Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh

Chương 37: Bữa tiệc ở nam cung gia 1



Hôm nay cô đã nhận được một bức thư mời từ Nguyệt Nguyệt, rằng nhà cô ấy sẽ tổ chức một bữa yến tiệc mừng sinh nhật của cô ấy.

Cô mỉm cười đặt thiệp mời lên bàn, điện thoại run lên...!là tin nhắn của Nguyệt Nguyệt

" Tinh Tuyết! Cậu nhận được thiệp mời chưa? "

Cô mỉm cười nhắn lại

" Rồi! Cảm ơn đã mời tớ "

" Ôi trời! Bạn bè với nhau cần gì khách sáo.

Mà tớ có chuyện muốn nói...!"

" Hử? Chuyện gì? "

" Tớ...!quyết định sẽ hủy bỏ hôn ước trong bữa tiệc này! "

Cô mỉm cười nhẹ

" Như vậy mới phải! Yên tâm, tớ sẽ tặng cho cậu một món quà đặc biệt "

" Vậy sao? Thật háo hức.

Tối tới đúng giờ đó.

Bái bai "

" Ừm! "

Cô đặt điện thoại xuống mỉm cười, đôi mắt nhìn vào máy tính...!

" Hàn Như Yên...!"

________________

Tối đó 19h tại Nam Cung gia

Cô bước xuống xe nhìn ngôi biệt thự sang trọng, đêm nay cô diện cho mình một chiếc váy đen trễ vai dài tới gót chân.

Những viên pha lê lấp lánh được đính thành những bông hoa tuyết xinh đẹp.

Mái tóc đen tuyền tự nhiên búi cao lên quý phái, phía trái tóc, cô còn gắn một bông hoa đen được tạo từ cẩm thạch đen.

Dung nhan tuyệt thế trang điểm nhẹ, đêm nay cô vô cùng xinh đẹp và sang trọng...!

Cô bước vào nhìn mọi người xung quanh náo nhiệt, bỗng từ phía trước có người chạy tới mỉm cười vui vẻ

" Tinh Tuyết, cậu tới rồi "

Nguyệt Nguyệt hôm nay rất xinh đẹp, chiếc váy hai dây ôm sát cơ thể quyến rũ màu đỏ ngang đầu gối.

Mái tóc uốn lượn búi lên để lại hai lọn tóc hai bên vai.

Gương mặt xinh đẹp trang điểm sắc sảo xinh đẹp.

Đêm nay cô ấy cứ như một yêu nữ câu hồn người...!

" Cậu đẹp lắm "

Cô mỉm cười vén tóc cô ấy vừa nói

" Tinh Tuyết cũng rất xinh đẹp.

Nào, lại đây "

Nguyệt Nguyệt kéo tay cô đến một bàn cho cô ngồi xuống

" Cậu uống rượu không? "

" Một chút thì được "

Cô đón lấy ly rượu vang đỏ từ tay Nguyệt Nguyệt

" Cụng ly "

Keng!

Cô nhấp nhẹ một ít rượu rồi nhìn xung quanh, từ xa cô nhìn thấy Hàn Như Yên và Dĩ Minh Minh đang đứng đó.

Bọn họ đêm nay đều rất xinh đẹp, nhưng lại khác với bọn cô vẻ đẹp kiêu sa.

Còn Hàn Như Yên lại đẹp một cách yếu đuối, thanh khiết với chiếc váy trắng tinh khôi...!Bên cạnh Hàn Như Yên là một nam nhân ân cần nói chuyện với cô ta, nụ cười dịu dàng yêu thương...!

Người con trai này khí chất cao quý, mái tóc màu nâu vuốt ngược ra sau.

Gương mật tuấn lãng câu dẫn.

Đôi mắt nâu đồng ấm áp...!Quả là một nam nhân tuấn mĩ, nhưng so với Hoàng Phong thì thua xa...!

