Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 6





“Cuối cùng, con vẫn trả lại một ngàn linh thạch cho sư tỷ rồi?” Sư lão đầu vô cùng hưng phấn hỏi nàng.

Tống Nam Thời mặt không cảm xúc: “Vâng.”

Sư lão đầu: “Ha ha ha ha ha.”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng biết ngay lão già này sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào xem trò hề của nàng mà.

Nàng cứ thế trơ mắt nhìn ông ấy cười, đợi ông ấy cười đủ rồi mới bình tĩnh hoà nhã nói: “Tháng trước người nợ con 30 linh thạch còn chưa trả, cộng thêm tiền mua rượu của tháng trước trước trước nữa, tổng cộng là 50 linh thạch.”

Sư lão đầu đang cười đột nhiên im bặt.

Tống Nam Thời săn sóc nói: “Con không thu lãi của người nữa.”

Lão nhân thẹn quá hoá giận: “Tiểu lão đầu ta nói không trả à! Tháng sau ta sẽ trả cả gốc lẫn lãi.”

Lần này đổi thành Tống Nam Thời cười: “Con chỉ đợi câu này của người thôi đấy.”

Sư lão đầu lạnh lùng hừ một tiếng: “Con tới tìm ta là muốn nhắc nhở tiểu lão nhân trả tiền à?”

Tống Nam Thời khụ một tiếng, nghĩ đến mình còn có việc nhờ vả, quyết định khiêm tốn một chút. Vì thế nàng chân thành nói: “Sao có thể chứ, không có chuyện quan trọng con nào dám tới làm phiền người.”

Sư lão đầu nói với giọng quái gở: “Ôi chao, có chuyện thật à, mau nói ra cho lão già ta vui vẻ một chút…”

Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn ông ấy một cái, giơ năm ngón tay lên.

Lão nhân khựng lại, nghĩ đến số linh thạch mình còn nợ, không tình nguyện sửa miệng: “Được được được! Nói đi nói đi!”

Tống Nam Thời trầm ngâm một lát, giấu quẻ tượng “hiện hữu hướng tới cái chết” nàng bói được đi, chỉ nói những điều bất thường nàng nhìn thấy trên người Chư Tụ sau khi mở thiên mục.

Đặc biệt là luồng sương mù màu xám đột nhiên vọt ra từ ngọn lửa sinh mệnh của Chư Tụ.

Ai biết Sư lão đầu chưa nghe nàng nói hết sắc mặt nháy mắt thay đổi.

Ông ấy tức muốn hộc máu, mắng nàng té tát: “Con bị ngốc à. Không biết đó là cái gì cũng dám đưa tay ra bắt.”

Bình thường ông lão này vui vẻ thất thường là vui vẻ thất thường, nhưng Tống Nam Thời chưa từng thấy ông ấy tức giận như vậy bao giờ, trong giây lát bị mắng cho ngây ra.

Ông lão căn bản không cho nàng cơ hội phản ứng, lập tức đứng dậy mở thiên mục của bản thân ra.

Tống Nam Thời kinh hoảng: “Người…”

Sư lão đầu sầm mặt: “Con đứng im đó cho ta.”

Ông ấy cau mày dùng thiên mục nghiêm túc tra xét quanh người Tống Nam Thời một lần, đặc biệt là ngọn lửa sinh mệnh trên người nàng.

Tống Nam Thời há miệng, nhất thời không nói nên lời.

Sư lão đầu đúng là Quẻ sư nhưng khi còn trẻ tu vi bị hao tổn, vì vậy ông ấy sẽ không tùy tiện mở thiên mục để tăng thêm gánh nặng cho bản thân.

Nhưng mà hiện tại…

Lúc này, Sư lão đầu thấy ngọn lửa sinh mệnh của nàng không có vấn đề gì, quanh thân cũng không có gì bất thường mới thở phào một hơi.

Thiên mục đau nhói như kim châm.

Sư lão đầu khẽ ấn giữa mày, lúc mở mắt ra lại hung dữ mắng: “Biết thứ đồ kia ảnh hưởng đến ngọn lửa sinh mệnh của người khác mà con còn dám đưa tay chạm vào, con cảm thấy mạng mình cứng hơn người khác hay sao?”

Sư lão đầu mắng hung dữ như vậy vốn cho rằng dựa theo tính cách của Tống Nam Thời chắc nàng sẽ phải đốp chát lại ngay tại chỗ, ai biết vừa ngẩng đầu lại thấy nha đầu này nhìn ông với vẻ phức tạp, không biết đang suy nghĩ gì.

