu suy đoán của anh là đúng, trái đất này cũng thật nhỏ bé.

Bên ngoài đám đàn ông tụ tập ngồi thành vòng tròn lớn trên sân thoải mái uống rượu, từ xa vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Mổ trâu mổ lợn, người trong bếp vẫn liên tục làm không ngơi tay.

Cảnh Thiên không uống rượu, anh ra phía sau tìm bừa một gốc cây lớn ngã lưng xuống, vừa định chợp mắt một lát đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Cảnh Thiên lười phải mở mắt, nghĩ thôi cũng thừa biết là ai. Ba Lỗ không thích đám lố lăng uống rượu vào toàn phun mấy lời nghe mắc ói, dứt khoát lấy một bình rượu ngon đi tìm Cảnh Thiên.

"Cút, ông đây sắp sinh con, cai rượu."

Ba Lỗ chưa kịp đặt mông xuống, đã bị Cảnh Thiên không chút nể tình đuổi đi.

"Biết rồi, rượu mơ ngâm đường, không có độc." Ánh mắt hắn hiện lên chút tia gian tà nói tiếp.

"Có ngâm chung với rắn, bổ thận lắm, tha hồ..."

"Cút mẹ đi." Cảnh Thiên cho hắn một đạp, tên này vẫn mặt dày tránh, ngồi xuống bên cạnh anh.

Hắn xếp hai cái ly đứng vững trên cỏ, rót rượu ra đầy ly.

"Lần này hàng lớn lắm, không biết tới ai bỏ mạng đây."

"Sống chết có số thôi." Cảnh Thiên cầm lấy tảng thịt khô, xé một miếng bỏ vào miệng.

Dở, không bằng Ngải Tình làm

"Nghe nói lần này ông trùm muốn cậu áp tải hàng."

Cảnh Thiên nhẹ lướt đôi mắt yêu nghiệt lên nhìn hắn, điệu bộ vừa quan tâm lại không chú tâm, chính xác là thái độ muốn ăn đòn.

"Mấy thằng ranh kia không kiếm chuyện mới là lạ, nhắc đến lại nổi máu, má nó." Ba Lỗ đột nhiên nổi nóng, phăng phăng ngồi dậy, Cảnh Thiên ngơ ngác quăng miếng thịt lại chỗ cũ kéo cả người hắn lại.

"Điên à, tự nhiên lại muốn đánh nhau."

_____

Chương dài, bù cho ngày hôm qua nhé.

Đừng ai hỏi viết cái gì không hiểu, viết dễ hiểu rồi viết chi mấy má, nó chán ngắt à, phải bí mật rồi bật mí này nọ đồ á!!!