Cô giật mình khi tự nhiên nghĩ đến gương mặt yêu nghiệt của tên đó

" Tinh Tuyết! Cậu sao vậy? "

" À không! Đó là Hàn Như Yên và Dĩ Minh Minh? "

" Hử? Ừ! Là do Chi Lăng đưa đến...!"

Cô nhìn lên Nguyệt Nguyệt đang đắm đuối nhìn về phía bọn họ, cô có thể thấy ánh mắt của Nguyệt Nguyệt nhìn vào người con trai đó rất đau lòng và khổ sở...!Cô nắm lấy tay cô ấy kéo nhẹ

" Cậu ổn chứ? "

" Không sao! Tớ sẽ không ngu ngốc như trước nữa "

Cô mỉm cười nhìn Nguyệt Nguyệt, bỗng từ phía sau vang lên tiếng nói của nam nhân

" Em là bạn của con nhóc nhà anh? "

Cô quay lại liền nhìn thấy một người con trai khoảng chừng 23 tuổi.

Mái tóc bồng bềnh màu xám.

Đôi mắt phượng lão luyện sắt bén sau chiếc mắt kính.

Mũi cao, môi bạc mỏng mỉm cười nhẹ.

Cơ thể diện một bộ âu phục lịch lãm tôn lên khí chất cao quý.

Dù rất đẹp nhưng ánh mắt lại quá lạnh, cười như không cười...!

" Ngài là Nam Cung tiên sinh? Hân hạnh "

Cô đứng dậy vươn tay chào hỏi

" Cứ gọi anh là Tử Doanh.

Sau này làm phiền em để ý con bé tiểu Nguyệt giùm anh "

" Tử Doanh ca nói quá "

" Anh hai...!"

Nguyệt Nguyệt hơi cúi đầu thỏ thẻ, Tử Doanh thở dài đưa tay đẩy gọng kính

" Em đó! Qua chào hỏi vài người đi "

"...!Vâng! Tinh Tuyết, đợi tớ một chút "

" Ừm! "

Cô mỉm cười gật đầu

" Ngồi đi "

Tử Doanh ngồi xuống nâng ly rượu lên

" Con bé đó không ngờ lại kết bạn được với Phượng đại tiểu thư của Phượng gia "

" Tử Doanh ca, anh nói quá.

Nguyệt Nguyệt rất đáng yêu "

Cô mỉm cười nhẹ nhấm nháp ly rượu trên tay

" Nó rất ngốc thì đúng hơn "

" Anh và cô ấy dường như có hiểu lầm? "

" Ha! Không dấu gì em, nó và anh không thân thiết, dù là anh em ruột "

" Em có thể thấy anh rất quan tâm Nguyệt Nguyệt "

Tử Doanh nhìn vào mắt cô xẹt qua ý cười

" Vậy sao?...!Không có người anh trai nào không lo cho em gái mình "

" Vậy sao anh không nói rõ để giải quyết hiểu lầm? "

"...!"

Cô đặt ly rượu xuống bàn, nhìn về phía Nguyệt Nguyệt

" Em dù chỉ vừa quen biết Nguyệt Nguyệt không lâu.

Nhưng em biết cô ấy rất cô độc, cô ấy cần một tình thương từ người thân của mình.

Và người có thể làm được điều đó là anh "

" Nó rất ghét người anh trai này...!"

Cô nhẹ lắc đầu mỉm cười nhạt

" Nguyệt Nguyệt không ghét anh, qua những gì cô ấy nói thì anh đang cố muốn cô ấy tự vươn lên.

Nên anh mới không ra mặt bảo vệ cho em gái mình...!"

" Nó lớn rồi, không thể quá dựa dẫm vào ai "

" Em không có ý dạy đời anh, nhưng mong anh hãy suy nghĩ lại những gì em sắp nói.

Nguyệt Nguyệt vốn rất tôn kính anh trai của cô ấy.

Khi cô ấy nói về anh thì cô ấy đã rất buồn nhưng nơi đáy mắt của Nguyệt Nguyệt em có thể thấy được sự tôn kính và ngưỡng mộ dành cho anh.

