Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 7



Trên cây cầu gỗ hẹp.

Hai nhóm người đứng hai bên đầu cầu, đưa mắt nhìn nhau.

Tống Nam Thời cảm thấy nhóm vai chính hôm nay thật kỳ lạ.

Vai chính cũng cảm thấy tam sư muội cũng rất làm người khác giật mình.

Yên lặng một lúc lâu, Tống Nam Thời cảm thấy bầu không khí này thật là khó chịu, miễn cưỡng nở nụ cười lễ phép mở miệng cáo từ.

Ai biết hai người kia giống như chỉ chờ lời này của nàng, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt nhìn nàng đầy hoảng sợ.

Tống Nam Thời: “...”

Không phải chỉ là chơi con rùa đen thôi hay sao? Hai người các ngươi là người bảo vệ động vật cực đoan à?

Nàng không hiểu ra sao xoay người rời đi.

Lúc này hai người mới nhẹ nhàng thở ra, đưa mắt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, Liễu lão nhân mở miệng nói với vẻ mặt phức tạp: “Sư muội này của ngươi, có chút đồ vật ở trên người.”

Tống Nam Thời còn chưa đi xa: “...”

Không phải ta chỉ chơi con rùa thôi à? Đến nỗi như thế sao?

Hôm nay thật sự nhiều tai nạn, bị buộc trở thành NPC trong cảnh nữ chính sống lại lần nữa thì thôi đi, xem chuyện hài của con rùa thôi mà cũng gặp phải hai người bảo vệ động vật cực đoan.

Một ngày đáng sợ!

Sau khi trở về nàng dứt khoát đả tọa tu luyện đóng cửa không ra. Vừa mở mắt ra đã sang ngày hôm sau, nàng gần như vội không chờ nổi mở hệ thống bói toán ra bắt đầu rút quẻ.

Hôm nay, sáng sớm.

Tài tinh cao chiếu, cầu tài được tài.

Quẻ tốt.

Tống Nam Thời: “!!!” Tài tinh cao chiếu! Quẻ tốt!

Nàng mừng như điên!

Quẻ hôm nay, ổn!

Nàng không nói hai lời, chỉnh trang lại trang phục của mình định ra ngoài.

Còn chưa ra khỏi cửa.

“Tam sư muội, muội ở đâu?” Giọng của Chư Tụ.

Tống Nam Thời: “...”

Nữ chính sống lại lần nữa, ngày hôm sau đã tới tìm nàng. Nàng bắt đầu nghi ngờ tính chính xác của quẻ này rồi.

Không được, hôm nay nàng nhất định phải kiếm được số tiền này!

Vì thế khi Chư Tụ tìm thấy Tống Nam Thời, nhìn thấy chính là một Tống Nam Thời trang bị đầy đủ từ đầu đến chân.

Chư Tụ khựng lại, ánh mắt dừng trên lá cờ vải Tống Nam Thời đang giơ.

Xem bói tính quẻ, không lừa già dối trẻ, nếu như không chuẩn, bồi thường gấp mười - Tống bán tiên.

Chư Tụ: “…”

Hiện tại, trong tay Tống bán tiên cầm lá cờ vải, bên hông treo mai rùa, sau lưng còn cõng mấy thùng xiên tre, chỉ cần đeo thêm một cái kính râm, đi ra ngoài là có thể vào vai thầy bói một cách hoàn hảo.

Chư Tụ im lặng một lúc lâu mới mờ mịt nói: “Sư muội, đây là…”

Tống bán tiên mỉm cười: “Đây là trang phục khi đi làm.”

Nói xong, nàng còn săn sóc đưa một tấm danh thiếp, nói: “Đây là danh thiếp của muội, nếu sư tỷ cần có thể tới tìm muội. Người mới xem bói muội giảm giá 5% cho tỷ.”

Chư Tụ im lặng nhận lấy danh thiếp.

