Trọng Sinh Trở Về: Mộ Thiếu Quan Tâm Chút Đi

Chương 39: Có tài đức gì



Ba từ “chị dâu nhỏ” này được thốt ra từ miệng Mộ Nam Phong quả thật đã khiến cho những người có mặt trong gian phòng một phen kinh sợ.

Diệp Tinh Quang nghe vậy chỉ nhíu nhíu mi, nhàn nhạt hỏi:

“Sắp mang thức ăn lên chưa?”

Mộ Nam Phong ngồi xuống vị trí đối diện cô, còn cố ý tiếp tục xưng hô:

“Lên ngay đây, chị dâu nhỏ đói rồi sao?”

Diệp Tinh Quang: “………”

Lưu Diệc Khả vốn là đã bị dọa đến ngây người khi nhìn thấy Mộ Nam Phong, cô ta cắn chặt đôi môi đỏ chất vấn cô: “Người ta gọi cô là chị dâu nhỏ? Lẽ nào cô cùng với người đàn ông này thật sự có quan hệ sâu xa? Diệp Tinh Quang, có phải cô nên giải thích một chút không? Để trả thù tôi với Tiêu Tử, cô cư nhiên lại dám làm ra cái loại chuyện vô trách nhiệm như vậy với bản thân.”

Cô ta trừng mắt, lạnh lùng chỉ thẳng vào người quản lý, có điều người quản lý chỉ trưng ra một bộ dáng vô tội, im lặng không nói một lời.

Ông ta cố ý làm như vậy đấy.

Cái người phụ nữ này rõ ràng là đầu óc có vấn đề, ông ta có tài cán gì mà để có thể có liên quan đến Nhị thiếu đây?

Mộ Nam Phong cuối cùng cũng hiểu ra, cùng là loại khí chất thanh cao, nhưng Lưu Diệc Khả hoàn toàn là cố gắng thể hiện ra, cố gắng ra vẻ đến thất bại thảm hại, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Diệp Tinh Quang.

“Diệp Khả đang nói chuyện với cô, cô đây là đang có cái thái độ gì?”

Thấy Diệp Tinh Quang vẫn không có phản ứng, Tiêu Tử lại càng thể hiện sự chán ghét ra mặt, lời nói lại càng công kích.

“Tôi chính là có thái độ như này đấy, anh có thể làm gì được tôi?”

Diệp Tinh Quang cuối cùng cũng phản ứng lại, nói một câu, trực tiếp khiến anh ta ngậm miệng.

Vẻ mặt Tiêu Tử lập tức cứng đờ.

“Diệp Tinh Quang!”

Lưu Diệc Khả hận thấu xương cái dáng vẻ cao cao tại thượng này của Diệp Tinh Quang, cô chỉ là một đứa thấp kém do kẻ ăn xin sinh ra, có tư cách gì mà bày ra bộ dạng này?

Rõ ràng cô ta mới là thiên kim tiểu thư được sinh ra trong gia đình quyền quý!

“Thân là chị gái của cô, tôi đã phí biết bao tâm tư để cô không đi vào con đường sai trái, giờ cô lại còn trách tôi? Đúng là làm ơn mắc oán mà.”

Lưu Diệc Khả bày ra dáng vẻ ấm ức, cứ như là thật sự bị cô làm tổn thương sâu sắc vậy.

“Nếu như cô đã mù quáng đến mức này, về sau tôi cũng sẽ không quản cô nữa.”

“Vậy thì phải cảm ơn cô rồi.”

Một câu nói, suýt chút nữa khiến cho Lưu Diệc Khả bị nhồi máu cơ tim.

“Diệc Khả, đừng chấp nhặt với loại người hiểu biết nông cạn, thiếu giáo dưỡng này làm gì.” Tiêu Tử vẻ mặt âm trầm, lời nói ra cũng còn suy nghĩ câu chữ nữa.

Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng Lưu Diệc Khả liền xuất hiện một loại đắc ý khi đã đạt được mục đích.

Mộ Nam Phong lạnh lùng nhìn hai người bọn họ kẻ tung người hứng.

“Những kẻ khơi mào tranh chấp, xâm phạm đến lợi ích của người khác thì sẽ không có kết cục tốt đẹp, hai người… không hiểu đạo lý này?”

Diệp Tinh Quang hơi ngửa lưng về phía sau, theo thói quen cao quý nhìn xuống đôi nam nữ đang đứng trước mặt.

Mộ Nam Phong không nhịn được “phụt” một tiếng, cố gắng đè thấp tiếng cười.

Những người đang đứng xem cũng ngấm ngầm cười chê khiến Tiêu Tử có chút thẹn quá hóa giận.

Mà Lưu Diệc Khả thì đang cắn chặt môi, dáng vẻ có chút gì đó nhẫn nhịn, có chút gì đó ẩn nhẫn mà kiêu ngạo: “Mộ nhị thiếu, anh đừng để người phụ nữ này lừa gạt, bằng không anh có bị cô ta làm hại cũng không biết. Con người thật của cô ta khác xa với vẻ bên ngoài cô ta thể hiện, tâm lý đố kỵ ghen ghét cũng rất mạnh. Lúc trước nếu như không phải do cô ta ghen ghét mà chen vào chuyện tình của tôi với Tiêu Tử, thì chúng tôi cũng đâu bỏ lỡ nhau lâu như vậy, cô ta chính là một kẻ tiểu nhân, tôi hy vọng rằng anh có thể nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta!”

Lần đầu tiên Diệp Tinh Quang bị chọc tức đến mức phải bật cười, thật không biết cô ta lấy đâu ra cái dũng khí mà ở đây mạnh miệng nói cô là tiểu nhân.

“Cô ấy có như thế nào, cô cũng đều không có tư cách mà đánh giá.”

Mộ Diệc Thần vừa quay về liền nghe thấy trong gian phòng có người xa lạ nào đó đang nói chuyện.

Lưu Diệc Khả nhìn thấy một mỹ nam tuyết thế đang đi đến, trái tim cô ta trong khoảnh khắc lỡ mất một nhịp, song cô ta lại phát hiện người đàn ông đó ngồi xuống vị trí bên cạnh Diệp Tinh Quang.

“Chờ lâu rồi?”

Lư Diệc Khả từ trước đến nay chưa từng nghe qua một giọng nói của người đàn ông nào lại dễ nghe đến thế, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú mê hoặc, bất kể là nam hay nữ, đều sẽ đắm chìm trước dung mạo ấy, khắp cơ thể anh toát ra một loại hormone nam tính khiến cho nữ giới không nhịn được mà đỏ mặt.

“Cũng không lâu lắm, ăn thôi.”

Một vài món ăn đã được dọn lên, Diệp Tinh Quang cầm đũa lên bắt đầu công cuộc ăn uống, cô quyết tâm phải ăn cho thật đã. Cô đã toàn hoàn đem sự tồn tại của những người xung quanh quẳng đến một phương trời nào xa lắm.

“Đuổi ra đi.”

Ba chữ này của Mộ Diệc Thần, người quản lý rất nhanh liền hiểu ra.

Trong gian phòng bao đột nhiên yên tĩnh lại mấy giây.