Trọng Sinh Trở Về Để Ôm Anh

Chương 7



Lấy điện thoại ra bấm số, người đầu dây bên kia là cảnh ngục trước đó từng giáo huấn cô.

"Xin chào, xin hỏi cô muốn tìm ai?"

"Chào chú, chú ơi cháu tìm 0769 ạ! "

Loảng xoảng một tiếng, hình như bên kia làm rơi ống nghe trên mặt đất.Cuộc gọi cũng không bị cắt đứt, Tư Hoa Niên liền không thèm để ý, vui vẻ mà tính toán ở trong lòng.

Có nên nói với anh chuyện cô sẽ đặt máy bay về Long Thành không nhỉ?"

...... Vẫn nên không nói thì hơn. Đột nhiên trở về mới có thể tạo cho anh một niềm vui bất ngờ.

"Niên Niên."

Nghe được giọng nói của Tư Tấn, trong nháy mắt Tư Hoa Niên liền đem ý tưởng ban nãy quên đi. Bỗng nhiên cô cảm thấy, hay là nói cho anh biết, có thể khiến anh vui vẻ thêm hai ngày.

"Anh, em có chuyện muốn nói cho anh nghe. "

Ngữ khí của cô có điểm hưng phấn, lại mang theo một chút chần chờ. Tư Tấn nghe thấy cô nói, chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng. Anh biết tiếp theo câu nói sẽ là cái gì.

- - Anh, em có bạn trai!

Tư Tấn duỗi tay đè lại ngực,cảm giác chua xót trong nháy mắt dâng lên, chiếm trọn cả lồng ngực anh.

Đời trước, nếu không vì người bạn trai này, Niên Niên sẽ không vì hắn mà buồn chán rồi ra biển vui chơi, cũng sẽ không...

Cả hai đời đều không thay đổi, Niên Niên...... Anh không hiểu, đến tột cùng thì cô thích người kia nhiều thế nào?

"Niên Niên" Anh cất tiếng gọi tên cô một cái gian nan:"Nếu không muốn nói, có thể không cần phải nói, anh không cần phải chuyện gì cũng biết."

Tư Hoa Niên:???

"Niên Niên......" Tư Tấn thấp giọng mà kêu cô một tiếng, sau đó liền không nói gì nữa.

Tư Hoa Niên chần chờ một chút, hỏi: "Anh ơi, anh không vui đúng không? Có người bắt nạt anh sao?"

Giọng nói của cô thể hiện sự quan tâm, tuy rằng chỉ là một câu bình thường nói, nhưng đối Tư Tấn mà nói cũng đủ trân quý rồi. Niên Niên đã quan tâm anh... So với bản thân của đời trước thì bây giờ anh đã hạnh phúc hơn rất nhiều,còn cái gì để không thỏa mãn cơ chứ?

"Không có, anh vẫn luôn tốt. Niên Niên, thời tiết bên đấy rất lạnh, em nhớ mặc nhiều áo, đừng để sinh bệnh nhé!

"Thân thể em luôn tốt!" Tư Hoa Niên cười hì hì:"Sẽ không sinh bệnh đâu."

"Vậy là tốt rồi."

Tư Tấn kéo kéo khóe môi cứng đờ, vô ý thức mà, hỏi:" Dạo này có ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ không? Nếu em thích gì thì cứ mua, tiền không đủ thì nói với anh. Nếu nghỉ đông muốn đi đâu chơi thì phải chú ý an toàn. Biết chưa?"

Nếu anh nhắc tới nghỉ đông, Tư Hoa Niên liền chuẩn bị thuận tiện nói cho anh: "Anh ơi, nghỉ đông em định......"

"Niên Niên." Tư Tấn bỗng nhiên cắt đứt lời nói của cô: "Cho dù em cùng ai ra ngoài vui chơi, đều phải bảo vệ bản thân thật tốt. Em là bảo bối trong lòng anh.... Làm cái gì cũng phải nghĩ kĩ rồi mới quyết định, biết không?"

Tư Hoa Niên:???

Tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng giọng điệu Tư Tấn nghiêm túc nên cô đành ngoan ngoãn đồng ý:" Vâng anh."

Đồng thời trong lòng cũng rất vui vẻ, cô là bảo bối trong lòng anh đấy!

Cô cũng đem chuyện trở về Long Thành quên mất, Tư Hoa Niên vừa đi bộ trở về, vừa lải nhải kể cho Tư Tấn nghe chuyện sinh hoạt của cô hàng ngày.

"......Thời tiết hôm nay thật tốt, muốn hôm Giáng Sinh không có tuyết rơi.... Trên quảng trường có một cây thông Noel rất lớn, phía trên treo đầy tất của lũ trẻ."

" À đúng rồi, phòng y tế của trường em có một chị bác sĩ rất xinh đẹp. Dạ? Em bị ốm á? Không có, là bạn học của em bị bệnh, em cùng cậu ấy đi đến phòng y tế..."