Tình duyên mệnh số, hỏi cát bặc hung, phong thuỷ mệnh lý - Tống bán tiên - người giúp đỡ tri kỷ của ngài.

Xin liên hệ phù truyền tin xxxx.

Địa chỉ: Phía bắc cầu Nhị Ma Tử, trấn Tiên Duyên, dưới Vô Lượng Tông.

Chư Tụ: “...”

Nàng ấy đột nhiên quên mất mục đích thật sự của mình hôm nay tới tìm tam sư muội, trong đầu chỉ toàn là cầu Nhị Ma Tử.

Lúc này Tống Nam Thời mở miệng hỏi: “Mới sáng sớm mà sư tỷ đã tới tìm muội, có việc gì gấp à?”

Bấy giờ, Chư Tụ mới hoàn hồn.

Đúng rồi! Nàng ấy còn có chính sự.

Chư Tụ nghiêm túc nói: “Tỷ quả thật có việc muốn nhờ sư muội hỗ trợ.”

Thỉnh cầu đến từ nữ chính khiến Tống Nam Thời âm thầm đề cao cảnh giác.

Sau đó nàng nghe thấy Chư Tụ nghiêm túc nói: “Hôm qua sư muội có giới thiệu cho tỷ một nhà hoả táng.”

Tống Nam Thời sửng sốt một lát, gật đầu.

Chư Tụ khiêm tốn hỏi: “Nhà hoả táng này quy mô lớn cỡ nào?”

Lần đầu tiên có người dùng từ “quy mô” để hình dung nhà hỏa táng, Tống Nam Thời cảm thấy lạ, chần chờ nói: “Cái này… thiêu bảy tám người cùng một lúc không thành vấn đề.”

Ai ngờ mới vừa nói xong đã thấy Chư Tụ lắc đầu nói: “Quá nhỏ.”

Tống Nam Thời: “?”

Nhà hỏa táng cần lớn vậy làm gì? Nhận thầu dịch vụ xuống mồ của cả trấn sao?

Nàng đang chuẩn bị nói gì đó thì thấy sư tỷ nhẹ nhàng nói: “Tỷ chuẩn bị đầu tư nhà hỏa táng, mở rộng dịch vụ hỏa táng.”

Tống Nam Thời: Hả?

Sư tỷ nhìn nàng cười ngượng ngùng: “Sư muội, nhờ muội giúp tỷ liên lạc với ông chủ của nhà hỏa táng vậy.”

Tống Nam Thời im lặng một lát, bừng tỉnh hiểu ra.

Hỏa táng trường! (Nhà hỏa táng)

Hỏa táng trường trong truy thê hỏa táng trường(*).

(*) Truy thê (追妻): Sử dụng nhiều cách theo đuổi người mình yêu để họ đồng ý làm vợ mình. Hỏa táng trường (火葬場): lò thiêu, nghĩa bóng dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ.

Nhưng mà nàng chắc chắn, nhị sư tỷ trong nguyên tác là nữ chính của hỏa táng trường, mà không phải là bà chủ của nhà hỏa táng.

Tống Nam Thời khiêm tốn hỏi: “Tại sao sư tỷ lại muốn đầu tư nhà hỏa táng?”

Sư tỷ nhìn nàng cười, lộ ra hàm răng trắng: “Làm chuẩn bị trước, có khi lúc nào đó có thể dùng tới thì sao! Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.”

Tống Nam Thời: “...”

Hiểu rồi.

Tống Nam Thời không biết trong nguyên tác có hỏa táng trường trên tinh thần không, nhưng hiện tại sư tỷ đã chuẩn bị tốt hỏa táng trường (nhà hỏa táng) vật lý rồi.

Nữ chính truyện theo đuổi trả giá đắt biến thành bà chủ nhà hỏa táng?

Nàng vui vẻ đồng ý, tích cực nói: “Chuyện đó không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay thôi!”

Hai nữ tu trong đầu toàn suy nghĩ đáng sợ vội vàng xuống núi.

