Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 720: Việc vặt



Edit: Gà

Beta: Nora

Liên Diệp Nhi nhận lễ vật rồi theo Liên Mạn Nhi lên trên giường gạch ngồi, mấy tiểu cô nương bắt đầu ríu rít nói chuyện.

“Diệp Nhi, mấy ngày qua công việc của Tam bá còn bận lắm không?” Liên Mạn Nhi hỏi thăm Liên Diệp Nhi.

Nhắc đến nghề mộc của Liên Thủ Lễ, trên mặt Liên Diệp Nhi lộ vẻ vui mừng.

“… Vừa rồi bận chết đi được, mỗi ngày không có chút thời gian rảnh nào.” Liên Diệp Nhi cười nói: “Vừa nãy còn nhận đóng thêm mấy cái ngăn tủ nữa, chắc phải trước năm mới mới có thể làm xong… Muội muốn theo cha học làm mộc nhưng cha không dạy, bảo là chưa từng thấy nữ nhi làm mộc bao giờ cả.”

Nói đến câu sau, Liên Diệp Nhi tựa hồ có chút mất mát nhưng chỉ nhàn nhạt, không rõ ràng lắm, chắc cũng không quá để trong lòng.

Làm thợ mộc quan trọng là phải khéo tay, chỉ cần không phải làm những đồ vật quá lớn thì cũng không yêu cầu thể lực nhiều. Trước đây Liên Mạn Nhi chưa từng nghĩ tới việc này, hôm nay nghe Liên Diệp Nhi nói vậy, lòng nàng khẽ lay động.

Kỳ thật, để Liên Diệp Nhi học làm nghề mộc chỉ có trăm điều lợi mà không hại. Liên Thủ Lễ sẽ có người nối nghiệp, gia kế (sinh kế của gia đình) càng được đảm bảo, mà Liên Diệp Nhi cũng có thể dựa vào tay nghề này sống an ổn.

Nhưng vì sao Liên Thủ Lễ lại không đồng ý? Liên Thủ Lễ nhìn thì có vẻ là người tính tình mềm yếu, con người cũng đàng hoàng. Thật ra hắn là người rất cố chấp.

Những đức tính cố chấp, bảo thủ, suy nghĩ cứng nhắc này được coi là nghiêm cẩn chấp hành lễ giáo. Nhưng đối với hắn lại không có chỗ nào tốt. Thật đáng buồn, đáng tiếc, đôi khi cũng rất đáng giận.

Mấy tiểu cô nương nói chuyện với nhau, một hồi lại nhắc tới Hà thị.

“… Chưa từng thấy qua loại người nào không biết xấu hổ đến vậy!” Liên Diệp Nhi buồn bực nói: “Rõ ràng đã bị người ta đuổi ra ngoài, thế mà mụ ta vẫn ngồi lì không đi. Mẹ muội bảo đừng gây chuyện với mụ ta, nếu để người khác nghe được sẽ bất lợi đối với muội. Thôi thì cứ coi như không nhìn thấy mụ ta đi. Nhưng mụ ta cứ lượn lờ trước mặt như vậy, đúng là phiền chết đi được.”

Hai người Liên Diệp Nhi và Hà thị có thể nói một người là ngọc thạch, một người là mái ngói. Hai người quả thật không thể chọi với nhau. Bởi vì mái ngói vô luận như thế nào cũng không tổn thất gì, mà ngược lại ngọc thạch bị tổn hại thì không đáng.

“Vẫn nên tìm biện pháp khác thôi, đôi co với bà ta thì không đáng.” Liên Mạn Nhi nói: “Đúng rồi, Tam bá vẫn thường đến nhà cũ chứ?”

“Mấy ngày vừa rồi bận quá, cha muội chẳng quan tâm được chuyện gì khác nên cũng ít qua bên đó hơn.” Liên Diệp Nhi đáp.

“Vậy sao không nói chuyện này với ông bà nội, để hai lão nhân trông chừng bà ta?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Nói, sao lại không nói chứ.” Liên Diệp Nhi trề môi: “Sợ cha muội ngại mở miệng, muội còn đi theo cha cơ mà.”

