Trúc Mã Của Tôi Siêu Dính Người

Chương 2: Trúc mã đừng có mà quá phận (Hôn một cái~~)



Dư Dương chỉ cảm thấy nhiệt độ đôi môi của Mộ Ngôn đang dần lan loả trên lông mày của cậu. Mộ Ngôn thuận theo một đường hôn đến đôi mắt, cái mũi, cuối cùng dừng lại ở khoé miệng của cậu, nhếch miệng cười hỏi: “Tôi có thể hôn em không?”

“Nếu em nói không, anh sẽ không hôn sao?”

“Đương nhiên sẽ, tôi rất là ngoan” Anh nhanh chóng cởi bỏ dây chun trên tóc của Dư Dương, mái tóc xoã ra, giọng nói càng đặc biệt ôn nhu.

“Vậy không thể, anh buông ra đi chứ… Ừm… Ừm…” Lời nói còn chưa nói xong đã bị nụ hôn hôn của anh chặn lại. Đầu lưỡi của Mộ Ngôn đảo quanh môi Dư Dương, cạy mở môi của cậu, môi lưỡi quấn quýt không rời. Hai người trao đổi nước miếng cho nhau, cả người Dư Dương phút chốc mềm nhũn ra, cậu cảm nhận được lưỡi của Mộ Ngôn dây dưa, quấn chặt lấy mình. Nụ hôn này rất kịch liệt, hôn được một lúc, Dư Dương cảm thấy miệng của mình đều đã tê đã dại mất rồi, đến mức không kịp nuốt nước miếng thì nó đã chảy xuống từ khoé miệng. Căn phòng an tĩnh tràn ngập tiếng hôn môi ám muội. Mộ Ngôn dùng một tay niết sau gáy Dư Dương giống như niết cổ của một chú mèo con không ngoan vậy, một tay khác trượt dọc theo sống lưng mò xuống dưới sờ vào vòng eo của cậu, cởi áo sơ mi của cậu ra, chạm vào vùng da thắt lưng của cậu. “Ưm… Ưm…” Thắt lưng của Dư Dương nhất thời nảy về phía trước một chút.

“Dương Dương vẫn nhạy cảm như vậy.” Mộ Ngôn hơi buông môi Dư Dương ra, cúi người cười nói: “Còn không phải do anh… Ừmm…” Chưa kịp nói xong đã bị anh hôn một cách rất chi là vồ vã. “Cũng phải để em nói xong một câu đi chứ…” Mặt Dư Dương đỏ bừng cả lên, cậu cảm thấy mình không thể hô hấp. Thật lâu sau đó, trong ánh mắt của người đàn ông vẫn còn chứa đựng đầy sự tham lam mà luyến tiếc buông bờ môi của Dư Dương ra. Dư Dương hít lấy hít để từng ngụm không khí. Mộ Ngôn lại cắn môi cậu và lấy tay vuốt ve thật nhẹ nhàng vùng da trên thắt lưng của cậu.

Bởi vì hai người ở gần nhau, Dư Dương nhanh chóng cảm nhận được vật cứng rắn ép vào eo mình. “Này, anh, bây giờ đang là ban ngày kia mà, anh đừng đè nữa... Mau ngồi dậy đi~” Dư Dương nhìn chằm chằm Mộ Ngôn, nói chuyện một cách thật hung dữ, nhưng mặt cậu lại đỏ bừng, một chút xíu uy lực của sự hung dữ cũng không thể hiện được. “Cho nên buổi tối là có thể sao?” Lần này, Mộ Ngôn mới chịu buông Dư Dương ra và bước xuống giường, nhưng thật ra anh vốn không tính toán đơn giản rời giường như vậy. Kết quả đương nhiên lại là một trận mắt to trừng mắt nhỏ.

“Ăn cơm chưa?” Mộ Ngôn vươn tay kéo Dư Dương lại.

“Vẫn chưa, sau khi kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi sáng, em đã vội vàng trở về còn không phải bởi vì anh sao.” Dư Dương oán giận nói, gạt tay anh ra rồi đẩy người ra khỏi giường.

“Anh cũng chưa ăn đúng không?” Nghe anh nói anh đã ra ngoài để mua thức ăn nên cậu khẳng định anh cũng  chưa ăn gì cả.