Sư lão đầu nhướng mày: “Làm sao? Không phục à? Ta nói cho con biết, ngay từ đầu con đã không nên mở thiên mục để giúp sư tỷ con nhìn gì đó. Thân là một Quẻ sư, chính bản thân con không biết mở thiên mục để xem cho người khác nguy hiểm như thế nào sao…”

“Mắt của người có đau không?” Tống Nam Thời đột nhiên ngắt lời ông ấy.

Sư lão đầu sửng sốt, sau đó bất mãn nói: “Con đừng có ngắt lời ta! Nhớ kỹ lấy. Sau này đừng có mở thiên mục vì người không liên quan.”

Tống Nam Thời nhìn ông ấy một lúc lâu, ngoan ngoãn gật đầu hiếm thấy, nhỏ giọng nói: “Sau này con sẽ không thế nữa.”

Nàng đột nhiên ngoan như vậy, cũng không thèm tranh luận trái lại khiến Sư lão đầu thấy sửng sốt, nhất thời chỉ cảm thấy mắng cũng không mắng nổi nữa.

Giận dỗi một lúc lâu, ông ấy chỉ có thể cứng rắn nói: “Con biết là được.”

Tống Nam Thời liên tục gật đầu.

Sư lão đầu định mắng nàng một trận té tát cũng bị sự ngoan ngoãn bất chợt của nàng chặn lại, nhất thời nửa vời vô cùng khó chịu.

Nàng còn nói: “Người tiếp tục đi, con nghe đây.”

Sư lão đầu: “...” Còn tiếp tục cái gì được nữa.

Ông ấy chỉ có thể nén giận nói: “Luồng khói màu xám con nhìn thấy là Ảnh Quỷ, là đôi mắt và nanh vuốt của những tu sĩ tâm thuật bất chính tạo ra, toàn những thứ yêu ma quỷ quái.”

Tống Nam Thời như suy tư gì: “Ảnh Quỷ…”

Sắc mặt Sư lão đầu nghiêm túc lại: “Thứ này có thể thần không biết quỷ không hay trộm tuổi thọ của người khác cho bản thân mình, sư tỷ con bị thứ này tìm tới, tám phần là do ở bên ngoài đã đắc tội kẻ thù nào đó, thế nên mới bị dùng biện pháp nham hiểm này hãm hại. Lần này là con may mắn, người luyện chế Ảnh Quỷ kia thủ nghệ còn chưa tinh, dễ dàng bị con phá huỷ, nhưng nếu gặp phải kẻ giỏi về trò này, ngay giây phút con đưa tay đi bắt Ảnh Quỷ kia có thể nghĩ luôn kiếp sau đầu thai đến chỗ nào rồi.”

Tống Nam Thời như có điều suy nghĩ.

Lúc nàng mở thiên mục, ngọn lửa sinh mệnh xung quanh sư tỷ ảm đạm thực ra là do Ảnh Quỷ đang trộm tuổi thọ của tỷ ấy?

Nhưng trong nguyên tác có đoạn Ảnh Quỷ hại người này sao?

Tống Nam Thời không nhớ rõ lắm.

Sư lão đầu thấy Tống Nam Thời vẫn không nói chuyện, giọng nói dịu lại: “Không cần lo lắng, trên người con không có dấu vết của Ảnh Quỷ. Nó hoặc là đã chạy, hoặc thật sự là người luyện chế nó thủ nghệ không tinh. Nhưng lần này là do con may mắn, nếu còn có lần sau, con chờ ta nhặt xác cho con đi.”

Nói xong ông ấy vuốt trán, trong ánh mắt hiện lên sự mỏi mệt, tức giận nói: “Không có việc gì thì đi đi. Lãng phí thời gian của ta.”

Tống Nam Thời nhận ra sự mỏi mệt của ông ấy, đột nhiên nói: “Vậy nên con không phải người không liên quan, đúng không?”

Đừng mở thiên mục vì người không liên quan.

Lúc người nói như vậy, người lại đang không chút do dự mở thiên mục vì con.

Nàng nhìn nét mặt nhất thời không phản ứng kịp của Sư lão đầu, bật cười, trêu chọc: “Sư lão đầu, người lo lắng cho con thì cứ nói thẳng đi, già mồm là không đẹp trai nữa đâu.”

