[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 50: Giống như ai đó đập vào rất tàn nhẫn



Cảnh Thiên về đến trước phòng, dự định gõ cửa, nhớ đến bây giờ thời gian cũng đã khuya, vả lại đây là thời điểm Ngải Tình ngủ mê nhất. Anh không gõ cửa, nhẹ nhàng móc trong túi quần ra một sợi dây thép.

Chỉ vài động tác khoá đã bị mở, bàn tay anh vặn nhẹ tay nắm cửa, nhẹ nhàng vào phòng không gây chút tiếng động.

Quả nhiên, trên giường có một cục trắng trắng nhô lên, Ngải Tình vẫn mê man ngủ.

Cảnh Thiên nhanh chóng cởi áo khoác, sơ mi, quần tây bên ngoài ra, cả người cao lớn rắn chắc chỉ còn độc một cái quần đùi.

Vừa rồi ở bản bên có dội sơ qua vài gáo nước, cả người cũng không có gì đáng ngại.Anh nhanh chóng bò lên giường nhích lại gần cô gái nhỏ, dưới ánh đèn ngủ lờ mờ làn da trắng như sứ của cô chẳng khác gì một tuyệt tác.

Ngải Tình giống mẹ, nước da cực kỳ trắng, cộng thêm việc từ nhỏ đã không phải chịu đựng điều kiện khó khăn, ngoại trừ chút vết thương ở khủya tay lần đó, trên người cô chẳng có gì là khuyết điểm cả.

Cảnh Thiên choàng tay ôm lấy cả người cô vào lòng, Ngải Tình ngủ rất say, bị anh lật một vòng cũng không hề hấn, xúc cảm ấm áp của làn da trần trụi của anh càng khiến cô an tâm thích chí nhụi nhụi vào ngực anh.

Cảnh Thiên khóe môi không nhịn được nhếch lên, cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn.

"Ngủ ngoan, bảo bối."

Đêm nay quả thật khác thường, nhưng hai người một chút cũng không ảnh hưởng, cứ như thế ôm nhau ngủ ngon lành, mặc kệ những chuyện hấp dẫn sắp xảy ra.1

Gió đêm ngày càng lạnh, Phong Khanh cắn răng chịu đựng cơn mỏi nhừ ở chân, gắng sức đi về phía trước.

Rốt cuộc cô ta cũng được thở phào một tiếng, mỉm cười nhìn ánh lửa và mấy căn nhà sàn phía trước.

Mọi thứ đang ở trước mắt, Phong Khanh cắn răng siết chặt áo khoác trên người đi nhanh đến đó.

Xung quanh không một bóng người, chỉ có vài tiếng bóp chát  nhỏ khi đốt củi, Phong Khanh liên tục nhìn xung quanh.

Ở đây có đến bốn năm căn nhà sàn, Phong Khanh chú ý đến căn nhà to nhất.

Người phụ nữ kia nói Cảnh Thiên bị người phụ nữ đó đuổi ra nhà lớn ngủ, nhà lớn có thể nằm trong căn nhà lớn nhất, vị trí Cảnh Thiên ở chắc là sảnh lớn của căn nhà, nơi đó chỉ dành để cúng kiếng hằng năm, cũng sẽ có môt bộ lư quăng để mọi người cùng ngồi trò chuyện.

(Lư quăng: hình dạng giống như chiếc giường, được làm bằng gỗ có sơn bóng đẹp mắt, xung quanh và viền sẽ được chặm khắc hoa văn. Ở một số vùng miền nó được đặt ở nhà lớn, có thể ngủ được, thường thì dịp đám tiệc có chỗ để ngồi trò chuyện.)

Cảnh Thiên chắc chắn ngủ ở đó, cửa trong cửa ngoài các phòng ở đây đều bị đóng chặt, Phong Khanh quyết định đi một vòng tìm hướng vào.

Cô dọc theo hướng hành lang vắng vẻ tìm kiếm lối vào, đi ngang qua cửa sổ, bước chân Phong Khanh dừng lại.

Một cái cửa sổ được hạ xuống, Phong Khanh bước đến thử giơ tay dò xét.

"Ha" Trời không phụ lòng người, cửa sổ này chỉ làm cho có, ban ngày thì cầm khúc gỗ chống lên cho ánh sáng lọt vào, bên đêm rút gỗ ra hạ xuống, không có bị khoá lại.

Phong Khanh một tay giơ tấm cửa lên cao, cả người nhanh chóng leo lên chật vật nhảy vào bên trong.

Bên trong rất tối, giơ năm ngón tay ra trước mặt chẳng thấy được ngón nào. Phong Khanh nuốt xuống khinh hãi, giơ hai tay ra trước sờ lấy vật xung quanh, cẩn thận bước từng bước một ở nơi xa lạ này.