Nhưng những điều anh làm đã khiến cô ấy hiểu lầm và giữ khoảng cách với anh, em mong anh có thể chủ động hơn...!Dù biết không thể quá dựa dẫm vào ai, nhưng nếu là anh trai mình thì dựa dẫm một chút cũng không sao...!"

Tử Doanh nhìn vào ly rượu mà nở nụ cười nhạt, cô không thể thấy được cảm xúc của hắn nên cũng lặng lẽ trầm tư...!

Xoảng!

Bỗng gần đó vang lên tiếng ly chén bể, cô xoay lại liền thấy Hàn Như Yên đang nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, gương mặt tràn đầy nước mắt.

Và điều khiến cô bất ngờ là Nguyệt Nguyệt đang đứng đó, Dĩ Minh Minh tức giận nói

" Nam Cung Nguyệt, cô làm gì vậy? "

Cô nheo mài đứng lên đi lại gần, bước đến cạnh Nguyệt Nguyệt nhìn xuống cổ tay trắng mịn có một vết dấu đỏ liền hiểu ra

" Tôi không cố ý.

Là do cô ta...!"

" Đủ rồi! Nam Cung Nguyệt, cô ghét Như Yên vậy sao? Muốn làm cô ấy phải bẻ mặt ngay trong bữa tiệc thế này? "

Lời nói của Dĩ Minh Minh càng lớn, mọi người đều nhìn đến bàn tán.

" Tinh Tuyết! Tớ không cố ý, là do cô ta...!"

Nguyệt Nguyệt nắm lấy tay cô lo lắng, cô vỗ nhẹ vào tay cô ấy như trấn an.

Bỗng Diệp Chi Lăng chạy đến đỡ Như Yên, ôm cô ta vào lòng rồi xoay qua Nguyệt Nguyệt nói

" Cô tại sao phải đẩy ngã Yên nhi? "

" Tôi không đẩy ngã cô ta.

Là do cô ta tự biên tự diễn mà thôi "

" Hic...!hic...!Chi Lăng...!em không sao...!hic...!không sao...!"

Hàn Như Yên đưa tay che miệng lắc đầu, tiếng nấc vang lên lời nói đứt quản khiến mọi người xung quanh thương xót.

Dĩ Minh Minh nhìn đến nói lớn

" Rõ ràng là cô ghét Như Yên được Diệp thiếu yêu thương mà bỏ rơi cô.

Lần trước cô còn tát Như Yên một cái, bây giờ là đẩy ngã muốn cô ấy mất thể diện trước mọi người.

Đúng là đồ đàn bà độc ác "

" Cái gì? Cô đánh Yên nhi? Sao cô lại đánh em ấy? "

Gương mặt Chi Lăng tức giận lên tiếng

" Là do ả hồ ly này thôi.

Tôi không cố ý đánh cô ta, là do cô ta tự dác mặt tới.

Có trách thì trách cô ta diễn quá khéo khiến tôi nhìn bẩn mắt nên đánh "

Nguyệt Nguyệt khoanh tay đứng kiêu ngạo nói

Bóp!

Tiếng bạt tay vang lên cả đại sảnh, Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu ôm lấy một bên mặt.

Nước mắt chảy xuống bàng hoàng nhìn Diệp Chi Lăng...!

" Anh đánh tôi? "

Cô kinh ngạc đi đến xem xét, sau lại nhìn qua Hàn Như Yên đang ở trong lòng Diệp Chi Lăng đang mỉm.

Đôi mắt cô nheo lại...!

" Phải! Tôi đánh cô, cô đúng là không biết liêm sỉ.

Hết lần này đến lần khác lợi dụng lúc tôi không ở cạnh mà ức hiếp Như Yên.

Tôi nhịn cô quá đủ rồi "

Diệp Chi Lăng nói rồi nhìn xuống Hàn Như Yên hỏi han, cô vốn định đi lên nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Diệp Chi Lăng dành cho Hàn Như Yên cô liền nở nụ cười nhạt lắc nhẹ đầu...!

