Trúc Mã Của Tôi Siêu Dính Người

Chương 1: Trúc mã đột nhiên xuất hiện



Mùa hè, đại học A, thời tiết khô thoáng.

“Này, Dư Dương! Chờ một chút, Dư Dương!” Một chàng trai có vóc dáng cao ráo đang ôm một quả bóng rổ đứng trước mặt cậu.

“Buổi chiều cùng nhau đi chơi bóng rổ không? Mấy ngày trước không phải cậu nói có hứng thú với bóng rổ sao? Tôi có thể từ từ dạy cho cậu, đừng lo lắng về vấn đề kỹ thuật hay cái gì khác hết…”

“A, cảm ơn cậu đã tìm tôi, nhưng chiều hôm nay tôi sẽ không trở lại đâu. Tôi có chuyện gấp, hôm khác nhé!” Dư Dương quay đầu lại ngượng ngùng trả lời.

Đây là một cậu trai trẻ tuổi cao khoảng 1m75, làn da trắng nõn, có một mái tóc ngắn, phần mái chạm tới chân mày, mặc áo phông trắng và quần đùi đen, chân mang một đôi giày thể thao, sau lưng đeo một chiếc ba lô. Mặc dù dáng vẻ bên ngoài là của một chàng trai nhưng nhìn thế nào cũng không được nam tính cho lắm, vì vậy khi cậu ngẩng đầu lên nói chuyện với người khác, nhìn thế nào cũng rất ngoan. Thật ra, cậu nói muốn chơi bóng rổ chỉ là lấy cớ không ngờ đối phương lại nghiêm túc đến vậy. Tuy rằng cũng có ý định chơi bóng, nhưng hôm nay cậu thật sự có việc, đành phải từ chối vậy.

“Không sao cả, chơi bóng thôi mà, có thời gian thì liên lạc với tôi, cậu mau đi đi, thật ra nhìn dáng vẻ vội vàng của cậu tôi đã đoán được cậu có việc gấp rồi, vậy mà còn gọi cậu lại, làm chậm trễ thời gian của cậu, tôi mới là người nên nói xin lỗi ấy chứ.”

“Không có không có, thật ra cũng không tính là có việc gì gấp cả, không phải chuyện quan trọng đâu, tạm biệt cậu nhé!” Dư Dương chào hỏi xong xuôi rồi quay người rời đi. Ngoài miệng thì nói không vội, bước chân lại bước thật nhanh, vội vàng chạy về nhà.

Dư Dương thở hổn hển khi cố gắng chạy thật nhanh về căn phòng thuê của mình, cậu vô cùng vội vàng, còn suýt vấp ngã trên đường luôn ấy chứ. Nhưng khi bước đến cửa, cậu hít một hơi thật sâu, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, như đang chuẩn bị tâm lý. Cầm tay nắm cửa nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

“Rõ ràng là nơi ở của mình, mình lại như kẻ trộm là như thế nào vậy ta~!” Nội tâm Dư Dương đang thét gào dữ dội. Sau khi tiến vào phòng khách, ánh mắt đảo quanh phòng từ trái sang phải rồi từ phải sang trái, “Không có ai hết trơn!?” Dư Dương nghĩ thầm. Cậu đi vào phòng bếp, phòng tắm, ra luôn ban công, rồi di chuyển đến phòng làm việc, cũng không thấy người đâu.

“Chẳng lẽ ở trong phòng ngủ? Tên khốn kiếp này sẽ không ngủ ở trên giường của cậu ấy chứ!” Thế là cậu lại đi vào phòng ngủ, tức giận mở cửa phòng, chỉ thấy trên giường cũng trống trơn không có bóng người, có chút nghi ngờ ngồi xuống giường.

Sau một thời gian, “Đúng là lừa người mà, đúng là lừa người, đột nhiên gọi điện cho em và nói rằng đã về đến đây, làm cho em vội vàng trở về, em sớm nên nghĩ tới chuyện như vậy sẽ xảy ra, anh vẫn luôn như thế, tên khốn kiếp!” Sau khi Dư Dương trút xong một tràng tức giận rồi lập tức ngã xuống giường, ở trên giường hết lăn qua lăn lại, lại lật ngược lật xuôi, giống như chiếc bánh xèo vậy, cuối cùng nhìn lên trần nhà yên tĩnh. Nhưng là vẫn còn rất tức giận và hét lên bằng hết decibel, “Khốn kiếp, khốn kiếp, Mộ ― Ngôn ― là ― tên ― siêu ― khốn ― kiếp.” Sau khi hét xong, cậu cảm thấy tâm tình đã tốt hơn nhiều. Vừa định ra khỏi phòng, lại nghe thấy một giọng nói từ cửa phòng truyền tới: “Tôi thì khốn kiếp chỗ nào, hửm?”

