Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Chương 38: Bữa tiệc ở nam cung gia 2



Nguyệt Nguyệt đến gần hai người họ, nhìn vào mắt Diệp Chi Lăng nở nụ cười chua xót

" Chi Lăng! Anh đã sai khi yêu cô ta.

Nam Cung Nguyệt tôi dám khẳng định một điều rằng.

Sai lầm lớn nhất cuộc đời Diệp Chi Lăng anh chính là yêu cô gái anh đang ôm và bảo vệ trong lòng.

Còn sai lầm lớn nhất của Nam Cung Nguyệt này chính là đã yêu anh...!Ha...!Vậy mà tôi đã ôm tia hi vọng...!nhưng kết thúc thôi "

Nguyệt Nguyệt đưa tay lau nước mắt, xoay người bước lên khán đài nói vào micro

" Hôm nay tôi vốn muốn tuyên bố một chuyện.

Rằng kể từ ngày hôm nay hôn ước giữa Diệp gia và Nam Cung gia chính thức hủy bỏ.

Kể từ ngày hôm nay tôi và Diệp thiếu không còn bất kì quan hệ gì.

Tôi xin trao trả vật đính ước của hai nhà, và xin chúc phúc cho đôi uyên ương này được bách niên giai lão.

Hạnh phúc cả đời "

Nguyệt Nguyệt cầm lấy một chiếc họp đưa đến trước mặt Diệp Chi Lăng vẫn đang kinh ngạc.

" Diệp thiếu! Đây là Liên Hoa ngọc.

Xin trả lại cho Diệp gia, tôi nghĩ Hàn tiểu thư đây sẽ xứng đáng hơn tôi "

Diệp Chi Lăng bần thần nhìn vào chiếc họp.

Đưa tay cầm lấy...!

" Diệp thiếu! Tôi nghĩ Nam Cung gia chúng tôi không xứng với Diệp gia.

Em gái của tôi cũng không hợp với cậu.

Vị tiểu thư Hàn Như Yên đây mới là định mệnh của cậu, vậy tôi cũng chúc phúc cho hai người.

Nhưng mong Diệp thiếu và vị tiểu thư đây nhớ kĩ.

Nếu như ai dám đụng đến em gái của tôi, thì Nam Cung Tử Doanh này sẽ không tha cho kẻ đó.

Tôi thề trên danh dự của mình "

Tử Doanh bước lên mỉm cười nhẹ

" Anh hai...!"

Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn vào hắn, nước mắt chảy dài mỉm cười ôm lấy anh trai của mình.

" Lớn rồi! Sao dễ khóc vậy "

" Em xin lỗi, em hiểu rồi.

Anh hai, cảm ơn anh "

Cô mỉm cười nhìn họ, sau lại nhìn đến Diệp Chi Lăng đang nhìn đến chiếc họp trong tay.

Khóe môi vươn lên nụ cười rồi lấy chiếc vòng ra

" Vậy phải cảm ơn Nam Cung tiểu thư.

Cảm ơn cô đã tác thành cho chúng tôi "

Nói rồi hắn nắm lấy tay Như Yên, chậm rãi muốn đeo vào tay cô ta.

Cô nheo mài bước lên

" Xin Diệp thiếu chậm đã "

Mọi người nhìn đến cô, Nguyệt Nguyệt và Tử Doanh cũng không hiểu gì.

" Cô là ai? "

Chi Lăng nhìn vào cô hỏi, Hàn Như Yên thấy báo vật sắp vào tay lại bị cô làm trì hoãn liền liếc qua cô chán ghét.

Cô nở nụ cười nhạt

" Tôi là bạn của Nam Cung Nguyệt.

Phượng Tinh Tuyết "

" Cô là Phượng đại tiểu thư của Phượng gia? Cô muốn gì? "

" Tôi muốn trước khi ngài quyết định đeo chiếc vòng định ước này cho Hàn tiểu thư thì muốn làm rõ một số chuyện "

" Làm rõ chuyện gì? "

" Tinh Tuyết! Cậu muốn làm gì? "

Nguyệt Nguyệt nắm lấy tay của cô lo lắng, cô mỉm cười trấn an

" Chẳng phải tớ nói tặng cậu một món quà sao? Cậu sẽ hiểu sớm thôi...!"

