Trừ Yêu Truyện

Chương 96: Trốn đi



"Ta... Ta..." A Dung ấp úng, có chút khẩn trương, tay run lên thiếu chút nữa không giữ nổi miếng bò viên.

Nàng thật là quá sơ suất, thế mà lại quên mất thất muội không ăn thịt bò.

Nhìn trộm biểu cảm lạnh lùng của Thái Cửu, nàng cảm thấy nếu không đưa ra được một đáp án khiến hắn vừa lòng thì hôm nay mình sẽ phải bỏ mạng lại đây.

"Ta... Ta muốn gắp cho điện hạ, tối hôm qua điện hạ vất vả, hôm nay phải bồi bổ thêm một chút mới được." A Dung cật lực mỉm cười, ổn định lại đôi tay, gắp miếng bò viên lên chén Thái Cửu, sau đó lại gắp thêm chút đồ ăn bồi bổ cho hắn.

Thái Cửu nhìn thức ăn xếp chồng chất như núi trong bát rồi lại nhìn A Dung đang mỉm cười ngồi đối diện, cũng không nói gì, chỉ cầm đũa gắp thức ăn trong bát lên tiếp tục ăn cơm.

Thấy hắn tiếp tục ăn, A Dung mới nhẹ nhàng thở ra. Thật là quá nguy hiểm, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, trái tim nhỏ của nàng thật sự chịu không nổi. Vừa ăn cơm, A Dung vừa nghĩ mình cần phải rời khỏi đồ sơn càng nhanh càng tốt, nàng cảm thấy Thái Cửu đã bắt đầu nghi ngờ, sớm muộn gì giấy cũng không gói được lửa.

Cơm nước xong xuôi, A Dung định về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi, không ngờ Thái Cửu nhìn nàng chằm chằm khiến nàng không có cơ hội rời đi.

"A Lê, lại đây ngồi đi, ta đọc thoại bản cho ngươi nghe." Thái Cửu ngồi trên giường nệm rộng rãi, hắn vỗ nhẹ vị trí bên cạnh mình, nói với A Dung.

A Dung nhìn Thái Cửu ung dung thoải mái, trong lòng sốt sắng, vì sao hôm nay hắn lại nhàn nhã như vậy? Còn ngồi đọc sách cho nàng.

Tuy rằng có chút thấp thỏm bất an nhưng không thế chống lại khí thế cường đại của hắn, nàng vẫn chậm rãi đi đến. Nàng vừa mới ngồi xuống, Thái Cửu liền kéo nàng ôm vào lòng, một tay hắn ôm nàng, một tay lật thoại bản, bắt đầu kể chuyện xưa.

Giọng nói trầm ấm, có từ tĩnh chậm rãi từ môi hắn phát ra, tuy nhỏ nhưng A Dung vẫn yên lặng lắng nghe. Nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Thái Cửu, thấy hắn chuyên tâm đọc thoại bản, cũng không có bộ dạng khác lạ thì nàng mới thả lỏng được một chút.

Mới vừa buông lỏng, có một bàn tay to sờ xuống bụng nàng, Thái Cửu nghiêng đầu nhìn A Dung, có chút kinh ngạc nói:"Gần đây hình như ngươi mập hơn một chút, đến bụng cũng phình lên."

Hắn vừa nói còn nhẹ nhàng ấn một cái. Nháy mắt, thần kinh A Dung nhảy lên, tim muốn vọt lên đến cổ họng. Đúng là sợ cái gì thì tới cái đó. Nàng vội vàng đè bàn tay Thái Cửu lại, có chút xấu hổ cùng giận dữ nói:"Điện hạ, sao người lại có thể nói ta béo như vậy, nữ tử đều thích cái đẹp, người nói thế sẽ đả thương lòng tự tôn của ta."

"Ta không có ý ghét bỏ ngươi, béo chút cũng tốt." Thái Cửu rút tay lại không sờ bụng nàng nữa, tiếp tục kể chuyện cho nàng.

Vừa rồi A Dung bị hoảng sợ nên hiện tại cũng không còn tâm tình ngồi nghe kể chuyện, chỉ hy vọng Thái Cửu nhanh để nàng rời đi. Nhưng hôm nay dường như Thái Cửu không có ý định đi ra ngoài, còn ở đây không nhanh không chậm đọc thoại bản.

