Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 721: Nói giúp



Liên Chi Nhi xuất giá là đại hỷ sự nhưng là tăng nhân khẩu cho nhà người khác. Liên Thủ Tín liên tưởng đến lúc hắn mới bước vào phòng, Liên lão gia tử đã nói “bởi vì trong phòng ít người nên vắng vẻ lạnh lẽo”, trong lòng Liên Thủ Tín không khỏi khẽ động.

Liên Thủ Tín nghĩ tới mình. Hắn và Trương thị bây giờ vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, đang là độ tuổi cường tráng nhất. Cuộc sống hiện giờ đã khấm khá hơn nhiều. Tiểu Thất cũng dần trưởng thành. Hai người bọn họ tuy không ai nói ra miệng nhưng cả hai đều rõ bọn họ muốn có thêm hài tử.

Có đôi khi còn thấy bốn đứa con này quá ít, chưa đủ thỏa mãn bọn họ.

Tuy nhiên, bọn họ đã ra riêng mấy năm rồi mà bụng Trương thị vẫn chưa có động tĩnh. Liên Thủ Tín biết nhất định là do chuyện lần đó, mặc dù may mắn được Thạch thái y kéo về từ Quỷ môn quan nhưng thân thể Trương thị vẫn bị thương tổn trầm trọng.

Lòng Liên Thủ Tín khó chịu, hắn cúi đầu không để ý tới những lời Liên lão gia tử nói nữa.

Liên lão gia tử vốn đang thao thao bất tuyệt, thấy sắc mặt Liên Thủ Tín đột nhiên thay đổi, mới đầu ông còn thấy khó hiểu, song nghĩ lại, ông liền hiểu ra. Liên lão gia tử khẽ biến sắc, trong lòng có chút hối hận, ông nhất thời không cẩn thận đã chạm đến chỗ đau của Liên Thủ Tín.

Chỉ là, chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, Liên Thủ Tín chưa từng chủ động nhắc tới hay oán giận gì. Hơn nữa, đề tài này thật sự khó có thể tránh được.

Liên lão gia tử liếc nhìn Chu thị. Có vẻ như Chu thị không nhận ra sự biến hóa cảm xúc của Liên lão gia tử và Liên Thủ Tín, bà dường như không nhận thấy chuyện gì khác lạ mà sai Liên Nha Nhi đang ngồi bên cạnh cuộn chỉ trắng vào trong thanh cuộn chỉ.

Liên lão gia tử âm thầm lắc đầu. Chuyện đã qua rồi, bây giờ có oán giận cũng chẳng ích gì. Chỉ đáng tiếc bầu không khí vốn đang êm đẹp cứ như vậy bị phá hỏng. Nhưng mà, những lời cần nói vẫn cứ phải nói.

Dù sao, thời gian không đợi người mà tuổi tác cũng chẳng buông tha ai.

Liên lão gia tử cúi đầu nhìn hai bàn tay gầy gò nổi từng đốt từng đốt xương của mình rồi nhìn về phía Liên Thủ Nhân đang ngồi dưới đất. Một người mới hơn bốn mươi tuổi mà đầu tóc đã bạc hết phân nửa, da mặt nhăn nheo chảy xệ, lưng lại còng còng xuống. Liên lão gia tử thấy vậy không khỏi bi thương, nội tâm ê ẩm không biết tư vị gì.

“Lão Tứ à, bất kể chuyện gì cũng do số mệnh hết. Mệnh ai có thì chung quy thế nào cũng sẽ có. Mệnh đã không cho thì có cưỡng cầu cũng không được. Qua hai năm này cha đã ngộ ra đạo lý đó. Con và vợ con đều còn trẻ, cần gì phải lo, rồi cũng sẽ có thôi mà.” Liên lão gia tử thấm thía nói với Liên Thủ Tín: “Con người ấy mà, nên biết thế nào là đủ. Nếu Lão thiên gia (ông trời) lấy mất của con một thứ thì sẽ bù lại cho con thứ khác. Giờ tiền đồ của Ngũ Lang tươi sáng như vậy, còn đứa nhỏ Tiểu Thất nữa, sau này nhất định cũng sẽ thành công. Con thử nghĩ xem như vậy không phải đủ rồi sao.”

