[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 47: Muốn có bao nhiêu lưu manh liền có bấy nhiêu



Gương mặt yêu nghiệt tinh tế kia trong bóng đêm lại càng hại nước hại dân, ánh mắt anh mơ màng sáng như chứa đựng cả ánh trắng trong đó. Cúc áo đầu tiên mở rộng lộ ra vùng xương quai xanh quyến rũ, làn da anh như đối lập với màu đen của áo, từng đoạn xương tinh tế khiến ai nhìn vào liền không thể rời mắt.

Anh buồn ngủ dùng nắm tay che miệng ngáp một cái, ưỡn người cho dãn gân cốt, xong xuôi lại mơ màng nhìn về một phía xa xa, thỉnh thoảng đưa ngón trỏ ra nhẹ vuốt đầu mũi.

Sóng mũi anh cao thẳng tinh tế, một bộ dạng vừa phóng túng vừa quyến rũ, ở chung với một đám đàn ông đen nhẻm to bề, một nét đẹp như anh chẳng khác nào đang thử thách định lực của người khác.

Dù là lần này hay là mấy mươi lần về trước, Phong Khanh cũng không khỏi đỏ mặt khi nhìn thấy anh, dù chỉ là biểu cảm thú vị, nhăn mày, hay một cái nháy mắt của anh cũng đủ làm cô xuân tâm rạo rực.

Điều cô ta không thể không câm hận cha mình chính là ông ta lại tìm vợ cho anh, tìm về đây một cô gái xinh đẹp quyến rũ Cảnh Thiên.

Phong Khanh nắm chặt bàn tay, móng tay cấu vào da thịt đến rướm máu, tự trấn an thân phải thật bình tĩnh.

Cảnh Thiên rõ ràng là thấy nhưng chưa chú ý đến cô, Phong Khanh nhanh chóng rẽ ra sau nhà. Cô đi đến chỗ không có ai, cởi chiếc áo khoác to sụ ra, để lộ một chiếc áo thun bó sát vào người, cô vuốt vuốt lại tóc cho thẳng thóm, tất cả chỉn chu hết mới bước ra ngoài.

Vẫn như thường lệ, ông lão đi theo cô tự động sắp xếp công việc cho từng nhóm người, Phong Khanh chỉ việc công bố người đích thân áp tải hàng là được.

Cũng thật may mắn, người được ông trùm chọn chính là Cảnh Thiên, điều này khiến Phong Khanh rất đắc ý. Cảnh Thiên là một người rất tình nghĩa, một người đàn bà suốt ngày không làm được gì và một người vào sinh ra tử với anh, Phong Khanh tin chắc Cảnh Thiên sẽ có lựa chọn.

"Nhóm người của Ba Lỗ sẽ nấp sẵn ở trong rừng, nhất định phải giữ lại được bọn chúng." Người đàn ông lớn tuổi, cũng chính là người thân cận bên cạnh hầu hạ ông trùm triển khai rành mạch nhiệm vụ cho từng nhóm người, những người đã được chia nhóm hoặc nêu tên chắc chắc sẽ không phải là người nhận nhiệm vụ áp tải hàng, bây giờ chỉ còn lại hai người, Cảnh Thiên và Long Đản.

Hai người đã không ít lần đảm nhận nhiệm vụ này, chỉ có điều những năm trước đều là luân phiên nhau thực hiện, hoặc cùng nhau hợp sức. Chỉ riêng thời gian gần đây, ông trùm chỉ ra lệnh cho một mình Cảnh Thiên đảm nhận trọng trách quan trọng nhất.

Điều này đã cháy lên trong lòng mọi người rất nhiều suy nghĩ toan tính, Cảnh Thiên rất tài giỏi nhưng thứ mà bọn họ thấy chính là ngang tài ngang sức với Long Đản, cả hai lại là con trai nuôi của ông trùm. Người nắm giữ quyền lực của nơi này trong tương lai, mỗi người một ý, liệu mà nịnh nọt về phe nào.

Phong Khanh ngồi một chỗ im lặng chờ lão Đông phân phó, ông ta độ chừng khoảng năm mươi tuổi, trên người mặc một bộ kaki màu nâu nhạt, người đàn ông lớn tuổi nhìn qua rất nghiêm túc, lời nói từ tốn nhưng không kém phần đanh thép, được thời gian và cuộc sống giang hồ rèn giũa nên ánh mắt có thể nhìn thấu được tâm tư người khác.

Lời nói của lão Đông sắp kết thúc, mọi người lẳng lặng liếc nhìn nhau, trong lòng hồi hộp nhìn về phía Phong Khanh.

Phong Khanh hít sâu một hơi, nhẹ đưa mắt nhìn về phía Cảnh Thiên, thật đúng lúc anh cũng nhìn về phía cô.