“Vậy kết quả ra sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Ông nội nói sẽ trông chừng mụ ấy. Bà nội còn gọi mụ ta lên mắng cho một trận. Nhưng sau đó mụ ấy cũng chẳng để trong lòng, vẫn cứ chạy tới nhà muội.” Liên Diệp Nhi bất đắc dĩ nói.

Liên Mạn Nhi thầm nghĩ Liên lão gia tử và Chu thị càng lúc càng không quản được những người trong nhà cũ.

“… Muội biết, trước mặt muội và cha muội, bọn họ hứa là sẽ quản. Ai biết được sau lưng có làm thật không chứ.” Liên Diệp Nhi lại nói: “Nếu bà nội giống như trước đây quản chặt một chút, sao mụ ta có thể la cà bên ngoài chứ. Nói không chừng trong lòng ông bà nội cũng muốn như vậy ấy, dù sao mụ ta đã là người như vậy rồi, la cà đến nhà ai cũng bô bô nói ra hết, đến nhà muội ít nhất cũng không bị mất mặt với người bên ngoài, mụ ta nói gì, vào tai bọn muội, bọn muội cũng sẽ ngăn lại không để mụ ra ngoài nói lung tung.”

“Có thể như vậy lắm.” Liên Mạn Nhi nghe vậy bèn nói. Ngẫm nghĩ cũng đúng, Hà thị đến quấy rầy nhà Diệp Nhi thì Liên lão gia tử và Chu thị cũng bớt lo lắng.

“Bọn họ bớt lo là một chuyện, nhưng sao lại không nghĩ tới nhà các muội có khó chịu hay không chứ.” Trương Thải Vân liền nói.

“Bọn muội có khó chịu hay không, người ta mới không thèm quan tâm.” Liên Diệp Nhi buồn bực nói: “Đã thế cha muội còn nói cho dù mấy người đó có làm gì thì đó vẫn là thân sinh phụ mẫu của ông. Muội mà nói cái gì, cha muội liền tỏ vẻ khó chịu. Cha muội còn hỏi muội, nếu cha mẹ muội có làm gì không tốt với muội, có phải muội sẽ ghi hận ở trong lòng không… Khiến muội không còn gì để nói luôn.”

Liên Mạn Nhi trợn ngược hai mắt thầm nghĩ đúng là không thể xem thường Liên Thủ Lễ này. Nghe những lời mà Liên Thủ Lễ nói với Liên Diệp Nhi, tâm cơ này, Liên Thủ Tín cũng chưa từng có suy nghĩ trù tính nói những lời như vậy.

Có lẽ, đây cũng không phải là tâm cơ gì. Mà là tâm cảnh trong lòng Liên Thủ Lễ khi đối xử với Liên Diệp Nhi, so với Liên Thủ Tín đối xử với các nàng không giống nhau.

“Hai việc này sao có thể so sánh với nhau chứ.” Liên Mạn Nhi thở dài nói.

Cả phòng rơi vào trầm mặc.

“Đúng rồi, hôm qua Kế Tổ ca có tới tìm cha tỷ. Diệp Nhi, muội có biết gần đây ở nhà cũ xảy ra chuyện gì không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi thăm Liên Diệp Nhi.

Liên Diệp Nhi chưa vội trả lời ngay mà liếc nhìn ra ngoài cửa trước.

“Ở đây chỉ có mấy người chúng ta, có gì cứ việc nói.” Liên Mạn Nhi liền nói.

**********************************

Cùng lúc đó ở tiền viện, Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ cùng nhau ra ngoài.

“Lão gia muốn xuất môn sao?” Đúng lúc vợ Hàn Trung bưng điểm tâm vừa mới ra lò từ khóa viện (viện nằm ở hai bên chính viện, nhà ngang) tới đây thấy Liên Thủ Tín liền dừng lại, cười hỏi.

“Ta đến nhà cũ một chuyến, qua đó giúp một hồi rồi trở về. Ngươi đi hậu viện bẩm báo một tiếng đi.” Liên Thủ Tín liền nói.

“Vâng” Vợ Hàn Trung liền đáp lời rồi đi về hậu viện.

Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ ra cửa, lập tức đi vào thôn.

Tới đại môn nhà cũ, Liên Thủ Tín dừng chân nhìn thoáng qua xung quanh. Ngoài đại môn có hai đống củi lớn dựng ở cạnh tường.