A Dung chờ đến mất kiên nhẫn, cuối cùng bên ngoài cũng truyền đến một tiếng thông báo:"Điện hạ, chúng ta nên khởi hành rồi."

Thái Cửu hướng mắt nhìn ra ngoài cửa, cao giọng đáp:"Đã biết, lui ra đi."

Hắn quay đầu nhìn lại A Lê, nhẹ giọng dặn dò:"Ta cần phải hồi cung một chuyến, ngươi ở đồ sơn phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, rất nhanh ta sẽ trở về."

"Được, điện hạ cũng phải tự chăm sóc mình, ta sẽ nhớ điện hạ." A Dung bổ nhào vào ngực Thái Cửu, làm ra bộ dạng lưu luyến không rời.

Trong lòng lại mừng thầm, vừa đúng lúc hắn hồi cung, như vậy nàng có thể trộm rời khỏi đồ sơn.

Mười lăm phút sau, chờ đến lúc Thái Cửu cùng Mị phải rời đi, A Dung đứng trước cửa lưu luyến không rời từ biệt hắn. Tận mắt nhìn Thái Cửu với Mị ngồi lên thần mã bay về không trung, A Dung vội vàng về phòng thu dọn đồ đạc. Nàng chỉ đơn giản thu thập một ít bạc vụn và nhu yếu phẩm thường ngày rồi xách theo tay nải ra cửa.

Mới vừa đi đến cổng lớn thì va phải Mị, nàng sợ tới mức dưới chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào. Mị vội đỡ lấy nàng, nhìn đến tay nải trong tay nàng, kinh ngạc hỏi:"Lục tiểu thư, người muốn đi xa sao?"

A Dung nắm chặt lấy dây tay nải, nỗ lực duy trì sắc mặt bình tĩnh, làm như không có việc gì nói:"Đúng vậy, muốn đi thăm một người bạn cũ."

Nàng nhìn phía sau Mị, thấy bên ngoài không một bóng người bèn hỏi thử:"Vừa rồi ta nghe thất muội nói ngươi với điện hạ phải hồi cung? Sao đã trở lại rồi? Điện hạ đâu?"

"À, quên chút đồ, điện hạ bảo ta quay về lấy, người ở trong xe chờ ta cách đây không xa." Mị buông lỏng tay đỡ bả vai A Dung, có chút nôn nóng nói:"Lục tiểu thư, ta còn có việc phải làm, không thể cùng người tiếp tục nói chuyện phiếm được."

Hắn nói xong liền vội vội vàng vàng đi vào trong, cũng không biết là muốn lấy cái gì.

Sau khi hai người cáo biệt, A Dung đi đến cổng lớn, lặng lẽ đem đầu dò ra, thấy cổng bên trái có một chiếc xe đang đỗ cách xa mấy mét, rõ ràng là chiếc xe vừa rồi của Thái Cửu, quanh xe dùng màn che khuất nên nàng không thấy rõ cảnh tượng bên trong. Có lẽ Thái Cửu đang thoải mái nằm trên đệm mềm nhắm mắt dưỡng thần, hẳn là sẽ không vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.

Nghĩ như vậy, A Dung triệu hồi thú cưỡi của mình đến, vừa mới ngồi lên, không biết vừa sao tiểu bạch mã hí vang một tiếng, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa là té xuống. A Dung vỗ ngực, vừa mới ổn định tinh thần liền phát hiện phía sau có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Nàng quay đầu lại bèn đụng phải ánh mắt đen nhánh như diệu thạch* của Thái Cửu, trong lòng nổi lên một trận khiếp đảm.

- Diệu thạch: hiểu sương sương là một loại đá đen, mình tra thấy định nghĩa dài quá nên không tiện copy.

Thái Cửu nhìn chằm chằm nàng vài lần rồi mới buông mành xuống không nhìn nữa. Lúc này A Dung mới có phản ứng lại, hiện giờ nàng đang mang khuôn mặt của chính mình, điện hạ sẽ không có hứng thú với nàng.

Như vậy cũng tốt. Như thế nàng mới có thể quang minh chính đại xuống núi.