Lúc này Sư lão đầu mới phản ứng lại, tức khắc nổi trận lôi đình: “Ai lo lắng chứ. Con lượn ngay cho ta.”

Ông ấy nhảy lên nhìn như muốn đánh Tống Nam Thời, Tống Nam Thời bị đuổi chạy vắt giò lên cổ.

Dù là như thế, trước khi bị đuổi ra cửa nàng còn cả gan lớn tiếng nói: “Sư lão đầu, người cứ yên tâm đi, sau này người già con sẽ chăm sóc người.”

Sư lão đầu: “Chăm sóc cái con khỉ. Con còn tự tìm đường chết thì chưa chắc ai sống lâu hơn ai đâu.”

Tống Nam Thời cười ha ha.



Bên kia, vừa xuống khỏi Huyền Thông Phong, Tống Nam Thời - người được Sư lão đầu kết luận là “trên người không có dấu vết của Ảnh Quỷ” cảm thấy quanh người hơi lạnh.

Nàng không mở thiên mục, bởi vậy cũng không nhìn thấy, một sợi sương mù màu xám thật cẩn thận chui ra từ tóc của nàng.

“Thật cẩn thận” ở đây không phải là so sánh, chỉ cần là người có thể thấy được

sợi sương xám này đều có thể nhìn ra sự lo sợ trên thể xác không mắt không mũi kia của nó.

Lúc này nó nhỏ hơn một vòng so với lúc ban đầu Tống Nam Thời nhìn thấy nó, uể oải ủ rũ.

Cả sợi sương mù có vẻ nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Nó ngưng thần nín thở, một lúc lâu sau mới bò từ trong tóc Tống Nam Thời lên trên vai, sợ kinh động nàng.

Lúc này, Tống Nam Thời tự mình lẩm bẩm: “Sao mình cảm thấy hơi lạnh nhỉ?”

Ảnh Quỷ: “!”

Nó lập tức cứng đờ tại chỗ, không dám động đậy mảy may.

Thật là đáng sợ, thật sự vô cùng đáng sợ!

Nó đã là một Ảnh Quỷ có năng lực tự chủ, những Ảnh Quỷ ngay cả ý thức của mình cũng không có làm sao so được với nó.

Từ khi nó sinh ra tới nay, nhiệm vụ từng vào tay nó chưa từng thất bại.

Cho nên ban đầu, lúc chủ nhân bảo nó đi đối phó một tiểu nha đầu, nó thậm chí cảm thấy chủ nhân dùng đao mổ trâu giết gà.

Mà trên thực tế, tiểu nha đầu kia cũng thật sự không chịu nổi một đòn.

Nhưng ai biết…

Ánh mắt Ảnh Quỷ dừng trên người Tống Nam Thời. Không ngờ rằng, trong Vô Lượng Tông này còn có nhân tài ẩn dật, có một nhân vật thế này mà không ai biết.

Nó chưa từng nghĩ tới có người có thể chỉ cần dựa vào thiên mục đã có thể nhìn thấu ngụy trang của nó, giống như nó chưa từng nghĩ tới, một nữ tu bình thường chẳng có gì lạ này vỗ một cái có thể vỗ bay nửa cái mạng của nó vậy.

Nó phải liều mình mới có thể giữ lại cái mạng này.

Nếu đối phương là một đại lão Nguyên Anh thì cũng thôi, nhưng nha đầu này rõ ràng ngay cả Trúc Cơ Kỳ còn chưa tới.

Không được! Nó cần phải chạy ngay, nó cần phải cho chủ nhân biết, một kẻ tép riu Luyện Khí Kỳ trong Vô Lượng Tông cũng có năng lực như vậy, ngọa hổ tàng long, khủng bố đến thế!

Ảnh Quỷ ngưng thần nín thở bò xuống dưới.

Nó nghĩ kỹ rồi, sau khi thoát khỏi người này, nó sẽ bám vào người một con chim nào đó, bay thẳng về bên cạnh chủ nhân!

Vừa hay, Tống Nam Thời đi qua cầu, có một đàn chim hoang đang kiếm ăn trên mặt suối.

Ảnh Quỷ vui như được mùa, lập tức tăng tốc độ.

Đúng lúc này, nó nhất thời vô ý, đụng phải một sợi tóc của Tống Nam Thời.

Sợi tóc tung bay chạm vào cổ của Tống Nam Thời.