Nói rồi cô xoay qua Diệp Chi Lăng

" Tôi biết bản thân không có tư cách gì để tham dự vào việc của Diệp gia và Nam Cung gia.

Nhưng tôi muốn đòi lại công đạo cho bạn của tôi.

Cũng như làm rõ một số chuyện "

" Cô muốn làm rõ chuyện gì? "

Dĩ Minh Minh đi lên cáu gắt

" Mọi người ở đây chắc đều đang nghĩ rằng Nam Cung Nguyệt là một người con gái độc ác, lẳng lơ và muốn chia rẻ một đôi uyên ương? "

Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn nhau, cô như biết được câu trả lời liền nở nụ cười

" Nhưng tôi lại thấy bạn của mình đang làm một việc rất đúng.

Cô ấy đã không muốn cho người mình yêu bị rơi vào vòng tay của một con cáo đội lớp cừu "

" Phượng đại tiểu thư sao cô lại nói Yên nhi như vậy? Cô có ý gì? "

Cô nhìn Diệp Chi Lăng đang tức giận

" Tôi có ý gì chắc Diệp thiếu ngài là người rõ nhất.

Tôi có thể nhìn thấy trong đáy mắt của ngài không hề có bất kì tình cảm gì với Hàn tiểu thư "

Diệp Chi Lăng kinh ngạc với những lời nói của cô

" Cô...!cô nói gì vậy "

" Ha! Diệp thiếu còn muốn tự lừa mình dối người tới khi nào? Tôi hỏi ngài, ngài có thật sự đau lòng khi thấy Hàn tiểu thư ngã xuống? "

"...!"

" Và cái bạt tay kia của ngài dành cho Nguyệt Nguyệt, trong lòng Diệp thiếu ngài có cảm giác gì? "

"...!"

Diệp Chi Lăng im lặng nhìn qua Nguyệt Nguyệt, bàn tay nắm chặt lại

" Những gì đôi khi ta nhìn thấy và nghe được chưa chắc gì nó đã là sự thật.

Ngài có biết vì sao Nguyệt Nguyệt lại đẩy Hàn tiểu thư ra không? "

Cô kéo tay Nguyệt Nguyệt lại cầm lên

" Vì nếu tôi đoán không sai thì Hàn tiểu thư đã nhéo cô ấy khiến cô ấy đau quá mà phải đẩy cô ta ra.

Nhưng để diễn thật tốt cô ta đã cố tình ngã thật mạnh "

Mọi người nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay của Nguyệt Nguyệt mà kinh ngạc nhìn nhau.

Diệp Chi Lăng cũng sững sờ...!

" Không có...!tôi không có.

Phượng tiểu thư sau cô lại đổ oan cho tôi như vậy? "

" Ồ! Hàn tiểu thư nói không có? Vậy nếu như tôi đoán không nhầm thì trước lúc cô ngã cô đã sáp gần với Nguyệt Nguyệt.

Nhéo cô ấy thật mạnh rồi giả vờ như mình là nạn nhân.

Nếu như tôi nói sai thì ở nơi đây chắc chắn có camara an ninh, có cần kiểm chứng? "

Giờ đây mọi lời bàn tán vang lên, cô nhìn qua người con trai trong đám đông đó đang mỉm cười nhìn cô hứng thú.

Cô cũng gật nhẹ đầu như chào hỏi

" Không...!Chi Lăng...!anh hãy tin em...!em không có.

Hãy tin em...!"

" Ô! Nếu Hàn tiểu thư đã nói vậy thì việc này tạm thời bỏ qua.

Tôi muốn hỏi Diệp thiếu một câu "

"...!Cứ hỏi...!"

" Ngài thật sự yêu Hàn Như Yên? Và ngài thật sự muốn cưới cô ấy? "

" Tôi...!tôi...!"

Cô nhìn vào hắn đang do dự mà mỉm cười

" Ha! Tôi biết lý do ngài ghét Nguyệt Nguyệt.

Ngài đang căm giận cô ấy, phải không? "

"...!"

" Căm giận? Tớ làm gì cho anh ta giận chứ? "

Cô lấy ra một tấm hình, trong đó là một người con trai đang cùng một cô gái choàng vai nhau vào khách sạn.