" Diệp Chi Lăng! Nam Cung Nguyệt tôi đã sai lầm khi đã yêu anh.

Tôi có mắt như mù, không nhìn ra anh chưa hề tin tưởng tôi.

Tôi cùng anh lớn lên, thời gian Nam Cung Nguyệt này bên cạnh anh bao lâu rồi? Còn Hàn Như Yên cô ta đến bên anh bao lâu? Vậy mà anh không hề tin tưởng tôi, chỉ biết nhìn vào trước mắt.

Từ nhỏ cho đến giờ chưa ai dám ra tay tát tôi.

Vậy mà không ngờ tôi lại bị chính người mình yêu sỉ nhục.

Diệp Chi Lăng anh nghe cho rõ đây, cái tát ngày hôm nay cả đời Nam Cung Nguyệt tôi sẽ không quên.

Những tình cảm tôi dành cho anh xem như kết thúc từ đây "

Nguyệt Nguyệt vừa khóc vừa nói to, mọi người ai nghe thấy cũng đều kinh ngạc.

Không gian im lặng...!

" Cô...!tốt lắm, nếu cô đã nói vậy thì rất hợp với ý của tôi.

Cảm ơn cô đã thành toàn cho chúng tôi "

Hàn Như Yên nhìn thấy liền run rẩy đi lên, vươn tay muốn nắm lấy tay Nguyệt Nguyệt

" Nam Cung tiểu thư...!tôi...!tôi...!cảm...!ơn...!"

" Cút ra! Đừng chạm vào tôi "

Nguyệt Nguyệt hất cô ta ra quát lên, Chi Lăng nhìn thấy liền nheo mài.

Cô nhìn vào ả mà bình thản, bỗng cô cảm nhận được một ánh mắt trong đám người.

Cô liền xoay qua nhìn vào một người con trai đang đứng trong đám đông.

Mái tóc xanh đêm bồng bềnh hơi rối.

Đôi mắt sâu thẳm như đáy vực hiện lên ý cười như đang xem một vỡ kịch.

Mũi cao thẳng.

Môi nhếch lên không ý vị.

Thân hình cân đối khỏe mạnh mặc bộ âu phục trắng.

Một bên còn đeo khuyên tay hình thanh kiếm.

Người con trai này có nhan sắc không hề kém cạnh Diệp Chi Lăng hay Nam Cung Tử Doanh.

Khí chất bỡn cợt bất cần khiến không ai có thể nhìn rõ tâm tư của hắn.

Đứng giữa đám người nhưng lại nổi bật...!

" Nam Cung Nguyệt! Cô đừng quá đáng...!"

Hàn Như Yên lại được đỡ lên một lần nữa.

Nắm lấy tay Diệp Chi Lăng lắc đầu

" Em không sao...!"

Gương mặt cô ta bây giờ nước mắt lấm lem, trên tay và đầu gối xuất hiện những vết bầm tím khiến người đau xót.

Đôi mắt trong veo sợ hãi rụt rè.

Mọi người thấy vậy liền vang lên tiếng bàn tán

- Nam Cung tiểu thư này thật quá đáng

- Phải đó.

Nhìn vị tiểu thư kia thật đáng thương

- Cứ như một bông hoa bị người tự ý chà đạp.

Nam Cung gia sao lại có đứa con như vậy?

- Nghe nói cô tiểu thư này có tiếng xấu không nhỏ

- Chứ gì nữa.

Suốt ngày ăn chơi lêu lỏng.

Không biết còn trong sạch hay không

- Đúng đó! Vị Như Yên tiểu thư kia lại khác.

Như một đóa hoa trắng thanh khiết không nhiễm bụi trần...!

......!

Cô nhìn vào Hàn Như Yên, nơi đáy mắt hiện lên ý cười chế giễu

Diễn kịch hay thật...!Một con cừu đội lớp cáo...!