Ảnh Quỷ trợn tròn hai mắt.

… Không!

Ngay sau đó, bên tai nó truyền tới tiếng ác ma thì thào: “Cổ hơi ngứa, tháng này rồi mà vẫn còn muỗi à?”

Một bàn tay to vung tới.

Giây phút này này, ký ức khủng bố bị người vỗ một cái bay mất nửa cái mạng hiện lên trong lòng.

Lịch sử tái diễn.

“Bụp”!

Nó chưa cả kịp trốn, một bàn tay chụp tới, mềm như bông trượt xuống.

Lúc này nó vẫn cố giãy giụa đến cùng.

Không sao cả, bên dưới chính là đàn chim hoang, chỉ cần bám vào một trong số bọn chúng…

Nó dốc hết sức kích hoạt năng lực bám vào người.

… Sau đó nó “tõm” một tiếng rớt vào trong suối.

Đáy suối có một con rùa đen đang sinh sống.

Năng lực bám vào người của Ảnh Quỷ vô cùng chính xác dừng trên người rùa đen.

Lúc này Ảnh Quỷ còn chưa phát hiện có gì không đúng, vừa thấy bám vào thành công, lập tức vui mừng quá đỗi, nhanh chóng vẫy “cánh”.

Ô la bay lên nào!

Sau đó ở trong nước có một con rùa đen điên cuồng bơi lên.

Ảnh Quỷ: “?”

Ảnh Quỷ: “???”

Nó nhìn móng rùa đen trước mặt, nháy mắt bùng nổ.

Tống Nam Thời cố ý!

Tống Nam Thời chắc chắn cố ý!

Không! Nó không nhận thua! Cho dù thành rùa đen, nó bò cũng có thể….

Ọc ọc ọc ọc ọc…

Toang rồi! Nó không biết rùa đen ở dưới nước thì hô hấp như thế nào!

Tống Nam Thời đi trên cầu, nghe thấy động tĩnh ở bên dưới, theo bản năng đưa mắt nhìn xuống.

Sau đó nàng thấy một con rùa đen… chết đuối?

Tống Nam Thời tò mò: “Rùa đen cũng sẽ chết đuối?”

Nàng lập tức dựa vào lan can hứng thú bừng bừng quan sát.

Rùa đen nổi lên, hít vào một hơi, lại chìm xuống.

Cứ lặp lại như thế.

Tống Nam Thời vô cùng hứng thú.

Đáng tiếc chốc lát sau, một dòng nước xiết chảy tới, con rùa đen thú vị kia bị dòng nước cuốn đi rồi.

Tống Nam Thời xem còn chưa đã thèm.

Nhưng mà khi nàng ngẩng đầu lại nhìn thấy Giang Tịch và Liễu lão nhân trong ngọc bội đang đứng ở đầu cầu bên kia trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.

Tống Nam Thời hữu nghị chào hỏi: “Đại sư huynh, huynh cũng tới xem rùa đen à.”

Người chứng kiến số một Giang Tịch: “...”

Người chứng kiến số hai Liễu lão nhân: “...”

Hai người một người có thể tự mở thiên mục, một người bị mở thiên mục, đều đã thấy toàn quá trình xảy ra vụ án.

Liễu lão nhân quay đầu hỏi Giang Tịch: “Ta nói rồi mà! Nàng cố ý!”

Giang Tịch: “...”

Hắn cũng không nói ra nổi sư muội hắn chỉ vô tình thôi.

Sao có thể trùng hợp như vậy.

Vì thế hai người đồng loạt nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.

Sư muội này, không đơn giản!

Tống Nam Thời: “???”

Cố ý cái gì? Xem con rùa còn có thể cố ý?



Ở hạ lưu dòng suối.

Ảnh Quỷ liều cái mạng già, rốt cuộc ở lúc dòng nước bớt xiết lại bò được lên bờ.

Nó dùng hết sức bò.

Nó phải nhanh chóng đi tìm chủ nhân của nó, nơi này thật khủng khiếp! Nó muốn...

Ngay sau đó, nó trực tiếp bị người túm lên.

Một khuôn mặt mày kiếm mắt sáng xuất hiện trước mặt nó.

Người tới mặc áo vải thô, tóc buộc hờ hững sau lưng, nhưng vậy cũng khó giấu được khí chất lạnh nhạt.

“Ảnh Quỷ.” Hắn nói.