Đến khi qua được khúc cua tối, Phong Khanh liền bị ánh sáng nhỏ ở phía trước thu hút.

Tấm màn được vén lên, bên trong là một chỗ rộng rãi, còn đặt cả một bộ bàn lớn, và đương nhiên, đối diện tầm mắt Phong Khanh là một bộ lư quăng, bên trên còn có một người đàn ông đang ngủ, quay lưng lại với cô.

Phong Khanh nén lại kích động trong lòng,  làm chuyện kinh thiên động địa như thế không tránh khỏi đổ mồ hôi hoảng sợ, hai tay run không ngừng.

Phong Khanh nhẹ nhàng bước  chân vào bên trong, đến khi đến mép giường gỗ mới dừng lại.

Cô hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Cảnh Thiên, là anh và cha em ép em làm như thế, anh phải là của em, cả thể xác, con người anh nhất định phải là của một mình em.

Phong Khanh dứt khoát cởi áo khoác bên ngoài ra, lại cởi thêm áo thun bên trong, bên trên chỉ còn lại một cái áo ống che ngực.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống giường, người đàn ông không nằm trên gối mà nằm trên một cái gối ôm, vì thế Phong Khanh chỉ cần ngã lưng xuống, đã nằm được chung gối với anh.

Phong Khanh không dám chạm vào người bên cạnh, nhẹ nhàng rút chăn anh đang đắp quấn lên người, khoé môi nở một nụ cười mãn nguyện.

Nửa đêm nửa hôm lại đi về bản, ngày hôm sau lại bị phát hiện ngủ cùng với cô, người khác nghĩ thế nào, kẻ điên cũng đoán ra được.

Nhân lúc mọi người đang ngủ cùng cô bỏ trốn đến đây tằng tịu, cái tội danh này Cảnh Thiên không muốn nhận cũng phải nhận.

Ánh đèn quá yếu ớt, vì là ban đêm nên chỗ này đốt đèn dầu cho tiết kiệm, Phong Khanh chỉ có thể lờ mờ thấy được bóng lưng của anh.

Thôi kệ, gây ra tiếng động sẽ đánh thức anh, cô không muốn bản thân hôm nay phải mất trắng.

Một đêm cùng cực, trời rốt cuộc cũng đã sáng.

Mọi người ở đây đều có thói quen dậy sớm, trời tờ mờ sáng đã có tiếng nói cười rôm rả.

Đám người đàn ông cũng vừa trở về, mấy đứa trẻ đua nhau lại ôm lấy cổ bố.

Mấy người phụ nữ giờ này mà cơm nước đã xong xuôi cả, trà cũng vừa mới sôi, bọn họ trở về liền có thức uống cho tỉnh rượu.

A Bái một tay ôm con trai, cầm chén trà lên hớp một hớp, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Cậu Thiên cũng thật là, nửa đêm nửa hôm lại lôi theo thằng nhóc kia trở về."

"Đúng vậy, còn tính rủ anh ấy lên rừng săn mấy con gà về nướng, này thím Lưu, thím có thấy Cảnh Thiên đâu không."

Thím Lưu loay hoay dọn đồ ăn sáng ra bàn, quay lại nhìn đám người trả lời.

"Tôi không thấy cậu ấy đâu cả, hình như còn chưa dậy."

"Ngủ sao, ây da đừng có nhắc đến nó chứ, hai mắt tôi cũng muốn híp lại đây này." A Bái than vãn.

"Đi ra nhà lớn lấy chén đũa cất trong đó ra thêm đi, mấy cái chén này cũ quá." Thím Lưu gọi mấy người phụ nữ.

"Dạ được." Hai ba người phụ nữ cùng nhau đi về hướng nhà lớn, theo lời thím Lưu đi lấy chén mới.

Phong Khanh thức đến tận nửa đêm, cộng thêm việc phải chạy đến nơi này nên mất quá nhiều sức lực, tiếng bước chân dồn dập ngày càng đến gần cũng không làm đôi trai gái trên giường tỉnh giấc.

Cảnh Thiên từ trước đến nay đều hình thành thói quen dậy sớm, dù đêm qua có lao lực đến đâu anh cũng sẽ thức dậy đúng giờ, thỉnh thoảng lười thì cứ nằm im đó ôm cô. Hôm nay anh ra ngoài rất sớm, mọi người còn tưởng rằng anh vẫn còn ngủ.

Khu nhà bị hư cột gỗ không biết đã sửa sang đến đâu, Cảnh Thiên vệ sinh cá nhân xong liền đi đến đó xem một chút, lúc này vừa vặn trở về.

"Áaaaaaa" Tiếng thét chói tai từ trong sảnh lớn vang ra khắp cả bản, tất cả mọi âm thanh đang trò chuyện khác đều im bặt.

