Trừ Tà

Chương 1



Ngã tư đường quạnh quẽ không một bóng người qua lại, một xấp giấy quảng cáo nằm ở trên thùng rác, bị gió đêm thổi tán loạn, từng tờ từng tờ một, rơi trên mặt đất thành chuỗi thanh âm vô tận.

Thiếu niên bước xuống xe taxi, lưng đeo một cái bao hành lý đơn giản, đi tắt vào bên trong một cái ngõ nhỏ. Bóng đêm quỷ mị bao trùm thành phố, dây điện quấn nhau như mạng nhện, đèn đường lóe lên vài cái, "ba" một tiếng, hoàn toàn tắt ngúm, thiếu niên chỉ có thể nương theo ánh trăng mà đi tiếp.

"Thật là ngoài ý muốn, không thể tưởng tượng được ở trong này thế nhưng có thể gặp được mặt hàng tốt." Thanh âm khô khốc vang lên trong bóng đêm hết sức chói tai, một thân ảnh quỷ dị xuất hiện trước mặt thiếu niên, theo đó là một cỗ mùi tanh hôi. Thiếu niên một chút cũng không có bị bóng người này dọa sợ, chỉ là hơi cau mày.

"Nó" tham lam nhìn thiếu niên, trong không khí tràn ngập hương vị thật mê người, "nó" rất muố cắn nát cần cổ mảnh khảnh của thiếu niên, nhấm nháp từng giọt máu. Bàn tay nhợt nhạt muốn bắt lấy vai của cậu, "ba" một tiếng, một tấm bùa màu vàng đánh xuống cái tay không an phận ấy, một chút tia lửa lóe lên. "Nó" kêu một tiếng, lùi từng bước, thiếu niên bị một người kéo lại, bảo hộ phía sau.

Người tới tuổi không lớn, có thể bởi vì gương mặt mang theo nét trẻ con, nhìn qua tựa hồ còn muốn cho rằng nhỏ hơn thiếu niên một chút, trên tay còn đang cầm mấy tấm bùa.

"Này, không muốn chết còn không mau chạy đi." Hắn nói với thiếu niên phía sau.

"Này, không phải sợ đến ngu người rồi chứ!" Thiếu niên mặt búp bê có điểm nóng nảy, cương thi nhanh hơn nhân loại, chỉ có thể để hắn cản cương thi lại, cho thiếu niên chạy trước, nhưng mà thiếu niên lại thờ ơ như không.

"Trừ tà sư cấp bảy?"

"Nó" nhìn thấy huy hiệu trên áo của thiếu niên mới tới, cái lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi.

"Đúng, cẩn thận lời nói.." Hắn còn chưa có nói xong, chỉ thấy con cương thi kia vốn ánh mắt mờ đục, chậm rãi chuyển sang màu đỏ mờ nhạt.

"Mẹ nó! Cương thi thời Ngũ Đại!" Thiếu niên mặt búp bê kinh hô một tiếng, vội vàng phóng ra hai cái định thân phù, lôi kéo thiếu niên xoay người bỏ chạy.

"Còn muốn chạy?" Định thân phù với "nó" bất quá cũng chỉ có tác dụng mười giây, "nó" có thể dựa vào gió, ngửi được hướng chạy của hai người họ. Mắt thấy sắp đuổi kịp, lại bị thêm mấy cái bùa vây lại.

"Thiếu gia chạy mau! Tôi sẽ ngăn hắn." Nam nhân trung niên đột nhiên xuất hiện, ngăn ở giữa cương thi và hai thiếu niên.

"Hà bá! Ông mau đi, nó là cương thi thời Ngũ.. Cẩn thận!" Nói còn chưa hết câu, cương thi đã phá tan cấm chế, đồ ăn ngon lành ở nga trước mắt, lại nhiều lần bị ngăn trở, đã khiến nó vô cùng phẫn nộ, nó muốn nghiền nát toàn bộ đám người này.

"Hà bá!" Thiếu niên mặt búp bê kêu lên sợ hãi, nhìn thấy tay cương thi sắp vồ đến cổ của Hà bá.

"Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, hành." Thiếu niên mặt búp bê bị dọa cho choáng váng mặt mày, cái cậu thiếu niên nãy giờ không nói gì, rất nhanh làm ra mấy cái thủ pháp.

Thiếu niên mặt búp bê kinh ngạc quay đầu lại, thanh âm của thiếu niên đó trong bóng đêm càng thêm rõ ràng.

"Trừ tà!" Thiếu niên vừa nói xong hai chữ này, một cái ấn chú đánh ra, cương thi ý thức được nguy hiểm, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy bản thân vang lên từng trận xé rách, nó kêu thảm thiết, liền hóa thành tro tàn, bị gió cuốn đi, biến mất trong bóng tối mờ mịt.

Bởi vì kinh hách cùng với việc vừa nãy liều mạng chạy trốn, sau khi nguy hiểm bị giải trừ, thiếu niên mặt búp bê chỉ cảm toàn thân vô lực, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

"Thiếu gia! Thiếu gia! Cậu không sao chứ?" Người đàn ông trung niên đã trải qua không ít loại sinh tử phút chốc này, rất nhanh lấy lại được tinh thần chạy đến bên người thiếu niên mặt búp bê, đem cậu nâng dậy.

"Cậu là.." Nam nhân nâng thiếu niên dậy, sau đó nghi hoặc nhìn người trước mắt, thiếu niên gọi là thiếu gia kia cũng ngẩng đầu, ánh trăng mông lung, kinh ngạc nhìn thiếu niên kia, trải qua sự viẹc vừa rồi, cậu vẫn một thân quần áo sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, không có chút chật vật. Tóc mai tán loạn trên trán, ngũ quan ôn nhuận mà tinh xảo.

"Cậu vừa rồi.. dùng chính là" Cửu tự chân ngôn "! Cậu cùng Mã gia đến cùng có quan hệ gì?" Nam tử trung niên phản ứng lại, kinh ngạc nhìn thiếu niên.

"Cửu tự chân ngôn?" Thiếu niên mặt búp bê nghi hoặc nhìn Hà bá, tiện thể quay đầu lại nhìn thiếu niên kia.

"Tôi tên là.." Thiếu niên dừng một chút, thanh âm như mang theo hương vị của bạc hà, trong sáng như ánh trăng, khóe miệng gợi lên một độ cong hoàn mĩ, ý cười xua đi bóng đêm, chỉ nghe hắn từng chữ từng chữ nói: "Tôi tên là Mã Tư Viễn, truyền nhân đời thứ mười hai của trừ tà long tộc Mã thị."