Trên đường, Tống Nam Thời tự giác phát huy tác dụng NPC trong truyện trùng sinh, tám hết chuyện từ trên xuống dưới trong Vô Lượng Tông với sư tỷ, giúp nàng ấy quen thuộc cuộc sống sau khi trùng sinh.

Tám một lúc lại nói tới vị sư đệ cách vách chạy trốn với cô nương Yêu tộc.

Sư tỷ vẫn luôn bình tĩnh lập tức trở nên hưng phấn, trong mắt bắn ra ánh sáng Tống Nam Thời khá quen thuộc: “Tỷ biết, tỷ biết! Sư đệ này…”

Còn chưa dứt lời, Chư Tụ đã khựng lại, khụ một tiếng, lại khôi phục biểu cảm đứng đắn: “Ý tỷ là chuyện này tỷ cũng có biết một chút.”

Tống Nam Thời: “...”

Hiểu rồi, hoá ra trùng sinh cũng không thay đổi được tính cách thích hóng hớt của một người.

Nghĩ như vậy, Tống Nam Thời lại không kiềm được bật cười.

Khá tốt.

Có lẽ là sư tỷ sống lại lần nữa biết được kết cục của sư đệ này nhưng lại không tiện nói với người khác, biểu cảm hết sức đè nén.

Tống Nam Thời săn sóc nói: “Cũng không biết cuối cùng sư đệ kia ra sao nhỉ?”

Chư Tụ như tìm được điểm đột phá, nói ngay: “Hắn ta bị chính thất của cô nương kia đánh cho một trận, lại chạy về Vô Lượng Tông. Sư tôn hắn ta chê hắn ta không đánh lại Yêu tộc còn chạy về, đã đánh gãy chân hắn ta rồi!”

Tống Nam Thời nhìn sang.

Chư Tụ khụ một tiếng, làm bộ làm tịch nói: “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tỷ.”

Tống Nam Thời gật đầu: “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của sư tỷ.”

Nàng bắt đầu tính toán đến lúc đó làm mấy bình Tục Cốt Đan bán cho sư đệ xui xẻo kia không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Hai người đi thẳng tới nhà hỏa táng.

Ông chủ hiện tại của nhà hỏa táng trăm triệu lần không nghĩ tới vậy mà còn có người đầu tư nhà hỏa táng, nghi ngờ nhìn hai nàng.

Sau đó sư tỷ nói ra số vốn muốn đầu tư.

Ông chủ nhà hỏa táng lập tức tỏ vẻ bản thân muốn thoái vị nhường hiền, từ nay về sau sư tỷ là bà chủ, ông ta là người làm công.

Tống Nam Thời: “...”

Ghen ghét.

Nhưng ông chủ kia cũng khôn khéo, nhân lúc sư tỷ không chú ý, đưa cho Tống Nam Thời một túi linh thạch, nói là cảm ơn nàng đã giới thiệu.

Tống Nam Thời nghĩ đến quẻ tượng ngày hôm nay, làm bộ làm tịch từ chối mấy câu rồi vui vẻ nhận lấy.

Chạy một chuyến này, hai người đều vô cùng vừa lòng.

Ra khỏi nhà hỏa táng, sư tỷ trở về Vô Lượng Tông suy tính đại nghiệp hỏa táng, Tống Nam Thời đi trấn Tiên Duyên chuẩn bị bày quán.

Mới vừa tiến vào trấn Tiên Duyên, nàng đã phát hiện trên đường hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Tống Nam Thời cũng coi như là gương mặt quen thuộc, nàng còn chưa hỏi đã có người nhiệt tình nói: “Tống bán tiên tới đúng lúc lắm. Hôm nay trên đường có người bán thịt yêu thú tươi, phẩm cấp đều không tồi, sắp cướp đoạt đến điên rồi!”

Nói xong hắn ta vội vàng rời đi, hiển nhiên cũng muốn đi đoạt yêu thú phẩm cấp không tồi kia.