Và người con gái đó rất giống với Nguyệt Nguyệt

" Vì bức hình này "

Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn vào nó

" Có phải có người đã gởi cho Diệp thiếu tấm ảnh và khiến ngài nổi cơn ghen? Sau đó Hàn tiểu thư nhiều lần gây ra hiểu lầm cho cả hai, và thế là lòng tin của ngài dành cho Nguyệt Nguyệt dần biến mất? "

Mọi người đều chú ý nhìn vào Diệp Chi Lăng chờ câu trả lời

"...!Phải! "

Nguyệt Nguyệt kinh ngạc nhìn đến

" Nhưng tôi chưa từng vào khách sạn.

Anh nghĩ tôi là hạng người đó sao? "

"...!"

" Diệp Chi Lăng! Thì ra anh vốn đâu tin tưởng tôi "

" Tôi không phải không muốn tin! Nhưng lúc đó tôi đã cố tìm em để hỏi cho rõ, nhưng thứ tôi thấy được là em đang vui vẻ thân mật cùng người đàn ông khác trên giường.

Cũng chính là tên đàn ông trong bức hình này.

Em có biết lúc đó tôi đã đau khổ như thế nào không? Chính miệng em còn thốt ra những lời nói đầy tàn độc, tôi đã điên cuồng và đau đớn như thế nào? Em biết không? "

Lời nói của Diệp Chi Lăng khiến mọi người càng thêm sững sờ, Nguyệt Nguyệt bàng hoàng

" Tôi...!? Đã nói gì? "

" Ha! Tôi cần nhắc lại sao? Từ ngày hôm đó em luôn cố bám theo tôi như chưa có gì xảy ra.

Tôi thật sự cảm thấy kinh tởm "

" Không! Tôi chưa từng làm chuyện đó "

" Chưa từng? Ha! Nói thật dễ nghe "

Cô nở nụ cười nhạt kéo tay Nguyệt Nguyệt cho cô ấy lùi lại

" Vậy là rõ rồi.

Vì lý do đó mà hai người sinh ra hiểu lầm.

Nhưng Diệp thiếu không biết sao? Thế giới này còn có một thứ gọi là hóa trang.

Có lẽ người mà lúc ngài nhìn thấy là có kẻ khác giả dạng "

Diệp Chi Lăng kinh ngạc xoay qua

" Ý của cô là...!"

" Phải! Nếu như muốn biết rõ thì nên hỏi Hàn tiểu thư đây a~ "

Cô bước đến Hàn Như Yên đang cúi đầu, bàn tay ả ta nắm chặt run rẩy.

" Cô...!cô nói dói.

Tôi không biết gì cả.

Tại sao phải hỏi tôi? "

" Chẳng phải ngay lúc mà Diệp thiếu đang đau khổ thì chẳng phải cô là người đầu tiên đã xuất hiện bên cạnh anh ta sao? "

" Cô nói bậy! Như Yên chỉ là một cô gái không có danh phận.

Làm sao thuê người hóa trang chuyên nghiệp như vậy? "

Dĩ Minh Minh đi lên nói

" Nhưng nếu Hàn tiểu thư có một người có tiền tài giúp thì sao? "

" Làm sao có thể, như vậy thì tên đó được gì chứ "

Dĩ Minh Minh tiếp tục biện bạch

" Ha! Nếu như tên đó say mê Hàn tiểu thư thì điều đó là có thể.

Nhìn thử xem Hàn tiểu thư vừa xinh đẹp như một đóa hoa không nhiễm bùn.

Ai mà chẳng si mê? "

Cô đưa tay lên môi nở nụ cười nhạt

" Cô đừng ở đây nói bậy bạ.

Chi Lăng, anh hãy tin em...!"

" Ha! Tôi thấy Hàn tiểu thư cũng chỉ là một người đàn bà ham danh lợi.

Dùng đàn ông làm công cụ mà thôi.

Cái gì mà thanh khiết chứ? Bất quá cũng chỉ là một viên ngọc được bao bọc bởi một lớp đá.

Còn bên trong lại dơ bẩn...!Thật bất hạnh khi có ai đã si mê cô...!"

Cô nói to trong đại sảnh, mọi người nhìn nhau im lặng.

Bỗng một tiếng nói vang lên

" Cô nói bậy! Như Yên không phải người như vậy "

Từ trong đám đông đi ra một người con trai, nhìn là biết là một công tử ăn chơi.

Gương mặt cũng được coi như là tuấn tú...!

Ha! Dễ dụ...!