“Đi thôi, đi làm vài món ngon nào.” Mộ Ngôn vừa nói vừa đi vào phòng bếp. Dư Dương cũng đi theo vào phòng bếp, nhìn những nguyên liệu và thức ăn mà Mộ Ngôn đã mua, tất cả đều là những món Dư Dương thích ăn. Mặc dù nhìn vẻ ngoài Mộ Ngôn có chút tuỳ tiện, không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng thực ra anh rất giỏi nấu nướng ấy chứ. Rất lâu về trước, Dư Dương đã được nếm qua trù nghệ của Mộ Ngôn. Cha mẹ của Mộ Ngôn thường xuyên công tác bên ngoài nên không có ở nhà, theo thời gian thì trù nghệ của anh cũng trở nên tốt hơn. Vì Dư Dương khen Mộ Ngôn nấu đồ ăn siêu ngon cho nên cứ hai ba ngày Mộ Ngôn lại gọi cậu đến nhà ăn tối, khẩu vị của Dư Dương đều do anh dưỡng thành.

Suy nghĩ của Dư Dương vẫn còn treo trên ngọn cây đã nghe thấy một giọng nói truyền đến: “Dương Dương, tạp dề này thật dễ thương~” cậu xoay người lại, thấy Mộ Ngôn đang cầm một chiếc tạp dề hình con gấu màu hồng ở trong tay.

Dư Dương xù lông rồi, nhanh chóng giải thích: “Không phải, cái này không phải em mua, cái này sản phẩm tặng kèm khi em mua đồ ở siêu thị thôi!” Cậu nói đây chỉ là chiếc tạp dề cậu tiện tay để ở đấy thôi, chính mình đều đã quên mất, không biết vì sao anh lại tìm thấy nó.

“Tặng em, em còn không cần, không chừng là rất thích nữa ấy chứ, mặc cho anh nhìn chút nào~” Mộ Ngôn nở một nụ cười xảo quyệt.

“Vui khỉ á, anh tự mặc đi!” Dư Dương lại trừng anh.

“Đừng có trừng mắt như vậy, tròng mắt sắp lòi ra luôn rồi.” Mộ nói cười nói, đem tạp đề gấu hồng trả lại chỗ cũ, lấy một chiếc tạp dề bình thường mặc vào rồi chuẩn bị nấu ăn. “Thật mong đợi một ngày nào đó em sẽ mặc tôi xem.” Mộ Ngôn nhìn Dư Dương mỉm cười đặc biệt có ý tứ.

Dư Dương không nghe được ý vị thâm tường trong lời nói của Mộ Ngôn, chỉ liếc anh một cái.

Trên bàn ăn

“Anh thật sự muốn sống chung với em sao? Tại sao anh lại có suy nghĩ như thế này? Cũng không nói trước với em tiếng nào. Cô với chú đồng ý sao? Không phải chú muốn anh đến công ty của chú làm việc sao? Công việc của anh làm sao bây giờ?” Dư Dương hỏi một lèo một đống vấn đề.

Mộ Ngôn gắp một miếng cá bỏ vào chén nhỏ của Dư Dương, nói: “Sao giống như đang tra hỏi tôi vậy? Dương Dương?” Đương nhiên là bởi vì nghĩ muốn sống chung với Dương Dương nên tôi mới dọn tới đây, ba mẹ của hai chúng ta đều biết chuyện này, không đặc biệt chú ý lắm, công ty không đến mức thiếu anh thì sẽ phá sản đâu.” Mộ Ngôn cũng tự gắp cho mình cho một miếng cá, hỏi Dư Dương: “Thế nào, ăn ngon không? Tay nghề của tôi có tiến bộ chứ?”

“Không hề!” Dư Dương ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng lại di chuyển thật nhanh đôi đũa trong tay, phồng miệng nhai ngoàm ngoàm. Đã lâu rồi cậu chưa được ăn một bữa ăn ngon như vậy, căn tin của trường không có ngon như vậy đâu. Khi học ở đây, Dư Dương đúng là rấtvhay gọi thức ăn bên ngoài giống như Mộ Ngôn đã nói. Chính xác là vì Dư Dương không biết nấu ăn, hơn nữa đặt thức ăn bên ngoài cũng thật tiện lợi làm sao.

