Trúc Mã Của Tôi Siêu Dính Người

Chương 6: Tôi cũng đói (H│Đồng phục play)



Sau khi đi ra khỏi thư viện, Dư Dương không chịu để Mộ Ngôn đi theo nữa, thậm chí cũng không dẫn anh đi ăn, dáng vẻ giống như không muốn liên quan đến anh một xíu nào.

“Dương Dương, tôi thực sự biết lỗi rồi, cũng không dám … nữa đâu” Mộ Ngôn xin tha.

“Cút, cút, em không muốn nghe, mau về nhà đi! Nhanh lên! Coi chừng em không bao giờ… để ý đến anh nữa!”

“Dương Dương đừng như vậy mà.” Mộ Ngôn nhìn thấy dáng vẻ không dễ dàng tha thứ của Dư Dương, ngoan ngoãn nghe theo, “Tôi đi về trước đây. Khi nào hoạt động buổi chiều của em kết thúc, tôi đến đón em có được không?

“Không cần, anh chỉ cần ở nhà thì em liền vui mừng rồi! Bái bai!” Nói xong đã vội bỏ lại Mộ Ngôn nhanh chóng chạy đi.

Mộ mỉm cười nhìn bóng lưng của Dư Dương dần biến mất, rồi đi theo đường cũ về nhà. Trên đường trở về nhà, trong đầu anh đầy suy nghĩ không biết đợi Dư Dương về nhà…, sẽ lột sạch quần áo… Khi đi ngang qua một tiệm cắt tóc, anh dừng lại một lúc, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền đi vào.

Dư Dương về đến nhà đã gần đến giờ ăn tối.

Trên bàn ăn đã bày ra đầy đủ các món ăn, Dư Dương gắp một miếng thịt heo kho cho vào miệng. Phía sau truyền tới tiếng bước chân của Mộ Ngôn đích, “Dương Dương trở về rồi sao, lúc nãy tôi đã chuẩn bị một vài món ăn, hình như hơi nguội mất rồi.”

“Em không phải muốn trách móc gì anh… đâu.” Dư Dương đnag nói thì xoay người lại, đứng hình phút chốc.

Thấy Dư Dương nhìn mình khôgn chớp mắt, Mộ Ngôn tiến đến ôm lấy cậu: “Đẹp không?”

Dư Dương đột nhiên đỏ mặt. Thật sự đẹp lắm luôn, cậu thầm nghĩ trong lòng. Vốn dĩ Mộ Ngôn đã rất đẹp trai, thân cao vai rộng lại càng làm nổi bật thêm hương vị của một người đàn ông trưởng thành thành. Nhưng ngoài miệng cậu lại nói: “Cũng bình thường thôi, không phải nói để em dẫn đi sao?”

“Sợ Dương Dương thật sự để cho thợ cắt tóc cạo trọc đầu của tôi mất.”

“Không cần lo lắng vậy đâu, cho dù anh có thực sự cạo trọc tì các cô gái vẫn sẽ xếp hàng dài từ cửa trước đến cửa sau của trường mất thôi, anh có tin hay không?” Dư Dương nói “Trên trang chủ của sonh viên của bọn em bây giờ toàn là những lời tỏ tình đều dành cho anh! Chiều nay cũng không biết có biết bao cô gái bàn tán về anh đâu!”

“Dương Dương ghen sao? Sao lại biết nhiều như vậy? Em đã trả lời như thế nào?” Mộ Ngôn thân mật cọ cọ Dư Dương.

“Em không hề ghen đâu nhé! Em nói người ta anh là anh họ của em, anh đã kết hôn còn có con đã ba tuổi rồi, buông em ra”, Dư Dương đẩy Mộ Ngôn đang cười toe toét bên người ra, “Em đói rồi.”

“Tôi cũng đói.”

“Thật ra, anh không cần chờ em, anh có thể ăn trước mà…Ưmm…!”