Cảnh Thiên quay đầu nhìn nhóm người đang ngơ ngác uống trà, hai chân lập tức chạy nhanh vào đó.

Sau đó mọi người cũng nhanh chân chạy theo, cả nam lẫn nữ, dốc sức chạy thật nhanh vào bên trong.

Ba người phụ nữ thất thanh hét lên chỉ tay vào hai người trên lư quăng, trong đó người phụ nữ ở giữa khó khăn ôm bụng, muốn đứng vững phải dựa vào hai người bên cạnh đỡ.

Mà người trên lư quăng, một nam một nữ, người đàn ông hai mắt đỏ lên gấp gáp không biết làm gì, còn người phụ nữ dáng dấp có hơi quen mắt đang ôm chặt mép chăn trước ngực, quần áo không chỉnh tề.

"Trời ơi cái chuyện gì thế này!" Người phía sau chạy theo Cảnh Thiên thấy tình cảnh này nhất thời không thể nào tin nổi, chuyện này...

Phong Khanh chính là bị tiếng thét của mấy người phụ nữ trước mặt đánh thức, cô cau mày khó chịu, có gì mà to tát chứ, việc gì phải thô lỗ đánh thức người khác như thế.

Người đàn ông bên cạnh cô vừa mở mắt đã nhào đến huơ huơ tay trước người phụ nữ ở đứng ở giữa, cô chỉ nhìn được bóng lưng anh.

Chuyện quá bất ngờ, Tiểu Xuân cứng họng không nói được lời nào, vừa định giải thích A Nan đã ôm bụng nhíu mày.

"A Nan!" Tiểu Xuân phóng xuống đất chạy tới đỡ A Nan, tay vừa chạm vào tay vợ, cô ấy đã mạnh bạo hắt ra.

"Đừng đụng vào tôi, đồ khốn kiếp."

"Em nghe anh nói.."

Những câu tiếp theo đó Phong Khanh hoàn toàn không nghe được gì nữa, kể từ khi giọng nói đó cất lên, trong đầu cô có một tiếng nổ đùng đoàng rất lớn.

Phong Khanh vô thức nhìn về phía cửa, đến khi thân ảnh anh tuấn đó đập vào mắt cô, đại não Phong Khanh giống như bị ai đó đập vào rất tàn nhẫn.

______

3 phút quảng cáo cho hai bộ truyện trinh thám ra mắt đầu tháng 8 này!

1. ÂM THANH ĐẾN TỪ ĐỊA NGỤC

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Khi những cánh tay ngưng giãy giụa, khi những đôi mắt oan khuất nhắm lại, khi thứ còn lại chỉ là những cái xác vô hồn.

Liệu có âm thanh nào phát ra từ địa ngục mách bảo vào những đôi tai đang lắng nghe chân lí, khuấy động vào khối óc của các thiên tài đang so kè với tội ác.

Từ hai con người vốn xa lạ, là những đứa trẻ mồ côi lớn lên trong hai hoàn cảnh riêng biệt, một đội trong án, âm mưu đáng sợ, từng người từng người một ra đi, phản bội. Cái giá nào cho những tội ác trên đời?

Mọi thứ có thể giả dối, nhưng sự thật chỉ có một, liệu trái tim họ có thuộc về nhau trong muôn vàn toan tính đẫm máu.

2. TÂM LINH THẦN DỊ (ĐAM)

Bà của Sở An là một vu nữ, người mở ra con đường siêu thoát và gỡ mọi khuất mắc về tâm linh cho người dân. Mẹ của Sở An không muốn nối nghiệp bà, quẩn quanh mãi trong những điều tâm linh kỳ dị, bà rời nơi đây lập gia đình, kết hôn sinh con ở thành phố. Sở An từ nhỏ chưa hề được tiếp xúc với bà ngoại, chỉ được biết qua lời kể qua loa của mẹ. Vào đám tang của người bà trong lúc cậu lên năm, Sở An vô tình làm vỡ hủ tro cốt của bà. Từ đó Sở An liên tục bị các hồn qua quấn quanh, tuổi thở cậu gắn liền với những chuyện xui xẻo oái âm. Năm Sở An mười tuổi, có người giới thiệu cho bố mẹ cậu một nơi có thể giúp cậu thoát khỏi những thế lực bóng tối đó.

Không ngờ, đó lại chính là đại nạn. Khi đang trên đường cao tốc, gia đình Sở An bất ngờ gặp phải mưa lớn làm núi lở, cả nhà ba người bị chôn vùi, bố mẹ đều tử nạn. Chỉ duy nhất Sở An còn sống sót, khi tỉnh lại trong tay cậu từ đâu đã xuất hiện một tấm lệnh bài bằng gỗ cũ kỹ, từ đó cậu cũng thoát khỏi những thứ xui xẻo bám quanh mình.

MONG CÁC BẠN ỦNG HỘ