Cũng không phải sẽ không gặp nhau, chẳng phải đến ngày nghỉ có thể gặp nhau sao, hơn nữa em cũng đã năm ba Đại học rồi, không lâu nữa sẽ tốt nghiệp rồi. Về sau, em cũng trở về công tác, đến lúc đó không phải sẽ gặp nhau thường xuyên sao~”

“Bởi vì tôi muốn nhìn thấy em mỗi ngày, tôi luôn nghĩ về điều này.” Mộ Ngôn nói.

Thoạt nhìn bề ngoài Dư Dương vẫn đang rất bình tĩnh, nhưng thực tế cậu có chút thẹn thùng đó chứ. Thật ra, trong lòng của Dư Dương rất vui vẻ, cậu thật sự cũng muốn nhìn thấy Mộ Ngôn mỗi ngày, chỉ là cậu chưa bao giờ nói ra. “Tùy anh đó, nhưng em sẽ không anh ở miễn phí đâu, em không cần anh phải trả tiền nhà, nhưng về sau anh phải nấu ăn, dọn dẹp quét tước cho em!” Dư Dương buông chén nhỏ xuống, rất giống dáng vẻ của cậu chủ nhỏ.

“Đã biết tiểu tổ tông của tôi!” Trong khi Mộ Ngôn thu dọn chén đũa đi vài phòng bếp, thì Dư Dương nằm trên ghế sô pha xem TV, cậu một bên xem một bộ phim truyền hình máu chó trên TV một bên lắng nghe tiếng rửa chén bên trong phòng bếp. “Có bảo mẫu cá nhân thật tốt, hì hì hì hì.” Dư Dương nghĩ vậy. Một lúc sau, Mộ Ngôn đã ngồi xuống bên cạnh cậu, bế Dư Dương lên người mình. Khi được ăn no, bản tính lười biếng của Dư Dương liền lòi ra, mặc kệ cho Mộ Ngôn ôm mình.

“Chiều nay em không có tiết học nào hết đúng không, có kế hoạch gì chưa?” Mộ Ngôn ôm lấy Dư Dương, tựa cằm lên vai cậu, cọ cọ cậu.

“Anh làm sao biết được buổi chiều em không tiết học?” Dư Dương đã biết được đáp án khi cậu thốt ra câu hỏi, thời khoá biểu của cậu được dán ngay trên bàn, chắc chắn Mộ Ngôn đã thấy được. “Cũng không có kế hoạch gì cả, ở nhà nghỉ ngơi là được, như là xem phim, chương trình giải trí trên TV chẳng hạn.”

“Chỉ nghỉ ngơi ở nhà thì chán lắm, không bằng chúng ta......” Mộ Ngôn vừa kéo quần áo Dư Dương vừa nói, Dư Dương bị tập kích bất ngờ lập tức ngắt lời Mộ Ngôn, giữ cái tay đang giở trò của anh lại và đập vào cái tay hư hỏng đó, xù lông nói: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“Đau, Dương Dương xuống tay mạnh quá chừng, nhưng tôi có thể nghĩ cái gì kia chứ. Tôi nghĩ muốn chúng ta cùng nhua đi dạo một chút thôi mà. Tôi chỉ mới đến đây lần đầu tiên nên vẫn chưa quen thuộc cho lắm. Dương Dương đang nghĩ đến điều gì cơ?” Mộ Ngôn vừa nói vừa cười ở bên tai của Dư Dương. Dư Dương cảm thấy ngực của cậu đánh trống a~

Con người này chính là cố ý, chắc chắn là cố ý! “Em thì có suy nghĩ gì kai chứ!” Dư Dương tức giận nói, “Bên ngoài nắng gắt như vậy, em mới không muốn ra ngoài, nóng chết người, chờ hôm nào trời mát hơn em sẽ ra ngoài đi dạo với anh.”

“Tất cả đều nghe Dương Dương hết.”

Dư Dương không có thêm bất kì ý kiến gì khi thấy Mộ Ngôn chịu nghe lời như vậy, dù trúc mã của cậu có nhiều lúc rất quá phận, nhưng anh ấy vẫn biết nghe lời lắm.

Thế là hai người an phận ngồi ở nhà xem phim truyền hình đầy máu chó.