Trúc Mã Của Tôi Siêu Dính Người

Chương 5: Có một trúc mã đẹp trai thật nguy hiểm quá đi!



Buổi sáng ngày hôm sau.

“Dương Dương”

Dư Dương mơ mơ màng màng nghe thấy có người ở bên tai gọi cậu.

“Dậy đi nào, nếu không sẽ bị trừ điểm đó.”

“Đến trễ gì cơ… Cái gì?! Đến trễ?” Dư Dương bừng tỉnh trong nháy mắt, “Trừ điểm, trừ điểm?” Cậu cầm lấy điện thoại để trên đầu giường.

“Sáu giờ rưỡi… Sáu giờ rưỡi!” Dư Dương lập tức vỗ vào đầu Mộ Ngôn: “Trễ cái gì chứ, mới sáu giờ rưỡi anh đã đánh thức em, bình thường em đều phải ngủ thẳng đến bảy giờ!” Lớp học của cậu bắt đầu lúc chín giờ.

Mộ Ngôn kéo Dư Dương dậy, xoa tóc cậu, hôn cậu một cái: “Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khoẻ, tôi làm cơm cho em, dậy đi nào.”

Dư Dương đột nhiên cảm thấy tốt hơn hết vẫn nên đuổi Mộ Ngôn đi, giấc ngủ chính là thần tiên diệu dược cứu mạng con người đó a~

― Phòng tắm ―

Dư Dương đứng trước gương, nhìn Mộ Ngôn đang vén tóc giúp mình, trong tay cầm một sợi dây nhỏ, càng giúp càng làm cho mọi thứ càng rối tung lên. Cuối cùng cậu không nhịn được nữa: “Em đã nói là anh không biết buộc tóc rồi, anh còn không nghe, bỏ ra đi!” Dư Dương tự giải cứu cho tóc của mình, đoạt lấy dây buộc trên tay anh. Lại di chuyển qua bên cạnh Mộ Ngôn, sửa sang lại mái tóc giúp anh: “Anh có phải nên đi cắt tóc không, dài rồi nè.”

Mộ Ngôn trước giờ quá bận rộn với công việc, Dư Dương cũng không ở bên cạnh, nên anh cũng không để ý nhiều đến hình tượng của mình. Hiện giờ khi nghe cậu nói như vậy, anh cảm thấy được tóc của mình cũng đã quá dài rồi.

“Vậy thì hôm nào Dương Dương dẫn anh đi đi, anh không quá quen thuộc nơi đây.” Anh thuận thế ghé vào người Dư Dương giống như một vật thể không xương vậy.

“Em sẽ kêu thợ cắt tóc cạo trọc đầu của anh luôn!” Dư Dương đẩy anh ra, “Ăn cơm thôi.”

― Bàn ăn―

“Sao hôm nay em lại mặc đồng phục?” Mộ Ngôn vừa hỏi vừa rót một ly sữa cho Dư Dương.

Dư Dương cắn một miếng bánh bao: “Chiều nay khoa của em có tổ chức một hoạt động chủ đề xây dựng hình ảnh văn minh tốt đẹp.” Uống hết ly sữa, cậu hỏi Mộ Ngôn: “Em đi học rồi, anh định làm gì?”

“Tất nhiên tôi ngoan ngoãn ở nhà chờ Dương Dương trở về a.” Mộ Ngôn nói xong, đột nhiên cúi người xuống hôn Dư Dương, liếm sạch giotj sữa còn đọng lại ở khoé miệng của cậu, sau đó thản nhiên tiếp tục ăn bữa sáng của chính mình.

Gò má Dư Dương ửng đỏ: “Mới sáng sớm đã làm gì vậy chứ.” Cậu vừa dỗi vừa cắn them một miếng rồi nói: “Em no rồi, em đi đây, anh từ từ ăn đi.”

“Để tôi tiễn em nhé.” Mộ Ngôn lập tức đứng lên, đi cùng cậu ra khỏi nhà.

Dư Dương thuê nhà cách trường không xa, chỉ mất khoảng 20 phút đi bộ.