(Decibel – còn viết là đề-xi-ben (viết tắt là dB) – Là một đơn vị tính theo hàm loga cơ số 10 (lg), được dùng trong các lĩnh vực vật lý, điện tử và cũng là tên của một nhà bác học tìm ra cường độ âm thanh)

Dư Dương chết máy, một lúc sau mới chậm rãi quay đầu đi tới cửa phòng ngủ, thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đứng dựa vào cửa mỉm cười nhìn cậu, “Tôi khốn kiếp sao, nói tôi nghe thử xem nào?”

Dư Dương ngây người nhìn anh một lúc. Sau đó từ trên giường nhảy cẩng lên “Chính là anh, là anh, là anh, là anh, anh từ đâu xuất hiện vậy? Rõ ràng mới nãy em đã…”

“Tôi chỉ đi ra ngoài mua một ít thức ăn, sau khi mở tủ lạnh không có chút thịt cá hay rau củ gì cả, có phải em vẫn luôn gọi thức ăn ngoài đấy chứ? Thật không lành mạnh chút nào.” Người đàn ông vừa nói vừa đi về phía Dư Dương.

“Ui, anh đi ra ngoài như vậy …” Dư Dương lại nghĩ, không trách được cậu tìm một vòng đều không tìm được. Ủa khoan? Chờ một chút, sao anh có thể đi vào kia chứ... À suýt nữa thì quên anh có giữ chìa khoá thì phải?” Dư Dương không biết vì lý do gì mà nào bộ của mình dường như có chút mơ hồ. “Ơ này, chờ một chút, anh định làm gì đó, anh đừng có mà qua đây, ô…” Mộ Ngôn bước tới, đè cả người lên trên người Dư Dương, cùng nhau ngã xuống chiếc giường siêu mềm mại, giữ hai tay của cậu vòng qua đầu, vùi đầu vào cổ cậu hít lấy hít để.

“Làm gì đó, đứng dậy mau lên.” Dư Dương vỗ lưng anh. “Nói như thế đây nhỉ, dám đưa chìa khoá nhà cho người khác, chủ nhà không sợ người ta là người xấu sao~”

“Tôi chính là một người đàn ông ngay thẳng chính trực.” Mộ Ngôn nói: “Tôi đã lấy bức ảnh do mình chụp cho em khi em còn là một đứa trẻ mặc quần áo con gái và nói với chủ nhà rằng tôi là anh trai của em. Cô ấy không hỏi thêm bất cứ điều gì và đưa chìa khoá cho tôi, cô ấy còn khen em rất xinh đẹp khi em còn nhỏ nữa ấy chứ.” Mộ Ngôn vừa nói vừa cười.

Dư Dương nghe xong mặt có chút đỏ lên, chính là hình ảnh khi cậu học tiểu học đã tham gia một cuộc thi và được hoá trang thành một cô bé. Có một lần, khi Mộ Ngôn đến nhà tìm cậu nhưng lúc đó cậu lại không có ở nhà, thế mẹ cậu rất chi là nhiệt tình đưa ảnh chụp của cậu cho Mộ Ngôn xem. Mộ Ngôn nhìn thấy tấm ảnh này liền nói mẹ cậu có thể tặng cho anh hay không. Mẹ cậu luôn rất yêu thích Mộ Ngôn, không do dự gì đã đưa ảnh cho anh. Cho nên Dư Dương đã tức giận rất lâu, làm sao có thể đưa loại ảnh này cho người khác kia chứ. Cậu cũng không thể làm cho Mộ Ngôn trả ảnh lại cho cậu, hơn nữa còn suốt ngày phải nghe câu “Dương Dương thật là đáng yêu.” Mỗi lần đều nói cho đến khi sắc mặt của cậu đỏ hết cả lên.

“Có quỷ mới tin anh, chủ nhà không sợ anh là kẻ ăn cắp ảnh của người khác sao! Khi nào thì anh mới trả lại tấm ảnh cho em đây!” Dư Dương dùng hai tay đẩy vai Mộ Ngôn, cố gắng nói. Người này không có xương hay sao mà bám dai như đỉa vậy.