Tư Tấn yên lặng nghe cô vui vẻ thuận lại những chuyện vụn vặt, đôi lúc sẽ đáp một tiếng hoặc nói một hai câu.Bên môi anh vẫn khẽ mỉm cười, trong mắt có vài phần ý cười.

Niên Niên, cô đáng yêu như vậy.... Ấy vậy mà anh lại chỉ có thể nghe về cuộc sống của cô qua lời cô kể, rồi tưởng tượng cô ở bên người khác. Có lẽ, cô sẽ đối xử thật tốt với người kia, rồi còn quấn lấy người kia mà làm nũng,ôm ấp hôn hít. Anh cứ nghĩ bản thân sẽ không đau hay buồn, nhưng trong lòng vẫn nổi lên cảm giác ghen ghét đến phát điên.

" Sắp hết thời gian năm phút rồi. Có gì muốn nói thì nói nhanh đi!"

Âm thanh nhắc nhở của cảnh ngục truyền đến bên tai Tư Hoa Niên, cô cảm thấy hơi tiếc nuối. Nhưng không sao, cô và anh cũng sắp gặp mặt rồi, cô cũng không cần để ý, liền ngoan ngoãn mà chào anh:" Anh ơi,hôm sau mình nói chuyện tiếp nhé!"

" Niên Niên." Tư Tấn muốn nói lại thôi.

" Dạ?"

Niên Niên, em không cần phải ở bên cậu ta. Anh mới là người yêu em nhất.

Những điều ấy,Tư Tấn biết mình không thể nói ra. Bởi một khi anh nói, thì anh sẽ vĩnh viễn mà mất đi cô.

"...... Không có việc gì, Niên Niên, hẹn gặp lại em nhé!"

Tư Hoa Niên nhíu nhíu mi, nhìn màn hình di động cân nhắc trong chốc lát, cũng không suy nghĩ cẩn thận. Cô cảm thấy có chỗ nào không ổn, nhưng không nghĩ ra điều gì. Ngẩng đầu lên kịp lúc thang máy mở cửa, liền tiến vào thang máy.

Cô không suy nghĩ nhiều, vui vẻ trở về nhà mà thu thập hành lý. Nói là thu thập hành lý, kỳ thật cũng không nổi 1 vali đồ, chỉ có 1 ba lô mà thôi.

Tư Hoa Niên cũng không định ở lại

Long Thành thời gian lâu dài, một ngày dùng để gặp Tư Tấn, một ngày gặp gỡ bạn bè tốt ở Long Thành. Sau đó cũng chẳng phải làm gì.

Tối 22, cô ngủ sớm, bù cảm giác mệt mỏi những ngày qua. Sáng 23, lái xe đến sân bay.

Yên lặng ngồi chờ ở phòng chờ cho khách đăng ký, tuy sống hai đời nhưng khó khi Tư Hoa Niên được làm kiêu một hồi, học theo một vài bạn trên vòng bạn bè, cô chụp tấm vé máy bay rồi đăng lên.

Do thi xong thật sự nhàn rỗi, nhóm bạn bè của cô rất nhanh liền bình luận ở dưới.

【Ngũ muội cũng thi xong rồi! 】

【 cuối kỳ cũng đã xong rồiiiiiii~】

【 thi xong liền thấy như sinh ra 1 lần nữa ha ha ha ha 】

Tư Hoa Niên bị chọc cười, cô vừa cười, vừa đem danh sách bạn bè xóa bớt.

Cùng một hình ảnh, lại đăng lần nữa.

Xứng văn Nirvana, niết bàn. Cái này từ rất là lạ.

Khu bình luận liền an tĩnh.

Nghịch điện thoại quả nhiên thời gian trôi qua nhanh hẳn, nghịch trong chốc lát rồi lại thi thoảnh phát ngốc,, liền đến lúc đăng kí.

Trên máy bay, cô hết ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ăn, lại xem hai bộ phim điện ảnh. 23 tiếng đồng hồ trôi qua cũng không phải rất dài.

Khi đến Long Thành thì mới hai giờ chiều, so với dự tính sớm hơn một giờ, nghe nói là bởi vì thời tiết đặc biệt tốt, không có sương mù, Tư Hoa Niên cảm thấy đây là một dấu hiệu rất tốt.

Xuống máy bay, cô vừa đi ra phía đại sảnh đi, vừa mở điện thoại, chuẩn bị guier cho Hạ Dương một tin nhắn báo bình an.

WeChat vừa mở ra, trên cùng là tin nhắn từ cô của cô.

【Tiểu Niên, cháu về Long Thành à? Mau tới nhà cô, cô làm cho cháu mấy món ăn ngon.. 】

Tư Hoa Niên bỗng dưng cảm thấy không vui.Cô nhớ tới khi bản thân biến thành a phiêu đi theo bên người anh trai. Có một lần, cô của cô đến công ty gây sự.

"An bài cho con của tôi một chức vụ mau, chọn loại ít nhất từ giám đốc trở lên, tiền lương và đãi ngộ cũng phải tốt, không thể quá mệt mỏi được. "

"Mày dựa vào cái gì mà từ chối? Đừng quên, bản thân mày không mang họ Tư,

chim sẻ mà cứ ngỡ mình là phượng hoàng?"