“Dương Dương không ở đây, tôi biết ăn thế nào đây.” Mộ Ngôn bất ngờ hôn Dư Dương, sau đó bế cậu lên ngồi ở mép bàn ăn, nhét cả người cậu vào giữa hai chân Dư Dương, hết liếm rồi hôn lại cắn, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng Dư Dương, quấn quýt không rời.

“Ưm… Buông… Ra…” Dư Dương đây anh ra, “A… Ăn… cơm…” (còn ăn cơm nữa sao?)

Mộ Ngôn hôn càng lúc càng kịch liệt, cả người Dư Dương ngả ra sau. Mộ Ngôn vươn tay kéo gấu áo đồng phục của Dư Dương, lột quần cậu ra, thò tay vào trong quần và nắm lấy bé ciu của cậu. Sau đó anh buông môi Yu Dương ra, liếm và hôn lên cổ, xương quai xanh và ngậm lấy yết hầu của cậu.

“Ah…Mộ Ngôn… Đừng…”

“Ngoan, Dương Dương ngoan” Mộ Ngôn cách lớp quần áo vuốt ve bé ciu của Dư Dương. Nhưng anh lại không bỏ đồng phục của cậu, chỉ kéo hờ xuống. vẫn để quần áo hờ hợt trên người cậu, “Dương Dương mặc đồng phục trông rất đẹp, đã cảm thấy như vậy từ rất lâu về trước.” Mộ Ngôn nói “Tôi vẫn luôn muốn nhìn thấy dáng vẻ Dương Dương mặc đồng phục trong khi bị tôi làm biết nhường nào”

“Hừ…Sẽ có một ngày em khâu miệng anh lại…Ahh…” Mặt Dư Dương càng lúc càng đỏ. Mộ Ngôn một đường hôn xuống, Dư Dương đột nhiên ý thức anh muốn làm cái gì, vội vàng ngăn anh lại “Không…Không được!”

“Ngoan, không sao đâu, đừng lộn xộn” Mộ Ngôn bắt được Dư Dương bắt được tay Dư Dương hôn một cái, sau đó cởi quần lót ngồi xổm xuống, ngậm lấy ciu ciu của cậu.

“A…” Bé ciu của Dư Dương được bao bọc trong khoang miệng ấm áp, trong nháy mắt hai chân lập tức bị kích thích, nhìn qua càng giống như chủ động ôm lấy đầu của Mộ Ngôn, mời gọi anh.

Mộ Ngôn vuốt ve phần thịt mềm mại trên đùi của Dư Dương để cậu thả lỏng, sau đó nhấc nhẹ hai chân ra, kế đến liên tục phun ra nuốt vào.

“Ừm…a…a…” Dư Dương hai bàn tay chống đỡ vào bàn ăn, cảm giác được vật cứng rắn ở dưới không ngừng bị đầu lưỡi của Mộ Nhan liếm láp, có chút chật vật. Trước kia, Mộ Ngôn cũng đã khẩu giao cho Dư Dương một lần, khi Dư Dương trở về vào kì nghỉ, cậu bị Mộ Ngôn kéo vào phòng làm việc của anh và dùng miệng hầu hạ. Mặc dù Dư Dương và Mộ Ngôn cái gì nên làm đều đã làm, cậu cảm thấy khẩu giao so với làm trực tiếp còn sắc tình hơn.

Mộ Ngôn đẩy nhanh tốc độ phun ra nuốt vào, hai bàn tay dùng sức ma sát đùi trong của Dư Dương. “Ưm…a…” Tiếng Dư Dương rên rỉ càng lúc càng lớn, ngón tay dùng sức giữ lấy mép bàn, đầu ngón tay trắng bệch, ngẩng đầu lên thở dốc không ngừng. “Ừmm…Mộ Ngôn … Buông ra… Đến… Bắn…Ừmm…” Dư Dương đẩy vai Mộ Ngôn “Mau…Buông ra…” Cậu thể nhịn được nữa.

