Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, cô ngày nào cũng đến thăm mộ hắn.
Khoảng thời gian này, cô mới biết rằng bản thân còn yêu hắn rất nhiều, chỉ là cô đang chạy trốn nó mà thôi.
Nhưng vậy thì đã sao? Hắn cũng không còn, vậy cô quan tâm đến điều đó còn ý nghĩa gì? Cô bước đi trên phố, đôi mắt nhìn những người xung quanh vẫn bình thản
" Tuyết nhi "
Cô quay lại liền thấy Thiên Bảo, cô mỉm cười.
Thiên Bảo bước đến gần cô, xoa mái tóc cô
" Thiên Bảo "
" Em đi đâu vậy? "
" Em chỉ đang đi dạo "
" Dạo này không gặp em, hay chúng ta đi ăn nhé? "
" Vâng "
Cô cùng Thiên Bảo ăn uống, đi dạo phố.
Tâm tình cũng tốt hơn, sau cùng là ngồi lại công viên, cô vừa ăn kem vừa nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa xung quanh.
" Em có tâm sự sao? "
" Em...!chỉ là một chút chuyện "
" Không! Anh thấy đáy mắt em có một sự buồn bã rất sâu.
Cứ tâm sự với anh "
Thiên Bảo mỉm cười nhìn cô, cô ngẩn người sau đó lắc đầu
" Em đang nghĩ, bản thân đã sai khi chối từ tình cảm của Phong "
Thiên Bảo nhìn lên bầu trời
" Cảm giác trong lòng em thế nào? "
"...!Trống trãi "
" Em còn yêu Lâm thiếu, đúng không? "
"...!"
" Dù không biết hai người đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng...!anh hiểu em đã chạy trốn tình cảm của mình "
Cô cúi đầu, bàn tay siết chặt lại
" Em không muốn chịu tổn thương nữa, cũng không muốn gây ra cho người khác sự tổn thương.
Từ bỏ tình cảm của mình, là một giải thoát "
" Nó thực sự giải thoát? Hay chỉ làm vướn bận thêm? "
Cô kinh ngạc, nhìn qua Thiên Bảo.
Cô chạm vào đôi mắt của Thiên Bảo, lòng cô có một sự dao động...!
" Ý anh là gì? "
" Ha! Tuyết nhi! Khi cả hai muốn được giải thoát thật sự, thì là cả hai phải chấp nhận buông tay.
Nếu như còn một người muốn níu kéo, thì cái gọi là giải thoát sẽ càng trở thành nút thắt trong lòng mỗi người.
Không chỉ riêng họ, mà ngay cả những người xung quanh "
Cô sững sờ, nhớ lại hình ảnh của hắn níu kéo tay cô.
Và nước mắt của Y Nhu, sự khó xử của ba.
Và...!Thiên Bảo...!Chính cô cũng đã khóc, khóc rất nhiều...!Đây thật sự là giải thoát?
" Em...!phải làm gì? "
" Chính bản thân em đang đau, những người khác cũng đau.
Em nên tìm ra lý do vì sao mà em lại muốn từ bỏ tình cảm của mình "
" Vì...!ở bên cạnh Phong.
Tất cả chỉ là tổn thương, khi em chạy theo anh ấy thì lại bị vứt bỏ.
Nhưng khi em xoay đi, Phong lại kéo lại "
Thiên Bảo mỉm cười, một nụ cười ấm áp
" Những người không biết trân trọng, không xứng đáng có được nó.
Nhưng một khi tình cảm quá sâu, thì cho dù muốn vứt ra, cũng vứt không được.
Vậy khi em trở mặt, những tổn thương lòng em gây ra cho Lâm thiếu.
Em đã thấy hắn trả đủ chưa? "
Cô kinh ngạc, khi hắn ép buộc cô.
Cô đã đánh hắn và bỏ đi, cô không hề nhìn vào ánh mắt hắn.
Không hề nghĩ đến cảm nhận của hắn, giống như...!kiếp trước hắn đã làm với cô...!
" Em không biết...!"
" Không biết? Tức là chưa đủ.
Tuyết nhi! Nếu em đã muốn buông bỏ, vậy sau lại không buông bỏ hận thù và chấp niệm nơi đáy lòng? Lại từ bỏ tình cảm của mình? Em buông bỏ tình cảm, chỉ khiến bản thân em càng đau...!Nhưng nếu em buông bỏ chấp niệm, oán giận.
Thì thứ em nhận là hạnh phúc.
Tha thứ...!sẽ khiến em hạnh phúc "
Cô như bừng tỉnh, nhìn qua Thiên Bảo đang nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương ấm áp.
Cô cảm thấy có lỗi...!
" Sao anh lại làm vậy? "
Thiên Bảo nhìn lên trời, nụ cười vẫn hiện hữu
" Anh muốn nhìn người mình yêu hạnh phúc.
Nếu anh thừa cơ hội chiếm lấy tình cảm của em, thì chính anh cũng sẽ là kẻ bị giam cầm.
Cũng như gây ra nỗi đau cho em.
Anh không làm được...!Con người ta nên tiến tới hạnh phúc, chứ không phải nỗi đau "
Cô mỉm cười đứng lên, nhưng đáy mắt lại mang theo nỗi ưu sầu
" Cảm ơn anh...!nhưng đã quá muộn rồi "
" Chưa muộn đâu "
Cô sững sờ nghe giọng nói từ phía sau, cô từ từ nhìn lại.
Thì hắn đang đứng trước mặt cô, nụ cười và ánh mắt hắn mang theo sự dịu dàng.
Cô như không tin vào mắt mình, hắn bước lại.
Bó hoa hồng trên tay, Thiên Bảo đứng lên
" Nhiệm vụ của tôi xong rồi.
Đi trước "
" Cảm ơn "
Hắn nhìn qua nói, Thiên Bảo lắc đầu bỏ đi.
Khi đi một đoạn khá xa, nụ cười trở nên thê lương...!
" Dù nói như vậy, nhưng anh lại không thể từ bỏ tình cảm của mình.
Anh sẽ mãi mãi sống cùng nó, và ở phía sau nhìn em.
Hạnh phúc nhé...!"
_________________
Cô nhìn Hoàng Phong, nước mắt chảy xuống.
Hắn tiến tới lau nước mắt cho cô
" Ngoan! Sao em lại khóc? "
" Anh...!"
" Anh còn sống! Tuyết nhi, anh sai rồi.
Em tha lỗi cho anh có được không? Khi em chết, anh đã sống trong đau khổ như thế nào.
En biết không? Lúc đó anh mới nhận ra, anh không thể thiếu em "