Dư Dương đi được một lúc, Mộ Ngôn vẫn đi theo phía sau cậu. Lại đi thêm một lúc nữa, Mộ Ngôn vẫn còn đi theo phía sau cậu. Đã sắp đến trường mất rồi, Mộ Ngôn vẫn đi theo cậu.

“Em nói này, anh chàng đẹp trai, anh muốn cùng em lên lớp sao?”

“Không phải là không được nha.” Mộ cười nói, không có chút ý định trở về.

“Đừng quậy, trở về đi, anh còn thu dọn bữa sáng đâu! Sau khi hoạt động buổi chiều kết thúc em sẽ về, không phải ngày nào cũng muốn cùng em lên lớp đấy chứ?”

“Dương Dương thực sự coi tôi là bảo mẫu sao~” Mộ Ngôn tỏ ra thương tâm: “Tôi chỉ muốn có thể ở bên Dương Dương nhiều thêm một chút mà thôi. Tôi sẽ đi xung quanh trường của em khi em lên lớp, được chứ?”

Dư Dương thực sự cũng không muốn rời khỏi anh, nên để anh cứ tuỳ ý vậy.

Khi đến giảng đường, Dư Dương nói với Mộ Ngôn: “Em sẽ kết thúc giờ học lúc 11:30, anh tự mình đi dạo đi. Em sẽ gọi bạn sau giờ học!”

“Được rồi.” Mộ Ngôn lại muốn xao tóc Dương Dương như thói quen thường ngày.

Dư Dương chụp lại tay anh và nói: “Đang ở bên ngoài đấy! Em đi đây.”

Sau khi nhìn Dư Dương bước vào, Mộ Ngôn thản nhiên đi lang thang trong khuôn viên trường, thời tiết thật nón. Anh tìm được thư viện và bước vào, tuỳ ý chọn một cuốn sách rồi ngồi vào góc.

Một lúc sau, một cô gái ngồi đối diện đưa cho anh một tờ giấy.

Nhìn thấy cô gái đang ngượng ngùng, Mộ Ngôn cũng đoán được trên đó viết gì, mở ra giấy ghi chú ra, “Xin chào bạn học, bạn thuộc khoa nào, không biết có người yêu chưa?”

Mộ Ngôn mỉm cười theo phép lịch sự, giơ tay phải lên, dùng tay trái chỉ vào chiếc nhẫn trên tay trái.

Cô gái lập tức hiểu ra, thật ra cô đã đoán được anh chàng đẹp trai như vậy có lẽ có đối tượng, nhưng cô vẫn có tâm lý muốn thử. Vì vậy, cô đứng dậy với vẻ mặt tiếc nuối, lịch sự gật đầu với Mộ Ngôn rồi rời đi.

Khi Dư Dương Còn ở trong lớp học liền nhận được tin nhắn của Mộ Ngôn nói rằng anh ấy đang ở thư viện, cũng sắp đến giờ tan học rồi.

Trên đường đi, nghe được cuộc trò chuyện của hai cô gái bước ra từ thư viện.

“Này, này, cậu có thấy anh chàng mặc áo phông đen ngồi trong góc không? Ôi trời ơi, anh ta đẹp trai quá!”

“Mình đã nhìn thấy anh ấy! Mình có thể nhìn thấy anh ấy từ chỗ mình đang ngồi. Đẹp trai quá đi. Mình ngất mất thôi. Mình thậm chí còn không đọc được chữ nào và chỉ nhìn anh ấy!”

“Tui cũng ngất mất. Tui bước đến giá sách kia nhiều lần chỉ để nhìn thấy anh ấy. Trời ạ, anh ấy ở khoa nào vậy? Tui như thế nào chưa từng nhìn thấy anh ấy! Một anh chàng đẹp trai như vậy đáng lẽ phải được chú ý rất nhiều chứ! Nhưng cô gái vừa ngồi đối diện anh ấy có phải là bạn gái của anh ấy không?”

“Không phải đâu, về sua không phải cô gái kia rời đi rồi sao, hơn nữa tôi còn để ý chiếc nhẫn trên tay của anh ấy, 99% là chậu đã bông rồi. Cho nên bà chớ mà manh động đấy!”

