Trừ Yêu Truyện

Chương 97: Phát hiện



Qua khe hở của tấm mành, Thái Cửu có chút phiền muộn nhìn bóng dáng A Dung rời đi. Hắn có bệnh rồi sao? Thế mà lại cảm thấy nữ nhân này rất giống A Lê của hắn.

Ánh mắt không tự giác dừng trên người nàng, Thái Cửu tinh tế đánh giá A Dung, cảm thấy từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của nàng đều toát ra thần thái cực kỳ giống A Lê. Tầm mắt không nhịn được mà đuổi theo nàng, Thái Cửu nhìn A Dung cưỡi tiểu bạch mã bay xuống dưới chân núi, mãi đến tận khi Mị gọi một tiếng hắn mới hồi phục lại tinh thần.

"Điện hạ, đã lấy được đồ, có thể xuất phát được chưa?" Mị đứng ngoài mành cung kính nói.

Thái Cửu thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng đáp:"Ừ, đi thôi"

Hắn day day huyệt Thái Dương, có chút đau đầu, thế mà hắn lại có thể nhìn chằm chằm vào một nữ nhân khác ngoài A Lê, nữ nhân kia thì có gì đẹp?

Lần sau nếu gặp lại nữ nhân này, hắn nhất định phải tránh xa một chút, ai biết nữ nhân này có âm thầm sử dụng yêu thuật gì hay không, nếu không thì vì sao năm lần bảy lượt hắn lại bị nàng hấp dẫn?

Thần mã phóng lên không trung bay vọt về phía Đông Cung.

Trong khoảng thời gian ngắn có chút yên tĩnh.

Mị là một trong bốn thị vệ nói nhiều nhất của Thái Cửu và cũng là người không thể giấu được tâm sự của mình, hắn luôn miệng nói một mình trong suốt quãng đường đi nhưng Thái Cửu không thèm đáp lời hắn. Vì hắn đã theo mình từ nhỏ đến lớn, trung thành tận tâm nên Thái Cửu biết tính tình hắn chỉ đơn thuần là nói nhiều nên cũng không tức giận, chỉ mặc kệ hắn.

"Điện hạ, vừa rồi thần gặp được Lục tiểu thư, nàng muốn đi xa nhà, xách theo cái tay nải, khi gặp được thần dường như hoảng sợ lắm, suýt chút nữa đã té ngã." Mị sờ sờ khôn mặt tuấn tú của mình, buồn bực nói:"Thần lớn lên trông đáng sợ thế sao? Lại khiến nàng nhìn thấy bị dọa thảm hại như vậy."

Thái Cửu nhắm mắt, nửa nằm trên đệm mềm, chống tay lên mặt dường như đang ngủ, cũng không biết có nghe hay không.

Mị vẫn tiếp tục tự nói chuyện một mình.

"Vừa rồi lúc thần đỡ lấy nàng, cảm thấy dường như Lục tiểu thư béo hơn so với trước, thân hình đẫy đà hơn nhiều, không ngờ nhìn nàng như vậy mà có thể ăn nhiều đến mức bụng toàn thịt mỡ."

Bụng?

Dường như nghĩ tới điều gì, Thái Cửu đột nhiên mở bừng mắt, đáy mắt là một mảng tối đen. Hắn lạnh lùng mở miệng:"Dừng xe, quay đầu, quay về đồ sơn."

Tuy rằng không biết vì sao đột nhiên điện hạ muốn thay đổi lộ trình, nhưng nghe ngữ khí hắn dường như rất tệ, Mị cũng không dám nói nhiều, lập tức siết dây cương thay đổi phương hướng, quay về đồ sơn.

Toạ kỵ lao đi với tốc độ cực nhanh, gió thổi bên tai vù vù, không bao lâu sau đã về đến đồ sơn. Xe mới vừa dừng lại, vẻ mặt Thái Cửu lạnh băng bước xuống xe, hắn vội vã trở về phòng, tìm một hồi trong phòng vẫn không thấy bóng dáng A Lê liền đi tới tiểu viện A Lê ở ban đầu tìm một lần nhưng cũng không có. Mặt Thái Cửu ngày càng trầm hơn, hắn nói với Mị vẫn luôn đi theo phía sau:"Đồ Sơn Dung ở đâu? Nhanh đưa ta đến đó."

"Vâng, điện hạ." Mị thực sự kinh ngạc, vì sao đột nhiên điện hạ muốn tìm Lục tiểu thư, hơn nữa bộ dạng của điện hạ dường như thực sự tức giận, cảm giác như muốn đi tìm kẻ thù, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay Lục tiểu thư. Nhưng mệnh lệnh của điện hạ hắn không dám không tuân theo nên đành phải dẫn điện hạ tới trong viện của Lục tiểu thư.

Thái Cửu đứng ở ngoài sân nhìn phòng ốc bên trong yên tĩnh không một tiếng động, không nói hai lời bèn đi thẳng vào trong, đẩy cánh cửa đang đóng chặt ra. Trong phòng không có một bóng người, quần áo trên giá bị lục tung trông hơi hỗn độn, trên giường vẫn còn một bộ váy áo màu lam nhạt.

Thái Cửu nhìn thấy bộ áo váy kia, đồng tử đột nhiên giãn ra, hắn bước nhanh tới mở váy áo ra, phát hiện bộ váy này giống y như đúc bộ váy A Lê mặc lúc sáng, hắn đưa lên mũi ngửi một chút, lại ngửi thấy mùi hương thanh nhã tươi mát giống hoa lan.

Mùi hương giống hệt với mùi mà hắn ngửi thấy vào đêm đó.