"Đây là công ty của Tư gia, Tiểu Niên đã chết nên người làm cô chú như chúng ta phải quản!"

Từng tiếng lời nói còn văng vẳng bên tai. Thực ra tính huống của Tư gia không tính là phức tạp.

Tổ tiên Tư gia qua nhiều đời vẫn luôn giàu có. Lúc ông nội của Tư Hoa Niên qua đời, để lại di chúc, đem phần lớn di sản phân cho hai người là ba cô cùng chú cô.

Chẳng qua một người đem tiền phá hết, mà người kia thì đem số tiền đi đầu tư mấy lần, mở ra một công ty lớn.

Tư Hoa Niên nhíu nhíu mi, đem tài khoản có avatar là một đóa hoa đỏ thẫm xóa khỏi danh sách bạn bè. Nếu là đối phương có hỏi,.... thì tính sau vậy.

Cô đem điện thoại nhét trở lại áo khoác trong túi, ra cửa gọi một chiếc xe.

*** Nhà tù Long Thành***

Các phạm nhân tốp năm tốp ba vây quanh ở cái bàn bên cạnh, nhiệm vụ hôm nay là làm một loại túi giấy. Trước tiên ở phải phác họa trước hình dạng trên 1 tờ giấy khác, sau đó cắt rồi dùng keo dính lại.

"Ôi, Đại Tấn, cậu làm kiểu gì mà không cần thước vẫn thẳng như vậy!"

Tư Tấn hơi hơi quay đầu, nhìn những đôi mắt lộ ra đầy kinh ngạc và cảm thán, anh cũng không biểu cảm gì, cúi đầu tiếp tục làm.

Đối phương thò mặt qua:"Tôi còn thiếu ba cái nữa, Đại Tấn à,cậu có thể thuận tiện làm giúp tôi không? Cũng chẳng còn cách khác, nếu làm không đủ cơm cũng chẳng có mà ăn."

Tư Tấn ừ một tiếng coi như đồng ý làm hộ. Bỗng cảnh ngục xuất hiện ở cửa.

"0769, có người tìm!"

Tư Tấn chậm rãi đi ra ngoài, anh nhíu mày, trong lòng có chút không vừa ý. Anh đã dặn dò bí thư Lâm, nếu không có việc gấp, thì ngày cuối cùng của mỗi tháng hãy đến.

...... Mà đời trước mấy ngày này gió êm sóng lặng, cũng không có việc gì gấp. Không giống như bình thường, lần này anh bị đưa đến một gian khác.

"Kia, trong đấy là em gái của cậu đấy." Cảnh ngục chỉ vào gian phòng trước mặt.

"Hôm nay cũng xem như ngày lễ, phá lệ cho hai người cô cậu nhìn thấy mặt nhau, mau đi đi."

Không cần cách tấm kính dày dùng điện thoại nói chuyện. Mà hai người được phép mặt đối mặt với nhau, Tư Tấn bỗng dưng chôn chân tại chỗ.

Trong phòng trống trơn, chỉ có hai cái ghế dựa. Trên ghế có một cô gái, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình di động, nghiêm túc dùng camera điện thoại để chỉnh mấy lọn tóc trên đầu,trong miệng nói thầm câu: "Thật chán nha!!!"

Tóc cô giống rong biển màu nâu mật ong,cong một cách tự nhiên, tùy ý rối tung trên vai, vén sau tai, lộ ra khuôn mặt. Đôi mắt cô to lại sáng lấp lánh,, trên má ẩn hiện núm đồng tiền.

Là Niên Niên của anh.

Tầm mắt rốt cuộc quét đến Tư Tấn đang đứng ở cửa, Tư Hoa Niên cũng ngây ngẩn cả người.

Cô cho rằng chính mình sẽ tiến lên cho anh một cái ôm nhiệt tình, nhưng cô chỉ là ngây ngốc mà ngồi ở chỗ kia, nhìn anh từng bước một đi tới.

Tư Tấn đi đến trước mặt nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, khó có thể tin, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô: "Niên Niên......Làm sao lại tới đây?"

Tư Hoa Niên chớp hai hạ đôi mắt, hướng về phía anh duỗi tay: "Anh ơi."

Tư Tấn chỉ chần chờ trong giây lát rồi đem hai bàn tay nhỏ trước mặt nắm trong tay. " Vì sao tay lại lạnh băng thế này?"

"Không có nha."

Tư Hoa Niên chạy nhanh chột dạ mà bắt tay rút ra: "Em không lạnh."

"Em đấy!" Tư Tấn bất đắc dĩ rũ mắt, bỗng nhiên chú ý tới, tiểu cô

nương hôm nay mặc một chiếc quần jean, ống quần đã cuốn lên,lộ ra mắt cá chân trắng hồng.

Trong lòng anh tê rần, theo bản năng duỗi tay che lại, quả nhiên lạnh như băng.

"Em đấy, cái đứa nhỏ này, như thế nào lại không hiểu chuyện như vậy chứ! "