Mộ Ngôn càng thêm dùng sức phun ra nuốt vào, cảm giác được Dư Dương sắp bắn, hung hăng hút mạnh một ngụm “A a ――” Dư Dương lập bắn ea, toàn bộ bắn vào miệng Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn buông Dư Dương ra, nuốt xuống chất lỏng màu trắng đục, cuối cùng liếm môi cười nói với Dư Dương “Ta ăn no rồi.”

Dư Dương tỉnh táo lại nhìn Ngôn nuốt xuống toàn bộ tinh dịch của mình, nâng chân lên đạp Mộ Ngôn “Anh… Không sợ bẩn sao!”

“Dương Dương của tôi sao lại bẩn cơ chứ” Mộ Ngôn nói xong lại hôn môi Dư Dương.

“Anh dám dùng cái miệng vừa mới ăn kia… Hôn em!” Dư Dương đẩy anh ra không cho anh hôn “Tôi không ngại” Mộ Ngôn tuỳ ý hôn cậu, sau đó cởi khoá quần của mình ra, nắm lấy dương v*t đã cứng từ cắm vào cậu “Đã đến lúc đút no Dương Dương rồi.”

“Ừm…ưmm…” Dư Dương đột nhiên bị tiến vào, chưa kịp phản ứng, trong miệng vẫn còn nếm được mùi vị của mình, hương vị có chút kỳ quái.

“Dương Dương ôm chặt tôi” Mộ Ngôn vừa nói vừa nâng hai tay Dư Dương qua đầu làm cho hai cậu vòng qua cổ mình, sau đó giơ hai chân của cậu lên cao tựa trên vai anh, đột nhiên tăng tốc độ đâm vào, thậ mạnh.

“A a ――! Đừng có mà đột nhiên…Nhanh… Ưmm” Ở góc độ này, dương v*t của Mộ Ngôn đâm vào càng sâu hơn, anh lại đột nhiên tăng tốc, Dư Dương thiếu chút nữa đã ngã xuống bàn cùng với những món ăn tối còn đặt trên bàn, Dư Dương chỉ có thể ôm cổ Mô Ngôn thật chặt và không ngừng rên rỉ.

Mộ Ngôn đột nhiên vươn tay ra sau lưng Dư Dương, chấm một ngón tay với chút nước sốt mà cậu không biết, đưa tới miệng Dư Dương, “Dương Dương nhìn xem, rất ngọt.” Hông vẫn không ngừng đong đưa. Miệng của Dư Dương không thể khép lại bởi những cú đâm mãnh liệt, cậu chỉ có thể để ngón tay của Mộ Ngôn tuỳ ý thọc vào miệng mình, khều lưỡi mình “ép” cậu liếm sạch.

“Ngọt không nào, Dương Dương?” Mộ Ngôn hỏi.

“Ngọt…Ừm… Anh… Khốn kiếp… A…chậm một chút…”

Mộ Ngôn đột nhiên dừng lại, rút ra ngoài, lật người Dư Dương lại, tiến vào cậu từ phía sau, húc vào với tốc độ nhanh hơn.

“A a ――” Dư Dương dùng khuỷu tay chống đỡ, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mộ Ngôn một cái “Ừm…ưm…Anh chậm một chút.”

Trước đây, Mộ Ngôn sẽ ngoan ngoãn nghe lờiDư Dương sẽ chậm một chút, nhưng hôm nay anh hoàn toàn không nghe theo, không biết bị cái gì kích thích.

Dư Dương nằm trên bàn ăn, đồng phục vẫn chỉnh tề, nhưng thân dưới lại trần truồng, cặp mông trắng nõn vểnh lên. Mà quần áo của Mộ Ngôn vẫn còn đầy đủ, chỉ là để lộ ra dương v*t, không ngừng húc vào mông Dư Dương, hai bàn tay vỗ vào mông thịt càng làm cái mông đỏ ửng lên.