Phong Khanh bỏ qua cảm xúc bản thân, đứng dậy mỉm cười với mọi người.

"Chào mọi người, vẫn như thường lệ tôi sẽ là người thay mặt cha tôi chọn lựa ra người đảm nhận vị trí quan trọng nhất của chuyến hàng lần này."

Đằng Thẹo vỗ vai Long Đản một cái trấn an, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Cảnh Thiên.

Cảnh Thiên nhìn thấy cũng không có gì bất ngờ, còn đùa giỡn nháy mắt với hắn một cái, thoáng chốc Đằng Thẹo để có cảm giác sởn gai óc khắp người.

Phong Khanh đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, bất chợt nhìn ánh mắt trước Cảnh Thiên, vì ngồi bên cạnh đống than hơi nóng, anh tùy tiện tháo thêm một cúc trên cổ áo.

Vùng xương cổ quyến rũ chết người cứ đẹp đẽ như thế hiện ra trước mắt cô ta, Phong Khanh nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Lần nào cũng như thế, chỉ là một biến hóa nhỏ trên gương mặt yêu nghiệt kia cũng đủ để Phong Khanh mặt đỏ tim đập mạnh.

"Cảnh Thiên!" Phong Khanh gọi lớn tên anh, sắc mặt của Long Đản đột nhiên ngưng trọng, mọi người bất giác nhìn về phía Cảnh Thiên.

Trong lòng Cảnh Thiên cảm thấy hôm nay là một ngày không đẹp chút nào, toàn tam tai bủa vây.

"Cha của tôi muốn anh đảm nhận nhiệm vụ này, anh có vấn đề gì không?"

Có, cực kỳ là có.

Không chỉ liên quan trực tiếp đến mạng sống của anh, mà còn là cuộc sống vợ chồng con cái hương tự ba đời.

Cảnh Thiên nhướng một bên mày cười khẩy một tiếng, điệu bộ hết sức ngứa đòn nói lớn.

"Có, cho tôi đi theo đội của Ba Lỗ đi, dạo này trời trở lạnh rồi, hơi yếu."

"Haha." Xung quanh lập tức nổ ra vô số tiếng cười, có người nhịn không được còn vỗ tay tán thưởng anh.

Lần đầu tiên bọn họ thấy một người gặp cái gì cũng không quan tâm, đến cả quyền lực cũng lười quản, trước khi anh có vợ thì chỉ thi thoảng mới như thế, vừa có vợ đẹp liền không chút giấu diếm cái tính thối này nữa.

"Trời lạnh chút thì liền cảm thấy mệt rồi sao, cậu lười như ma thây ý." Một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt, vì thích cái tính phóng khoáng này của anh mà lên tiếng chọc.

"Thông cảm đi, ba mươi rồi, già quá." Cảnh Thiên cũng rất vui vẻ đáp lại, dựa lưng vào người phía sau, muốn có bao nhiêu lưu manh liền có bấy nhiêu.

______

Thời gian qua Tước xin lỗi các bạn vì đã để chuyện riêng của mình ảnh hưởng đến bộ truyện này. Tước sẽ không nói gì thêm về truyện đó nữa, buông tay thì mọi thứ mới nhẹ lòng.

Hôm nay lần đầu mình tâm sự với các bạn công việc của mình, mình đã bắt đầu viết truyện khoảng tám tháng. Và mình cũng công khai luôn số tiền mình nhận được trong TÁM tháng bằng được 1/4 lương trong MỘT tháng của mình.

Không có giàu đâu các bạn, mình thích viết, tại vì nó có nhiều lợi ích lắm.

Ví như vào ngày sinh nhật của mình, là một ngày tồi tệ, cũng muốn xách xe đi ra tiệm thuốc gần đó mua một vĩ thuốc ngủ về chết quách đi cho xong. Nhưng mình không có dám, còn mẹ mà, thế là mở máy lên viết một mạch bảy chương truyện Trọng sinh bù đắp...

Nghe nó giả dối lắm đúng không, các bạn có một người cha tốt không? Nếu có chắc là bạn hạnh phúc lắm, mình thì chưa bao giờ cảm nhận được nó.

Các bạn có thể kể cho mình nghe về cha các bạn được không? Khi cha các bạn say xỉn sẽ như thế nào?

Những nhân vật mình xây dựng chính diện như Hàn Phong, Lập Hoành, Hứa Thiên.... sắp tới còn có cả Cảnh Thiên. Mình chắc chắn rằng họ sẽ là một người cha tốt.

Truyện mình viết không chỉ là tác phẩm của mình, nó chính là giấc mơ không hoàn thiện được ở kiếp này của mình.

Cảm ơn các bạn.