Dưới chân Vô Lượng Tông rất ít có yêu thú tàn sát bừa bãi, bởi vậy người bán yêu thú cũng rất ít, thứ này đúng là hiếm gặp. Tống Nam Thời bóp chỗ linh thạch vừa kiếm được, quyết định cũng đi góp chút náo nhiệt.

Nàng tìm được chỗ đông người nhất, liều sống liều chết chen được lên hàng phía trước.

Bán yêu thú có hai người, một nam một nữ, xem diện mạo là một đôi huynh muội.

Trên mặt hai người đều là nụ cười nhiệt tình, đám yêu thú kia cũng đúng là rất tươi.

Tống Nam Thời rất vừa lòng, nhìn thoáng qua giá cả.

Sau đó…

Làm phiền rồi!

Nàng lại yên lặng lùi ra ngoài.

Vừa chen ra khỏi đám đông, một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng nàng.

“Làm ơn tránh ra một chút, ngươi giẫm vào đồ của ta rồi.”

Tống Nam Thời quay đầu lại, sau đó bị lóa hết cả mắt.

Một thanh niên lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao ngồi sau lưng nàng, hắn mặc một bộ đồ vải thô, mái tóc buộc hờ hững sau lưng.

Rõ ràng chỉ ăn mặc khá giản dị, nhưng khuôn mặt kia của hắn khiến bộ đồ trở nên sang quý hơn, mái tóc buộc hờ hững cũng trở thành không câu nệ tiểu tiết.

Trước mặt hắn cũng có một cái sạp nhỏ. Nhưng trên sạp chỉ là chút da lông dã thú bình thường, đặt chung với đôi huynh muội bán yêu thú kia, sự khác biệt về lưu lượng khách hiện lên rõ ràng.

Tống Nam Thời giẫm phải một góc da sói trên sạp của đối phương.

Nàng vội vàng nhấc chân lên: “Xin lỗi.”

Thanh niên cũng khá dễ nói chuyện: “Không có việc gì.”

Tống Nam Thời lùi lại hai bước, lặng lẽ thưởng thức dung nhan của thanh niên này, thấy rằng cũng gần tới thời gian phải bày hàng, đang định chuẩn bị rời đi.

Sau đó nàng nhìn thấy một con rùa đen nhỏ ngó trái ngó phải, bò ra từ tay áo của thanh niên.

Thanh niên không cúi đầu nhìn, nhưng dường như hắn biết hết đã xảy ra chuyện gì vậy.

Hắn duỗi tay ấn con rùa đen kia vào trong.

Ý? Con rùa đen này…

Tống Nam Thời vui sướng.

Đây không phải là con rùa đen chết đuối mà nàng thấy hôm qua sao!

Quẻ sư vạn sự đều coi trọng duyên phận, Tống Nam Thời cảm thấy nàng và con rùa đen này có duyên.

… Đúng lúc mai rùa xem bói của nàng cũng nên thay đổi rồi.

Nàng lập tức hỏi: “Huynh đệ, con rùa trong ống tay áo của ngươi bao nhiêu tiền?”

Rùa đen cứng đờ.

Thanh niên liếc nhìn nàng một cái, giọng nói lạnh nhạt: “Không bán.”

Tống Nam Thời khuyên nhủ: “Giá cả có thể thương lượng.”

Lúc nàng nói như vậy, con rùa lặng lẽ bò vào chỗ sâu trong ống tay áo của thanh niên.

Thanh niên đã nhận ra, trong mắt không khỏi hiện lên sự nghi ngờ.

Từ lúc hắn bắt được con Ảnh Quỷ này, nó không lúc nào là không muốn chạy trốn, dù cho bị hắn nhốt vào trong thân thể rùa đen cũng không quên bò ra.

Mà hiện tại…

Hắn trầm ngâm một lát, như có điều suy nghĩ lấy con rùa trong tay áo ra.

Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy con rùa đang run rẩy.

Nó sợ nha đầu ngay cả Trúc Cơ Kỳ còn chưa tới này à?

Thú vị.

Hắn hỏi: “Ngươi muốn nó à?”

Tống Nam Thời vừa lòng gật đầu: “Đúng, chính là nó.”

Rùa đen lập tức giãy giụa, liều mạng muốn bò lên người của thanh niên.

Thanh niên dùng tay túm nó, hỏi: “Ngươi muốn nó làm cái gì?”

Chẳng lẽ có liên quan tới con Ảnh Quỷ này?

Sau đó hắn nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt chỉ vào lá cờ vải của mình, thẹn thùng nói: “Ta là một Quẻ sư.”

Thanh niên gật đầu, hiện tại Quẻ sư khá hiếm gặp.

Tiểu cô nương: “Mai rùa của ta phải đổi cái mới. Ta cảm thấy con rùa đen trong tay ngươi rất thích hợp, rất có duyên với ta.”

Thanh niên: “...”

Rùa đen: “...”

Nó ra sức giãy giụa. .

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Thanh niên lại bật cười.

Hắn nhìn Tống Nam Thời, nói: “Thứ này cũng không đáng giá bao nhiêu, cho ngươi.”

Hắn đặt con rùa đang giãy giụa vào tay Tống Nam Thời.

Sau đó nhìn nàng chằm chằm.

Ảnh Quỷ thoát khỏi sự khống chế của hắn, chắc chắn sẽ chạy ra khỏi thân thể của rùa đen.

Nhưng trong giây phút bị tiểu cô nương kia bắt lấy, nó lại càng uể oải hơn.

Thú vị đấy.

Thanh niên như có điều suy nghĩ.

Tống Nam Thời không biết người trước mắt suy nghĩ cái gì, nhưng lấy không đồ của người khác nàng cũng rất ngại, thế là bèn nói: “Vậy ta bói cho ngươi một quẻ nhé.”

Thanh niên khựng lại: “Ngươi muốn xem bói cho ta?”

Tống Nam Thời suy nghĩ một lát rồi nói: “Huynh đệ, một quẻ chỉ cần mười linh thạch, nhưng huynh đệ ngươi hào sảng phóng khoáng, ta quyết định giảm giá cho ngươi 15%.”

Nàng nói: “Bói một quẻ không?”

Thanh niên: “...”

Sắc mặt hắn như thường: “Vậy ngươi thử xem đi.”

Tống Nam Thời gieo quẻ ngay trước mặt hắn.

Nhưng mà cũng không biết là mai rùa của nàng phải đổi thật hay là thế nào, nàng tính liên tiếp ba lần đều là quẻ phế.

Nàng không tin tà, lại thêm một lần nữa.

Lần thứ tư.

Nàng tính ra một quẻ sắp chết không sống được bao lâu.

Tống Nam Thời: “...”

Nàng buông mai rùa xuống, một lời khó nói hết nhìn hắn.

Thanh niên: “Làm sao vậy?”

Tống Nam Thời: “Quẻ này ngươi phải trả tiền trước ta mới có thể nói cho ngươi.”

Thanh niên hoài nghi người này đang dụ hắn vào tròng.

Hắn móc ra chín linh thạch.

Tống Nam Thời rất có đạo đức nghề nghiệp: “Giảm 15%, tám linh thạch rưỡi.”

Nói xong nàng rút một con dao găm ra, chém một viên linh thạch trong đó thành hai nửa, một nửa trả lại cho hắn.

Thanh niên: “...”

Hắn một lời khó nói hết nhận lấy linh thạch: “Ngươi nói đi.”

Tống Nam Thời thấm thía nói: “Quẻ này ấy à, khó mà nói, nhưng mà tóm lại, sau này ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đi.”

Thanh niên: “...”

Hắn cảm thấy đây không phải lời hay ho gì.