CÓ vẻ như không thể được bữa tối một cách đàng hoàng rồi, Dư Dương thầm nghĩ, liền tùy ý để bản thân đắm chìm trong cuộc làm tình kịch liệt.



Mùi vị dâm mĩ đã hoàn toàn che giấu mùi vị món ăn.

Chương 7. Xem phim điện ảnh sao (H│vừa xem AV vừa bị…)

Mộ Ngôn lập tức nhướng mày, bất ngờ hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn đây?”

Dư Dương cũng không tiếp tục trêu, “Đi thôi, cửa hàng thứuc ăn nhanh gần đây đi” Dư Dương vốn vốn dĩ muốn đưa anh đến căn tin của trường, nhưng như bây giờ thì không ổn chút nào, ậu sợ cứ ăn hai miếng thì sẽ có một cô gái đến bắt chuyện, kia làm sao còn có thể ăn ngon miệng được chứ!

Dư Dương vừa đứng dậy, đột nhiên bị Mộ Ngôn kéo đến chỗ khuất sâu trong giá sách, “Anh định làm gì!” Cũng may chung quanh không có nhiều người, cũng không có ai để ý bọn họ.

Nhìn Mộ Ngôn càng càng đi sâu vào bên trong “Anh làm sao vậy?” Dư Dương nói “Bên kia không có lối ra đâu.”

Chỉ thấy Mộ Ngôn bước đến giá sách ngoài cùng bên trái, đột nhiên xoay người đè Dư Dương lại, cúi người hôn xuống.

Dư Dương hoá thạch ba giây, cả người đều trở căng thẳng, ánh mắt kinh hãi hết nhìn trái nhìn phải rồi nhìn lên trần nhà.

“Tôi đxa quan sát rồi, ở đây là góc chết.” Mộ Ngôn hơi buông cậu ra và nói thật nhẹ nhàng. Sau đó, anh cứ tuỳ mà hôn, cạy mở miệng cậu, quấn quýt đầu lưỡi cậu, liếm hôn liên tục.

Dư Dương cả người căng thẳng, cậu đẩy mạnh Mộ Ngôn ra. Cậu càng dung sức đẩy, Mộ Ngôn hôn càng mãnh liệt, đầu lưỡi không ngừng dây dưa. Dư Dương cảm thấy Mộ Ngôn điên rồi. (Điên tình).

Tuy rằng nơi hai người đứng là góc chết, các loại sách được đặt ở đây tương đối nhiều, trên cơ bản sẽ không có ai đi lại đây, nhưng Dư Dương vẫn khẩn trương, không dám thở mạnh.

Mộ Ngôn thấy Dư Dương gần như không thể thở được nữa mới chịu buông cậu ra.

“Anh điên rồi! Anh cho rằng là nơi nào chứ hả!” Dư Dương trừng Mộ Ngôn, thở ra một hơi.

“Tôi sai rồi, Dương Dương.”

“Anh biết lỗi cơ á, em xem anh căn bản…...” Dư Dương không biết phải nói như thế nào mới tốt. Cậu thầm nghĩ đánh Mộ Ngôn một trận cho hả giận.

“Tôi biết sai rồi mà!” Mộ Ngôn lại nói, nhưng ngữ khí chẳng có xíu ý tứ biết lỗi gì cả. Chỉ thấy Mộ Ngôn lại dán môi vào tai Dư Dương: “Dương Dương mặc đồng phục rất đẹp, tôi thực sự muốn làm em ngay bây giờ ngay tại đây…”

Dư Dương vội vã che miệng Mộ Ngôn, vừa giận vừa thẹn nói “Anh anh anh…”

“Anh, ngay, lập, tức, cút, cho, em!”

Tác giả có điều muốn nói:

Chương sau sẽ có play (¬.¬)