“Nhi tử ngoan như vậy không cần nhiều, chỉ cần một đứa đã bằng người ta có bày tám đứa rồi.” Liên lão gia tử lại nói.

Ở bất kì thời điểm nào thuyết giáo quan niệm về số mệnh cũng là một cách tự an ủi tốt. Mà cũng chỉ những lúc bất đắc dĩ nhất con người mới tìm đến loại an ủi này. Bằng không lúc bình thường ai mà không muốn được tốt đẹp, đã tốt lại muốn tốt hơn chứ?!

“Cha, cha và nương dạo này vẫn khỏe chứ ạ?.” Liên Thủ Tín cảm thấy tiếp tục thương tâm chuyện này cũng vô ích. Hắn nghe hiểu ý tứ Liên lão gia tử muốn nói gì. Song, hắn không muốn hùa theo lời ông nói hắn và Trương thị không thể có con nữa là do số mệnh. Hắn không muốn phải ủy khuất bản thân, ủy khuất Trương thị như vậy, vì vậy bèn lảng sang đề tài khác.

“Cha và nương con đều rất khỏe. Vẫn ăn được uống được.” Liên lão gia tử thấy Liên Thủ Tín chuyển đề tài liền cho rằng hắn đã nghĩ thông suốt. “Chỉ là người già muốn có thêm nhiều người ở bên cạnh. Trong nhà đã lâu chưa có việc vui nào rồi!”

Liên lão gia tử nói xong liền quan sát sắc mặt Liên Thủ Tín.

Lúc này Liên Thủ Tín mới hiểu rõ Liên lão gia tử tìm hắn không chỉ vì chức mừng cho bọn họ mà ông còn có chuyện khác muốn nói.

Chuyện vui, nhà cũ có thể có chuyện vui gì chứ? Vừa rồi Liên lão gia tử nói là muốn có thêm người vào cửa, hiểu rồi, Liên Thủ Tín nghĩ chắc chắn ông định cưới vợ cho ai đó. Trong số những người ở nhà cũ có thể đề cặp tới chuyện hôn nhân, cưới vợ thì chỉ có Tứ Lang.

Mặc dù Liên Thủ Tín nghĩ như vậy nhưng hắn không nói gì. Giờ hắn đã không phải người trong nhà cũ nữa rồi.

“Trước đây cha không thể nhắc tới chuyện này.” Ngữ khí Liên lão gia tử ôn hòa, mang theo chút ít bi thương và lấy lòng: “Nhưng hôm nay không giống với trước kia. May nhờ có Ngũ Lang, đứa nhỏ Ngũ Lang này giờ đã có tiền đồ làm cho Lão Liên gia được nở mày nở mặt. Gia đình ta không còn giống như trước kia. Trước kia chuyện tình của đại ca và nhị ca con…”

Nói đến đây, thấy vẻ mặt Liên Thủ Tín có chút không vui, Liên lão gia tử vội đem những lời chuẩn bị nói ra nuốt trở vào đồng thời cân nhắc câu chữ nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp, dứt khoát hít một hơi nói hết nửa câu sau.

“Một bút không viết được hai chữ Liên, các con là huynh đệ ruột thịt uống chung một dòng sữa mẹ, gãy xương còn dính với gân. Mấy đứa nó không tốt, ít nhiều cũng khiến mặt mũi các con bị bôi nhọ. Các con bên đó tốt đẹp, bọn nó ít nhiều cũng được nhờ cậy. Người ngoài nghĩ ra sao, nói thế nào, đó là chuyện của người ngoài, chúng ta là người một nhà không thể không bênh vực người trong nhà.”

