Trừ Tà

Chương 2



"Mã Tư Viễn, cậu thật sự không muốn cùng chúng tôi đi đến liên minh trừ tà sao? Tuy rằng cậu rất lợi hại, nhưng mà cậu nhỏ như vậy, một người bên ngoài quả thực không an toàn, cậu xem hai nhà chúng ta lại là thế giao, hay là.." Mao Tiểu Cầu một mực lải nhải bên tai Mã Tư Viễn, nhưng nhìn thấy cậu vẫn là một bộ dạng điềm nhiên không quan tâm, không khỏi cảm thấy mất mác.

Từ sau khi được Mã Tư Viễn cứu, Mao Tiểu Cầu từ chỗ Hà bá biết được chút chuyện về Mã gia.

Cũng giống như Mao thị, Mã thị cũng là một gia tộc trừ tà lâu đời.

Mười mấy năm trước, cương thi vương đến trái đất gây họa cho nhân loại, lúc ấy Mã thị đã dẫn đầu một nhóm trừ tà sư liên hợp chống lại cương thi vương, sau trận đại chiến, tuy rằng chiến thắng, nhưng thương vong thảm trọng, năm đó, truyền nhân Mã gia Mã Tiểu Huệ bị trọng thương, sau đại chiến đã biến mất không ai biết.

Có người nói nàng đã chết, có người nói nàng mang theo Mã thị lánh khỏi sự đời, giả thuyết xôn xao, nhưng cũng không thể lay động được địa vị của Mã thị trong lòng của những trừ tà sư.

Cương thi vương dù đã chết, nhưng vẫn lưu lại rất nhiều hậu đại không có bị tiêu diệt, lúc sau Mao thị dẫn đầu, trừ tà sư hợp thành liên minh trừ tà, lấy "trừ ma vệ đạo" làm mục tiêu, cùng với bọn cương thi giằng co mười năm.

Mà ông nội Mao Tiểu Cầu, cũng chính là minh chủ của liên minh, nhìn thấy Mã Tư Viễn thì thập phần kích động, Mao Mã vẫn là thế gia, thế hệ truyền nhân Mã thị Mã Tiểu Huệ là hắn nhìn nàng lớn lên từ, vẫn luôn coi nàng là con gái, theo lời Mã Tư Viễn, Mã Tiểu Huệ đã qua đời, liền lão lệ tung hoành (khóc á mà).

Thấy Mã Tư Viễn một thân một mình cũng hi vọng có thể chiếu cố cậu, nhưng Mã Tư Viễn cự tuyệt, chỉ hi vọng lão minh chủ có thể giúp an bài hắn đến trường học, với điều kiện, khi liên minh gặp nạn cần cậu giúp, cậu cũng sẽ nghĩa bất dung từ.

Thấy Mã Tư Viễn kiên trì như vậy, cũng không nói nữa, chỉ an bài Mã Tư Viễn cùng cháu mình là Mao Tiểu cầu vào cùng một lớp, còn dặn dò Mao Tiểu Cầu phải hảo hảo chiếu cố Mã Tư Viễn.

Mà Mao Tiểu Cầu lại đối với Mã Tư Viễn hết sức sùng bái, không cần ông nội nói, cậu cũng nhất định chiếu cố tốt Mã Tư Viễn.

"Mã Tư Viễn, cậu có đang nghe không vậy?" Nhìn Mã Tư Viễn vẫn không để ý tới hắn, Mao Tiểu Cầu có điểm nhụt chí.

Chỉ thấy Mã Tư Viễn không có ngẩng đầu lên, vẫn dùng bút viết viết vẽ vẽ, Mao Tiểu Cầu tò mò nhìn qua, phát hiện tranh của Mã Tư Viễn vẽ một số đường cong hỗn loạn.

Thiếu niên bộ dáng rất đẹp, lông mi theo nhịp hô hấp mà run rẩy, sườn mặt nhu hòa, mang theo vài phần thiên tính trẻ con.

Ngón tay nhẹ nhàng vẽ nét cuối cùng của bức tranh, Mã Tư Viễn đem tranh phóng tới Mao Tiểu Cầu, cũng không nhìn tới Mao Tiểu Cầu ngẩng người, chỉ để lại một câu: "Hảo hảo luyện tập." Sau đó liền không quay đầu lại mà bước ra khỏi phòng học.

Thời điểm Mao Tiểu Cầu phục hồi tinh thần, Mã Tư Viễn đã đi mất rồi, cậu lật lại quyển vở Mã Tư Viễn lưu lại, phát hiện bức tranh của Mã Tư Viễn chính là một cái đồ án phù chú cậu chưa từng thấy qua! Tuy rằng có thể biết được tác dụng của phù chú, nhưng nhìn lại cái trình độ phức tạp kia, chỉ sợ là trung cấp, không, thậm chí là phù chú cao cấp!

Mao Tiểu Cầu nghiêm túc hẳn lên, xem ra phải thật sự tìm ông nội nói chuyện rồi.