“Không thể nào, tặng cho tôi thì chính là của tôi rồi.” Mộ Ngôn siết chặt vòng tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người dưới thân, “Được rồi, là tôi gạt em đấy, chỉ là chủ nhà đã nghe thấy tôi gọi điện cho em nên mới cho tôi vào thôi. Em còn chưa nói cho tôi biết tôi khốn nạn ở chỗ nào đấu đấy? Dương Dương à” Người đàn ông đặc biệt luyến láy hai chữ Dương Dương, người dưới thân anh lại đỏ mặt rồi.

“Em đã nói rồi không được gọi em là Dương Dương nữa, mẹ em cũng không còn gọi em như vậy nữa đâu.” Dư Dương oán giận nhìn người trước mắt mình.

“Dương Dương, Dương Dương, Dương ― Dương ―” Người đàn ông hoàn toàn không nghe lời oán giận của cậu, lại giảo hoạt hô lên vài lần.

“Không biết xấu hổ!” Dư Dương nói. Người đàn ông không biết xấu hổ này chính là Mộ Ngôn  – trúc mã của cậu. Mộ Ngôn  lớn hơn cậu bốn tuổi, năm nay 26, Dư Dương coi anh như anh trai của mình. Chỉ là người anh trai chỉ biết bắt nạt cậu kể từ khi cậu còn nhỏ, bọn cậu thường xuyên cãi nhau khi ở cùng nhau, dù là có những tình huống chỉ có tự cậu đôi co qua lại mà thôi. Sau này Mộ Ngôn  lên đại học, thời gian bọn cậu gặp nhau tương đối ít, dẫn đến mỗi khi Mộ Ngôn được nghỉ lại càng thêm dính cậu, rõ ràng so với cậu lớn hơn bốn tuổi, khi ở trước mặt cậu lại biến thành dáng vẻ của đứa nhỏ dính người. Bây giờ đến lượt Dư Dương lên đại học, vốn định khi nào được nghỉ sẽ gặp anh, không nghĩ đến buổi sáng hôm nay, Mộ Ngôn đột nhiên gọi điện thoại nói rằng anh sẽ sống cùng cậu trong thời gian sắp tới! Kết quả là, sau khi Dư nhìn thấy tin nhắn này đã đứng ngồi không yên hết cả buổi sáng, nhanh chóng trở về sau khi tan học.

Dư Dương nhìn Mộ Ngôn, vừa oán giận vừa cảm thấy tên trúc mã này hôm nay giống như còn hơn đẹp trai hơn trước nữa, Dư Dương cảm thấy Mộ Ngôn mỗi ngày đều trở nên đẹp hơn. Từ nhỏ cậu đã biết Mộ Ngôn là một anh chàng đẹp trai, khi người lạ nhìn thấy bọn cậu, đầu tiên sẽ khen Mộ Ngôn thật đẹp trai, sau đó mới khen cậu thật dễ thương. Nhưng mà mỗi lần sau đó, Mộ Ngôn đều xoa xoa tóc cậu và nói: “Dương Dương cũng đẹp, Dương Dương là đẹp nhất.”

Hiện tại, Mộ Ngôn 26 tuổi, đúng là vừa cao vừa đẹp, còn cao hơn Dư Dương nửa cái đầu. Bên cạnh đó, khí tức đàn ông trưởng thành cũng phân tán rộng khắp nơi, khiến cậu càng không thể phản kháng, “Thực sự rất hứa hẹn đó.” Dư Dương yên lặng nói với bản thân.

“Nhìn tôi làm gì, tôi có đẹp không?” Mộ Ngôn vẫn là vừa nói vừa cười.

“Xấu muốn chết! Không biết xấu hổ!”

“Để tôi đoán thử nhé, Dương Dương về nhà không nhìn thấy tôi đâu, nghĩ rằng tôi lừa em, cho nên thật thất vọng  có đúng không?”

“Là tức giận, là tức giận, không có thất vọng! Em ước gì anh đừng có đến quấy rầy em!”

“Ai nói dối sẽ trượt kì thi cuối khoá.”

“Thành tích của em vẫn luôn rất tốt, kì thi lần trước…” Dư Dương nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại, nhìn thấy Mộ Ngôn nhẹ nhàng áp môi vào lông mày của mình.

“Tôi rất nhớ em, Dương Dương.”