“Nhị ca con là thứ vô lại, miệng lưỡi không tốt, vô tâm vô phế, gây chuyện ầm ĩ nên giờ không ngóc đầu dậy nổi như vậy rồi. Còn Đại ca con… ” Liên lão gia tử lại nhìn Liên Thủ Nhân một cái, tiếp tục than thở: “Đại ca con… nó biết sai rồi, sau khi trở về nó đã phải chịu khổ không ít, chính nó cũng đã nói từ nay về sau sẽ thành thành thật thật làm một người nông dân.”

“Đại ca con mới ngoài bốn mươi, con nhìn tóc bạc trên đầu nó xem, hai chúng ta đi chung với nhau, nhìn phía sau lưng người ta còn tưởng nó già hơn cha” Liên lão gia tử nói đến đây, vành mắt đỏ lên, nước mắt cũng rơi xuống: “Lão Tứ, con xem xem, Đại ca con, nó… đáng thương quá”

Câu nói cuối cùng của Liên lão gia tử còn nghe thấy ông run run.

Không phải nói chuyện muốn cưới vợ sao? Sao không cưới cho Tứ Lang mà lại nhắc đến Liên Thủ Nhân?! Liên Thủ Tín cũng hiểu một chút. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Liên Thủ Nhân. Liên Thủ Nhân ngồi trên ghế dài, sống lưng còng xuống, vành mắt cũng hồng hồng, nhìn qua cũng có mấy phần đáng thương.

“Nam nhân ấy mà, không có nữ nhân hầu hạ là không được. Cha và nương con đều đã già rồi, sống được mấy năm nữa đâu. Các con cha không nói làm gì, đều đã vợ con đuề huề, có người chăm sóc. Cha chỉ không yên lòng Đại ca con.” Liên lão gia gạt nước mắt: “Trước kia cha không thể đề cập tới chuyện này. Hiện tại, Ngũ Lang có tiền đồ lớn như vậy. Chẳng phải có câu: một người làm quan cả họ được nhờ sao.”

“Mấy thế hệ nhà cũ bên này cũng không có suy nghĩ lớn lao nào, cứ tuân theo khuôn phép mà sống. Ai sống mà chẳng phải thành gia lập thất. Hơn nữa, Đại ca con cũng đã có tuổi rồi, phải tìm người chăm sóc nó. Nam nhân mà không có vợ, đi ra ngoài sẽ bị người ta chê cười.”

“Có khi người ta nói Ngũ Lang có tiền đồ như vậy nhưng Đại bá nó lại không lấy được vợ, lời này đâu có dễ nghe. Đối với một đại gia đình như Lão Liên gia chúng ta, ai cũng thấy mất mặt.”

“Cha tính nhân lúc cha vẫn còn khỏe đi hỏi vợ cho Đại ca con. Lão Tứ, chuyện này cần con ra mặt một chút, cha đã chuẩn bị tiền bạc cho chuyện cưới xin xong hết rồi, có thể thong dong.”

Thong dong, không phải nói thái độ thong dong mà ý là tiền bạc dư dả, chỉ cần Liên Thủ Tín mở lời là đủ rồi.

Liên lão gia tử đang nói chuyện thì nghe thấy ngoài phòng “Xoảng” một tiếng.

“Ai ở ngoài thế, làm cái gì vậy?” Liên lão gia tử đang nói đến chỗ mấu chốt thoáng cái bị cắt ngang, nhất thời nổi lên cơn tức.

Ai ngờ Liên lão gia tử hỏi liên tiếp hai tiếng cũng không có người đáp lời, ngược lại có tiếng bước chân đi ra phía ngoài.

“Có người vào giữa ban ngày ban mặt hay sao? Kế Tổ, đi xem thế nào.” Liên lão gia tử liền nói.

Cái gọi là có người vào, không phải là khách tới nhà mà ý là có trộm vào nhà.