" Không biết vị thiếu gia đây là? "

Cô nhướn mài hỏi

" Tôi là Mạc Thanh "

" Cho hỏi ngươi có quan hệ gì với Hàn tiểu thư mà lại nói rằng không phải? "

" Tôi...!tôi là bạn của cô ấy "

" Ồ! "

Cô nhìn qua Hàn Như Yên đang lo sợ, đôi mắt cô ta hiện lên sự căm ghét với Mạc Thanh...!

" Hắn là người đàn ông đêm đó đã cùng Nguyệt Nguyệt....!"

Diệp Chi Lăng căm giận nói.

Nguyệt Nguyệt nghe xong liền nhìn đến

" Anh là ai? Tôi không hề quen biết anh "

" Tôi...!chúng ta đã từng tình 1 đêm.

Là do cô quyến rũ tôi, vậy mà lại không nhớ? "

" Tôi và anh không hề có thù oán, sao anh lại vu oan hãm hại tôi như vậy? "

" Tôi chỉ nói sự thật.

Đồ đàn bà lẳng lơ như cô, lại còn giả vờ nữa "

Cô nhìn Mạc Thanh mà nhướn mài.

Đi đến bên cạnh tên đó

" Vị thiếu gia đây chắc chắn người cùng cậu vào khách sạn là Nguyệt Nguyệt? "

" P...phải! "

" Ăn nói xằng bậy "

Tử Doanh đi lên, trên tay còn cầm bức ảnh.

" T...!tôi nói thật "

" Ha! Nói thật? Phía sau lưng gần vai trái của tiểu Nguyệt có một vết bớt hình con bướm.

Nhưng trong tấm ảnh lại không hề có "

Tử Doanh đưa tấm ảnh cho Diệp Chi Lăng, mọi người đều nhìn ra vai trái của Nguyệt Nguyệt.

Quả nhiên là có vết bớt hình con bướm.

Nhưng trong tấm ảnh là hai vai trắng mịn không hề có vết bớt nào.

Diệp Chi Lăng nheo mài cởi áo khoác ra khoác lên người Nguyệt Nguyệt

" Nhìn đủ chưa? "

Mọi người xung quanh đều nhìn nhau, cô mỉm cười liếc qua Hàn Như Yên đang nghiến răng tức giận

" Ha! Trời cao đất dày, nhân quả báo ứng.

Hàn tiểu thư cô rất tỉ mỉ, nhưng những kẻ làm việc cho cô sao lại không có cái tính như cô vậy kìa "

Cô châm biếm khiến Như Yên tức giận hơn, đôi mắt nhìn cô căm hờn

" Nói! Tại sao lại hãm hại em gái tôi? "

Tử Doanh nắm lấy cổ áo Mạc Thanh kéo lên

" T...tôi...!"

" Chi Lăng! Không phải như vậy...!hic...!không phải như vậy...!họ vu oan cho em.

Em không có làm "

" Tôi không thể tin cô nữa...!"

" Chi Lăng...!sao anh không tin em? Em...!em đã có thai với anh rồi "

Hàn Như Yên vừa khóc vừa nói, mọi người đều kinh ngạc.

Nguyệt Nguyệt bàng hoàng

" Anh và cô ta đã...!hai người...!"

" Nguyệt Nguyệt, em nghe anh giải thích.

Không phải như vậy, đêm đó anh đã quá say, anh đã rất đau khổ khi chứng kiến cái cảnh đó.

Nên anh đã uống hơi quá chén...!anh...!anh đã tưởng cô ấy là em...!anh không phải...!"

" Đủ rồi! Chi Lăng, dù sao cũng đã muộn rồi, hôn ước đã hủy bỏ.

Chuyện này cũng đã làm sáng tỏa.

Dù cho ai gây ra đi nữa cũng không còn quan trọng nữa, huống chi cô ấy đã có thai của anh.

Cứ xem như hai ta đã hết duyên phận, mong anh hạnh phúc "

Nguyệt Nguyệt quay đi, cô nhìn vào Hàn Như Yên đang ôm mặt khóc.

Cô vươn lên nụ cười nhẹ nhàng như làn suối...!

Đúng là thông minh.

Một câu nói là muốn giải quyết hết mọi chuyện, nhưng không dễ như vậy...!

Cô kéo tay Nguyệt Nguyệt lại

" Khoan đã...!"