“Uhhu! Anh chàng đẹp trai đúng là chỉ có thể ngắm nhìn mà thôi… Này, tui thực sự mong anh ấy sẽ được hét lầu*. Hình như không ai biết anh ấy thuộc khoa nào hết trơn…”

(hét lầu: kiểu được tỏ tình công khai trước bà con ấy mọi người!)

Dư Dương bước vào thư viện, hầu hết mọi người đã đi ăn trưa, không còn bao nhiêu người. Cậu tìm thấy Mộ Ngôn, ngồi đối diện anh, bắt chéo tay, hơi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Anh chàng đẹp trai này, anh thuộc khoa nào vậy, đã có người yêu hay chưa?”

Mộ Ngôn lập tức nhướng mày, bất ngờ hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn đây?”

Dư Dương cũng không tiếp tục trêu, “Đi thôi, cửa hàng thứuc ăn nhanh gần đây đi” Dư Dương vốn vốn dĩ muốn đưa anh đến căn tin của trường, nhưng như bây giờ thì không ổn chút nào, ậu sợ cứ ăn hai miếng thì sẽ có một cô gái đến bắt chuyện, kia làm sao còn có thể ăn ngon miệng được chứ!

Dư Dương vừa đứng dậy, đột nhiên bị Mộ Ngôn kéo đến chỗ khuất sâu trong giá sách, “Anh định làm gì!” Cũng may chung quanh không có nhiều người, cũng không có ai để ý bọn họ.

Nhìn Mộ Ngôn càng càng đi sâu vào bên trong “Anh làm sao vậy?” Dư Dương nói “Bên kia không có lối ra đâu.”

Chỉ thấy Mộ Ngôn bước đến giá sách ngoài cùng bên trái, đột nhiên xoay người đè Dư Dương lại, cúi người hôn xuống.

Dư Dương hoá thạch ba giây, cả người đều trở căng thẳng, ánh mắt kinh hãi hết nhìn trái nhìn phải rồi nhìn lên trần nhà.

“Tôi đxa quan sát rồi, ở đây là góc chết.” Mộ Ngôn hơi buông cậu ra và nói thật nhẹ nhàng. Sau đó, anh cứ tuỳ mà hôn, cạy mở miệng cậu, quấn quýt đầu lưỡi cậu, liếm hôn liên tục.

Dư Dương cả người căng thẳng, cậu đẩy mạnh Mộ Ngôn ra. Cậu càng dung sức đẩy, Mộ Ngôn hôn càng mãnh liệt, đầu lưỡi không ngừng dây dưa. Dư Dương cảm thấy Mộ Ngôn điên rồi. (Điên tình).

Tuy rằng nơi hai người đứng là góc chết, các loại sách được đặt ở đây tương đối nhiều, trên cơ bản sẽ không có ai đi lại đây, nhưng Dư Dương vẫn khẩn trương, không dám thở mạnh.

Mộ Ngôn thấy Dư Dương gần như không thể thở được nữa mới chịu buông cậu ra.

“Anh điên rồi! Anh cho rằng là nơi nào chứ hả!” Dư Dương trừng Mộ Ngôn, thở ra một hơi.

“Tôi sai rồi, Dương Dương.”

“Anh biết lỗi cơ á, em xem anh căn bản…” Dư Dương không biết phải nói như thế nào mới tốt. Cậu thầm nghĩ đánh Mộ Ngôn một trận cho hả giận.

“Tôi biết sai rồi mà!” Mộ Ngôn lại nói, nhưng ngữ khí chẳng có xíu ý tứ biết lỗi gì cả. Chỉ thấy Mộ Ngôn lại dán môi vào tai Dư Dương: “Dương Dương mặc đồng phục rất đẹp, tôi thực sự muốn làm em ngay bây giờ ngay tại đây…”

Dư Dương vội vã che miệng Mộ Ngôn, vừa giận vừa thẹn nói “Anh anh anh…”

“Anh, ngay, lập, tức, cút, cho, em!”

Tác giả có điều muốn nói:

Chương sau sẽ có play (¬.¬)