“Năm nay chắc đủ củi đốt rồi.” Liên Thủ Tín đánh giá nói.

“Chắc vậy.” Liên Thủ Lễ cũng nói: “Vẫn nên có đất trồng lấy củi mới tốt.”

“Tam ca, ca có định mua đất hay không?” Hai huynh đệ đẩy cửa vào nhà cũ, Liên Thủ Tín liền hỏi Liên Thủ Lễ.

“Tạm thời… Trong tay không có nhiều tiền như vậy. Ngày nào chẳng phải tiêu tốn, chẳng phải dùng tiền. Mà sau này có mua, cũng không có sức vóc lao động tốt… ” Sắc mặt Liên Thủ Lễ có chút buồn rầu.

Liên Thủ Tín biết nỗi phiền muộn trong lòng Liên Thủ Lễ, một là thân thể Liên Thủ Lễ bị thương, không thể làm việc nặng giống như trước đây. Hai là Liên Thủ Lễ chỉ có một khuê nữ Liên Diệp Nhi, không có nhi tử.

“Tam ca, ca và Tam tẩu đều còn trẻ mà, sau này nhất định sẽ có.” Liên Thủ Tín vội khuyên bảo.

Lúc này mấy người ngồi trong thượng phòng nghe thấy tiếng mở cổng, hai cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ liền đi ra nghênh đón.

Đông thượng phòng Liên lão gia tử ngồi trên đầu giường đặt gần lò sưởi, bên cạnh là Chu thị và Liên Nha Nhi. Chu thị đang kêu Liên Nha Nhi dùng hai tay kéo hai bó chỉ đen, cuộn thành từng vòng quanh thanh cuộn chỉ.

Thanh cuộn chỉ là món đồ mà trong nhà mỗi người nhà nông ở Tam Thập Lý Doanh Tử đều có. Thường là một tấm ván gỗ hình chữ nhật không quá lớn, xung quanh quấn chỉ, chỉ trắng chỉ màu các loại, phía trên còn cắm kim. Sợi chỉ mua từ cửa hàng về thường là những bó chỉ, phải quấn trên thanh cuộn chỉ thì mới dễ dàng sử dụng.

Thấy Liên Thủ Tín đi vào, Liên lão gia tử vội kêu hắn đến bên giường gạch ngồi.

“Con ngồi đây được rồi.” Liên Thủ Tín nhìn một chút, đi về phía chiếc ghế phía dưới ngồi.

“Trong nhà lạnh lắm, con lên giường ngồi ấm áp hơn, hai cha con ta ngồi gần nhau cũng tiện nói chuyện.” Liên lão gia tử nói.

Liên lão gia tử nói vậy nhưng Liên Thủ Tín đã ngồi xuống ghế rồi. Hai gian phòng chỉ có hai người già ở, dù ở bên ngoài có đốt bếp lớn, trong phòng vẫn có chút lạnh lẽo.

Cũng may Liên Thủ Tín trước khi rời khỏi nhà đã cố ý khoác thêm áo, khi hắn còn trẻ thân thể cường tráng chắc chắn sẽ không để ý những thứ này.

“Cha, con ngồi đây được rồi.” Liên Thủ Tín không đứng dậy: “Cha, con mới thấy mấy bó củi trước sân, năm nay hẳn là đủ củi đốt rồi. Bảo bọn họ cứ đốt giường ấm áp cho hai lão nhân người. Nếu thiếu củi, đến lúc đó con sẽ bảo người đưa tới.”

“Thế này được rồi.” Liên lão gia tử liền nói: “Nấu cơm thì đốt lò bên này, ban đêm lại đốt thêm nửa bó nữa là giường đã đủ ấm rồi. Chẳng qua là ít người quá, trong phòng trống trải nên có vẻ lạnh lẽo.”

Lúc này, Tưởng thị bưng trà nóng đi vào.

Liên Thủ Tín nhìn thoáng qua Liên Nha Nhi, lại nhìn về phía Đông sương phòng một chút. Mới vừa rồi từ bên ngoài đi vào, hắn có nhìn qua Đông sương phòng. Trong Đông sương phòng im ắng, một chút tiếng người cũng không có.

“Nha Nhi, cha nương cháu đâu rồi?” Liên Thủ Tín hỏi một câu.