Dân phong Tam Thập Lý Doanh Tử thuần phác (thành thật chất phác), nhà cũ tường cao sân rộng, cửa viện cũng là cửa gỗ bản dày, bởi vậy ban ngày mà có trộm lẻn vào gần như là chuyện không có khả năng. Liên Kế Tổ nghe Liên lão gia tử nói vậy, đứng dậy đi ra ngoài phòng xem.

“Nhị thẩm, thẩm đang làm gì thế, gáo nước ở gian ngoài là do thẩm làm rơi phải không?” Liên Thủ Tín không đứng dậy mà ngồi trong nhà, chỉ nghe thấy Liên Kế Tổ ở ngoài phòng nói vọng vào.

“Không phải ta, ta chưa từng lên nhà trên.” Tiếp đó là giọng Hà thị càng ngày càng xa về phía đại môn.

Một lúc sau, Liên Kế Tổ quay lại trong phòng.

“Chắc là Nhị thẩm, thẩm ấy cuống cuồng đi ra ngoài, không biết muốn làm gì nữa.” sau khi Liên Kế Tổ vào nhà thì nói vậy.

“Kệ nó, chẳng ra thể thống gì!” Liên lão gia tử khẽ quát một tiếng.

“Lão Tứ này, con nói chuyện này nên làm thế nào?” Liên lão gia tử lại hòa hoãn giọng nhìn Liên Thủ Tín hỏi: “Cha muốn nhân lúc cha còn sống, giải quyết cho xong nỗi lo này.”

“Cha, chuyện này cha hỏi con làm gì? Cha không cần phải hỏi con đâu. Chuyện này con không thể nói gì được.” Liên Thủ Tín nói rồi đứng lên: “Cha, nương, nếu không còn chuyện gì khác con xin phép đi trước, trong nhà còn có việc.”

Liên Kế Tổ và Liên Thủ Nhân vội vàng đứng lên. Liên lão gia tử cũng kinh ngạc nhìn Liên Thủ Tín.

“Con về đây, mọi người cứ ở trong phòng, không cần tiễn đâu.” Liên Thủ Tín cúi đầu sải bước ra khỏi phòng.

Liên Thủ Lễ đi theo Liên Thủ Tín cùng đến đây, vẫn an vị ở bên cạnh không nói gì. Lúc này, hắn thấy Liên Thủ Tín đi, cũng đứng lên muốn về cùng.

“Lão Tam, con chờ một chút.” Liên lão gia tử không ngăn cản Liên Thủ Tín lại mà vội kéo Liên Thủ Lễ.

“Lão Tam này, con với lão Tứ cảm tình tốt. Con giúp ta khuyên lão Tứ chuyện này đi. Đều là thân huynh đệ, ta đã nói đạo lý rõ ràng rồi, con lại đi khuyên nhủ nó một phen. Ta chờ hồi âm của con.”

Liên Thủ Lễ đứng đờ ra ở đó, thân thể thọt lỏm trong bộ áo kép, nhìn có vẻ gầy gò ốm yếu.

Không đợi Liên Thủ Lễ mở miệng, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân rầm rập, ngay sau đó rèm cửa được vén lên, Liên Thủ Nghĩa vội vội vàng vàng xông thẳng vào trong.

“Ơ? Không phải nói lão Tứ tới sao, người đâu rồi? Đi rồi hả?” Liên Thủ Nghĩa vào nhà, mở to mắt tìm kiếm khắp nơi, tùy tiện hỏi một câu.

“Mày không gặp lão Tứ à? Mày đã chạy đi đâu?” Liên lão gia tử tức giận nói: “Chờ mày, chờ mày thì con gái mới lớn cũng thành bà già rồi.”

“Cha.” Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười trừ, lại nhìn Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Liên Thủ Lễ: “Đây là… đây là muốn hỏi vợ cho Đại ca con hả?”