Liên Nha Nhi phỏng chừng không nghĩ tới Liên Thủ Tín sẽ nói chuyện với nàng. Nàng nhìn Chu thị một cái, ngập ngừng vâng dạ.

“Đừng nhắc tới hai kẻ không ra hồn đó.” Liên lão gia tử thở dài: “Cơm nước xong, ở trong phòng loay xoay một hồi, rồi chẳng nói chẳng rằng đi mất.”

Nói cách khác, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều ra ngoài ghé qua nhà người khác.

“Còn hai tiểu tử kia?” Liên Thủ Tín lại hỏi.

“Lại càng không thấy mặt mũi đâu, chỉ lúc ăn cơm mới có thể trông thấy người. Đều chạy đi chơi hết, chẳng trông cậy được vào đứa nào.” Chu thị oán giận nói.

“A.” Liên Thủ Tín không chủ đích a một tiếng: “… Tối qua Kế Tổ đến tìm con phải không? Con uống quá chén nên không biết, sáng nay Hàn Trung mới nói cho con biết. Cha, nương, hai lão nhân người có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì, biết con trở về nên muốn tìm con trò chuyện chút.” Liên lão gia tử liền nói: “Lão Tứ này, cha đã nghe nói rồi. Cha mừng lắm!”

“… Tiền tài tất cả đều là vật ngoài thân. Ngũ Lang làm rạng danh tổ tông mới là chuyện đáng mừng!” Liên lão gia tử có chút kích động, dong dài nói: “Thật không ngờ, ta đời này chưa từng nghĩ tới Liên gia ta cuối cùng cũng có ngày này. Các con đã làm Lão Liên gia nở mày nở mặt, hai ngày nay cha xuất môn, ai nhìn thấy cha cũng bảo phần mộ tổ tiên Liên gia ta bốc lên khói xanh rồi*!”

*Phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh : ý chỉ có đại hảo sự hoặc được làm quan lớn ; là một cách nói theo phong thủy, khói xanh (khói nhẹ) là loại khí có màu xanh nhạt, một loại điềm báo đại cát, theo cách nói ngày xưa thì có thể ra làm quan.

(Nguồn : )

“Cha, đó chỉ là mấy lời đồn đãi bên ngoài thôi.” Liên Thủ Tín liền nói: “Ngũ Lang chỉ là theo Lỗ tiên sinh…”

“Cha biết, lão Tứ, đây chính là điểm tốt của con, rất trầm ổn. Dù bất cứ lúc nào cũng không bao giờ khoe khoang ầm ĩ. Như Nhị ca của con, nếu có một thì nó dám nói đến mười. Con và nó hoàn toàn trái ngược nhau… Lão Liên gia có thể xem như đã thay đổi địa vị* rồi. Lão Tứ, cha cao hứng lắm, mấy ngày qua cha mừng quá ngủ không yên. Sau này có xuống hoàng tuyền cha cũng có thể ăn nói với tổ tiên. Cha cao hứng lắm…” Liên lão gia tử liên tiếp nói mấy từ cao hứng.

*Địa vị: thay đổi nguồn gốc xuất thân để nâng cao địa vị xã hội, ý lão gia tử là trong nhà đã có người làm quan, xuất thân của gia đình đã được nâng cao.

“Khi nào Ngũ Lang có thể trở về?” Liên lão gia tử lại hỏi.

“Chắc khoảng hơn một tháng, đường xá xa xôi, chắc lại phải mất thêm mấy ngày đi đường.” Liên Thủ Tín liền nói, rồi như nhớ ra chuyện gì, nói thêm một câu: “Chờ Ngũ Lang trở lại, bọn con sẽ lo liệu chuyện của Chi Nhi.”

“Hôn kỳ của Chi Nhi đã định xong rồi?” Liên lão gia tử hỏi.

“Định xong rồi, ngày là do Ngô gia và bọn con bàn bạc lựa chọn.” Liên Thủ Tín liền nói.

“Tốt, đây cũng là một đại hỷ sự.” Liên lão gia tử liền nói: “Chuyện hôn nhân là chuyện lớn trong đời mỗi người. Lão Liên gia ta đã lâu rồi chưa có thêm người nào.”